[Minh Hoàng: Mai em rảnh không? Qua nhà anh kèm con bé Minh Châu môn toán tí nha, nó sắp thi tuyển sinh rồi mà anh thấy toán nó còn yếu lắm.]
Đầu tháng 6, sau một loạt các hoạt động như thi cuối kì, tổng kết, và bắt đầu nghỉ hè. Minh Hoàng nhắn tin hỏi tôi về chuyện kèm cho bé Minh Châu. À, về kết quả cuối kì của lớp tôi, thật sự đã có một sự biến động to lớn, Đỗ Bảo Thành Trung bắt đầu try hard soán lấy no.3 của Mai Lê Trân, từ đó đá Mai Lê Trân xuống hạng 4 và Lê Phú Lợi xuống hạng 5.
Còn về anh hai tôi, à không, tân sinh viên ngành Luật của Đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh, đã đỗ vào trường với cái học bạ siêu đẹp. Giờ thì ổng vẫn còn ở nhà, đến tháng 8 mới lên thành phố. Haizza vậy là nhà 3 người giờ đây chỉ còn mẹ và tôi. Cũng buồn thiệt ấy. Giờ đây nhà đối với anh hai tôi chỉ là cuối tuần, đôi khi còn không có cuối tuần. Hm... Một ngày nào đó nếu tôi đi du học, nhà sẽ chỉ là nghỉ tết và nghỉ hè...
[Nguyệt Ánh: Nhà có ba mẹ anh không vậy? Em ngại gặp phụ huynh lắm huhu.]
[Minh Hoàng: Ba mẹ anh về nội rồi, em qua đi. Biết là em ngại nên anh canh ngày ba mẹ đi vắng mới nhờ em đó.]
[Nguyệt Ánh: Được. Em qua ngay.]
Hơn 15 phút sau, tôi đứng trước nhà Minh Hoàng chờ anh ra mở cửa. Đây là lần thứ 2 tôi đến đây nhỉ?
"Chị ơi~" Vào phòng khách, bé Minh Châu chạy đến ôm chầm lấy tôi. Hai anh em nhà này dính người thiệt đó.
"Minh Châu, thả người ta ra." Minh Hoàng chen vào tách Minh Châu ra khỏi tôi. Mặt rất không vui. Minh Châu ỉu xìu buông tôi ra, lục tục ngồi xuống bàn trà trong phòng khách. Chắc là chọn học ở đây rồi.
Giảng qua giảng lại rồi cho Minh Châu làm bài tập đến 11h kém, Minh Hoàng bảo con bé lên lầu lấy sách vở văn xuống học. Minh Châu vừa khuất ở đoạn cầu thang, Minh Hoàng liền nhảy từ sofa xuống sàn ngồi cạnh tôi.
"Đi ra chỗ khác chơi. Bé Minh Châu xuống thấy bây giờ." Tôi cằn nhằn đẩy đầu Minh Hoàng ra khỏi vai mình.
"Không sao đâu, anh giấu cuốn ngữ văn của nó rồi. Nói thật chứ nó sợ nhất là bị anh mắng mấy vụ để đồ lung tung này nên thể nào cũng ráng kiếm cho ra mới dám xuống à."
Tôi cố gắng cái người đang vùi đầu vào tóc mình, miệng vẫn làu bàu không ngừng nghỉ.
"Không có được, xuống hay không xuống gì cũng không được. Này là nhà anh đó Hoàng."
"Thì sao? Sau này cũng là nhà em thôi."
"..." Hết biết nói sao luôn á.
"... Tự nhiên muốn hôn em ghê á." Minh Hoàng thì thầm vào tai tôi, hơi nóng phả vào tai khiến tôi ngứa ngáy.
"Anh càng ngày càng "bẹo hình bẹo dạng" đó nha." Tôi cố hết sức đẩy Minh Hoàng ra xa mình nhất có thể. Cơ mà tên này cứ quấn lấy tôi như bạch tuộc ý, "Né ra mau." Tôi bắt đầu cọc rồi nha.
Bỗng một chiếc dép phang* trúng nhau đầu của Minh Hoàng. Adu vị cao nhân nào đây?
"Thằng kia làm gì vậy mậy?"
Tôi giật bắn mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc, quay người lại, ôi vl là cô Ngọc, cô giáo chủ nhiệm của tôi đây mà. Tôi hóa đá tại chỗ, đầu óc trống rỗng chưa load được chuyện gì xảy ra.
***
E hèm lại là tôi đây. Tình cảnh của tôi hiện tại à? Ờm... Tôi hiện tại đang ngồi giữa hai người nhà của Minh Hoàng, bên phải là cô Ngọc, bên trái là Minh Châu. Còn ở phía sau, ờm... ba Minh Hoàng đang ở phía sau tôi. Còn Minh Hoàng ấy à? Anh ta đang ngồi khoanh tay nhận lỗi đối diện bốn con người đây này.
"Mày định làm gì con gái cưng của mẹ vậy mậy?"
"... Con còn ở trong hộ khẩu của nhà mình đó."
Tôi ngồi nghe Minh Hoàng và cô Ngọc đối đáp mà não vẫn chưa load nỗi, nói thẳng ra là đang trong tình trạng "tôi đang bị lag, tôi đang bị lag". Tôi bối rối nhìn cô Ngọc, lại quay sang nhìn bé Minh Châu.
Trời ơi cái gương mặt này, thảo nào lần đầu gặp bé Châu tôi đã thấy hao hao giống ai. Đệch mợ IQ lúc cần lại bốc hơi. Huhuhu cú pé cú pé.
"C-Cô là mẹ của Hoàng thật hả cô?" Tôi ngập ngừng hỏi cô một câu hỏi vô tri hết sức.
Cô Ngọc hòa hoãn lại nét mặt, dịu dàng trả lời tôi. Vẻ mặt cô khác một trời một vực so với lúc nói chuyện với Minh Hoàng luôn á trời.
"Đúng rồi đó em, à không, đúng rồi đó con."
Toang thật rồi. Chuyện tôi với Minh Hoàng quen nhau thiếu điều mấy con cánh cụt sống ở Nam Cực còn biết chứ huống hồ chi cô chủ nhiệm. Mặt tôi hết đỏ rồi lại trắng bệch, hết trắng bệch rồi lại xanh lét như tàu lá chuối.
"Mẹ, mẹ làm người ta sợ rồi kìa." Minh Hoàng nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
"Cô sẽ... ờm... Cấm tụi em yêu đương ạ?"
"Đâu có đâu. Hai đứa yêu nhau cô còn mừng nữa chứ! Haizz mà có hơi tiếc thật, một cô gái giỏi giang như con lại bị thằng lõi nhà cô lừa."
Minh Hoàng: "..."
Tôi: "...?"
"Mà lúc nãy nó định làm gì con vậy? Nói cô chú để cô chú đánh nó thay con." Cô Ngọc lườm Minh Hoàng, hỏi tôi.
"D-Dạ không có gì đâu cô. Chỉ là... Em bị bụi bay vô mắt nên nhờ Hoàng thổi giúp thôi."
"À, vậy thì được."
Sau đó tôi, Minh Châu và cô Ngọc làm cơm trưa cho mọi người. Ngồi trên bàn ăn tôi mới nhìn kỹ lại, đúng là Minh Hoàng khác cô Ngọc thật, còn bé Minh Châu thì giống cô như đúc ra từ một khuôn haha. Ăn xong, tôi có ý phụ dọn dẹp thì cô huýt hàm.
"Uii ba chuyện này để đàn ông làm. Con đi ra phòng khách chơi với cô nè."
Tôi hoang mang nhìn Minh Hoàng, sau khi nhận lấy cái gật đầu đồng ý của anh, tôi theo sau cô Ngọc ra phòng khách. Lòng vẫn không thôi cảm thán, ô mai cá, Nguyễn Minh Hoàng đúng là đa zi năng boy thật. Haizz người gì đâu mà hoàn hảo ghê á chời. Chắc kiếp trước ai cứu được cả thế giới mới được hưởng một anh người yêu như này đấy. À, là tôi, chắc kiếp trước tôi đã giải cứu cả vũ trụ thiệt nên ông trời mới ship cho tôi một anh bồ như này thiệt.
***
Đến khoảng 2h chiều, tôi xin phép về nhà. Minh Hoàng được lệnh của chú Triết - ba Minh Hoàng, ra tiễn tôi. Hai đứa đứng trước cổng nhà nhìn nhau.
"Con chó nhà anh đâu rồi? Con Đại ca ý."
"Hôm nay mẹ cho nó đi spa rồi."
Lại im lặng.
"Sau này cưới rồi thì em chỉ việc yêu thương anh thôi, còn lại việc nhà, chuyện bếp núc, kiếm tiền để anh lo hết." Minh Hoàng khẽ cười xoa đầu tôi.
"..." Hình như có hơi lo xa rồi.
"Rồi rồi, đừng có nhìn chằm chằm anh như vậy. Em về đi."
Tôi gật đầu, xách xe ra về. Trên đường về vẫn không khỏi nghĩ về viễn cảnh tương lai. Aizz chết tiệt, mới có 17, 18 tuổi mà nói về chuyện này đúng là có hơi sớm thật.
- --
(*) Phang (từ địa phương chỗ tui): đồng nghĩa với ném/chọi/liệng (chắc vậy).