Hậu trường nho nhỏ: Minh Hoàng và chuyên mục unbox.
Về đến nhà, tôi khệ nệ ôm cả đống quà tặng lên phòng trước sự trố mắt của nhỏ Minh Châu. Sau khi đã chốt cửa chắc chắn không ai đột nhập vào phòng được, tôi bắt tay vào khui quà của lũ bạn đầu tiên, quà của bạn nào đó thì phải unbox cuối cùng nó mới kích thích.
"Để coi nào, Lê Phú Lợi, gì đây chời, 2 chai nước rửa chén là sao nữa?" Đoạn tôi lại mở tấm thiệp kẹp giữa hai cái chai ra.
[Nước rửa chén Sunlight hân hạnh tài trợ cho chuyện tình này. Sunlight × Moonlight, chúc bạn hằng ngày rửa chén vui vẻ.]
À...
Sau đó các món quà của bầy báo kia lần lượt được khui, cuối cùng là món quà bé bé xinh xinh của bạn nhỏ nhà tôi. Là gì đây nhỉ? Mà gì chả được, bây giờ ẻm tặng tôi cái vỏ kẹo tôi cũng thích nữa. Đoạn tôi dần nâng nắp hộp quà lên, đủ thứ giấy hoa văn và đầy màu sắc bất ngờ bay tung tóe ra. Tôi giật nảy mình trước sự bất cmn ngờ của hộp quà. Ủa? Có mấy tờ không bay lên nè? Song tôi lấy mấy tờ đó ra, tất cả tầm khoảng chục tờ, lật lên, có rất nhiều lời chúc của bạn nào đó.
128√e980
Là cái gì đây? What? Gì vậy trời? Sao mà em làm khó anh quá vậy bạn nhỏ ơi.
548+69-89-4×2
Từ từ để bấm máy tính. Nói rồi tôi rút con Casio của mình ra bấm lạch cạch lạch cạch. Đáp án là 520. Mà 520 là gì nữa? Oắt đờ phắc? Hại não quá à. Sinh nhật mà bắt phải vận dụng não, đúng thiệt là bạn nhỏ nhà tôi.
Thôi tốn chất xám quá, đi ngủ đây. Bye.
***
Năm học 12 diễn ra trong sự khẩn trương của năm cuối. Trường tôi bị cái là không chia lại lớp, vậy tính ra thì 10A1, 11A1 và bây giờ là 12A1 sẽ không mất đi một thành viên nào. Tuy học khối A nhưng vì thành tích, tất cả chúng tôi hầu hết đều giỏi đều tất cả các môn nên việc không chia lớp phân khối cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Năm cuối, tất cả học sinh đều đang cày thành tích. Ví dụ điển hình là Đỗ Bảo Thành Trung, nó tham gia một đống dự án khoa học - kĩ thuật mà trường tôi mở ra, nghe đâu nó muốn vào bách khoa ấy, tôi cũng không rành. Còn về Hoài Phương, haizz... Tôi cũng không biết nữa. Con bé này luôn lén lút nhìn Thành Trung mỗi lần có cơ hội thế nhưng gương mặt nó luôn đượm buồn. Thành Trung và người yêu bí ẩn của nó vẫn còn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ây dà, công nhận trai gái lớp này si tình dữ he.
***
Mọi việc êm xuôi như thế cho đến một ngày trước khi nghỉ Tết Nguyên đán, Đỗ Bảo Thành Trung công khai danh tính người yêu của nó, thật không ngờ người đó lại là bà chị Hiền Hòa, cái bà trước đây tưởng tôi là người yêu của anh Phúc Thiên nên định bụp tôi một trận.
Khoan đã, tôi bỗng nhớ ra hình như Hoài Phương, Thành Trung và bà chị này đều chung CLB sách của trường. Thảo nào cả ngày hôm nay tôi thấy tinh thần Hoài Phương xuống dốc cực hạn luôn.
"Chị Hiền Hòa là hội trưởng của câu lạc bộ, Thành Trung là hội phó. Tao biết là hai người đó có những cái sự gọi là tương tác tiếp xúc với nhau, nhưng thật sự là tao không ngờ cả hai lại quen nhau vì trong giai đoạn sau khi Đỗ Bảo Thành Trung nói có người yêu thì tao thấy hai người đó vẫn rất là ừm... xã giao chăng?"
Tôi và Hoài An lắng nghe mà lòng chùng xuống theo. Khu nhà thi đấu luôn vắng vẻ, đó cũng là phần nào lý do mà Hoài Phương đã có can đảm trải lòng mình ra.
Tôi không biết phải nói gì để an ủi nó, tôi tự nhận là một con người khô khan đến lời xin lỗi khi nghe từ miệng tôi cũng gượng gạo đến lạ, tôi chỉ biết lắng nghe thôi. Thật sự xin lỗi Hoài Phương!
"Tao buồn quá Ánh ơi, em buồn quá chị ơi. Hoài Phương luôn là đứa thất bại. Mãi mãi không bao giờ thành công."
"Hoài Phương, rốt cuộc mày đang chờ đợi điều gì? Chờ một ngày Thành Trung nhận ra tình cảm của mày hay chờ một ngày nào đó mày buông bỏ được nó?"
"... Không biết nữa."
"Nào, nói tao nghe, yêu thương là gì?"
"Hả? Yêu thương là tình cảm của mình dành cho người thân, gia đình, anh chị em, bạn bè,..." Hoài Phương bắt đầu liệt kê các "đối tượng" trong diện "yêu thương" ra cho tôi nghe.
"Ừm hứm, vậy còn bản thân mày thì sao?" Tôi quay ra nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn của nó.
Hoài Phương im lặng nhìn tôi, vô thức nắm lấy tay Hoài An.
"Trước khi yêu thương người khác thì đầu tiên mày phải yêu thương chính bản thân mày đã. Mày không thể san sẻ quá nhiều tình cảm cho người khác, người khác cũng không thể bắt mày phải dâng hết tình cảm cho họ. Vậy nên là: Hoài Phương, mày nên học cách yêu thương bản thân nhiều hơn đi."
Ồ wao, nói xong câu này tôi thấy mình văn chương quá. Đúng thật là có ngày chơi với best văn Minh Hoàng thì có ngày giỏi văn.
"... Được. Cảm ơn mày nha Ánh."
Tôi gật đầu nhẹ.
Hi vọng sau này Hoài Phương sẽ trân trọng bản thân mình hơn.
***
Khoảng những tháng 3, tháng 4 và đầu tháng 5, sau khi chuẩn bị đầy đủ hồ sơ cần thiết thì tôi đã gửi hết đến cho Đại học Nam Kinh (trường đại học mơ ước của tôi) và xin thêm học bổng CSC.
Minh Hoàng vẫn với mục tiêu đu theo con đường IT quyết định nộp xét học bạ vào Đại học FPT. Đúng là nhà giàu nên quất cái trường cũng giàu.
Nhỏ Hà cũng nộp học bạ vào Văn Lang, uầy, xung quanh mình toàn mấy trường xịn không hen.
***
"Mấy đứa chuẩn bị nè! Anh đếm đến 3 là ném lên nha!"
"1!"
"2!"
"3!"
Hàng loạt các mũ cử nhân được ném tung lên trời.
"12A1 là số một!!!" Cả bọn cùng nhau reo lên, thậm tệ to đến mức mấy lớp đang chụp kỉ yếu bên cạnh cũng phải ngước nhìn qua.
Đúng vậy, hiện tại là cuối tháng 5, còn hơn hai tuần nữa là khối 12 chúng tôi chính thức chia tay với mái trường THPT B. Nói là hai tuần nhưng thật ra còn 5 ngày nữa thôi là mấy đứa xét học bạ hay tuyển thẳng bọn tôi đã không còn đến trường nữa rồi, thế nên lớp tôi quyết định ngày thứ 7 này - buổi SHL cuối cùng của năm là ngày chụp kỉ yếu cũng như là tạm chia tay lẫn nhau.
"Kí tên lên áo tao đi bây ơi."
"Úi còn tao nữa nè."
"Mấy đứa tạo kiểu cho tao chụp nè."
Dòng chữ lớp 12A1, sĩ số: 40, vắng: 40, lí do: Đã tốt nghiệp được Minh Hoàng ghi vô cùng bắt mắt trên bảng, ở giữa là dòng chữ lớn được tụi con gái trang trí rất đẹp:
12A1 - Farewell and be good luck with your choice.
"Hú! Bên tiệm bánh gọi tao rồi, con Ánh với thằng Hoàng ra ngoài cổng chờ lấy rồi đưa full tiền đi. Còn thằng Lợi với thằng Nguyên chuẩn bị tuồng quýnh lộn kìa. Bình thường cô Ngọc sẽ vô trễ 10 phút nên bây tranh thủ đi nha!" Hoài An liếc nhìn lũ bạn một lượt rồi phân công nhiệm vụ.
Tôi và Minh Hoàng gật đầu rồi lần lượt theo bước chân nhau đi ra cổng chờ, ra đến cổng bên phía tiệm bánh vẫn chưa đến nên cả hai bọn tôi ngồi đợi ở ghế đá cạnh gốc phượng gần đó.
"Hết hôm nay nữa thôi là hết được vô trường nữa rồi." Tôi bâng quơ nói.
"Không đến nỗi không tới, 3 ngày nữa tổng kết, 5 ngày nữa là lễ tri ân và trưởng thành cho học sinh lớp 12. Mình vẫn còn vô trường được vài lần." Minh Hoàng nhắc nhẹ lại lịch trình mấy ngày tới của đám cuối cấp bọn tôi.
"Ừm, vẫn là sắp rời khỏi đây rồi. Haizz... Ba năm trôi qua nhanh thật."
"Như này vẫn chưa gọi là chia xa, mai mốt em đậu Nam Kinh thì em cũng bỏ anh mà đi thôi. Như vậy mới gọi là chia xa." . Truyện Đoản Văn
Tôi im lặng, thầm thừa nhận câu nói vừa rồi của Minh Hoàng.
"Người ta đem bánh tới rồi kìa, mình đi thôi." Minh Hoàng đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ, tôi lật đật bước theo sau anh.