Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 119




---•---
Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, sợ hãi, đố kị, tham lam, ngu vị, yêu biệt ly, cầu không được...
Thế giới thai nghén ra vạn vật nhân sinh mà chịu trăm khổ, ma nương theo khổ mà sinh ra, bất tử bất diệt.
Thiện niệm phi thăng thành thần, ác niệm sa đọa thành ma.
May mà, thế gian vạn vật sinh ra trong tối tăm, nhưng lại theo đuổi ánh sáng.
Trải qua nhiều trận chiến Thần Ma, thần linh đều toàn thắng, trục xuất bọn ma tộc, phong ấn ở trong vực sâu tối tăm nhỏ hẹp, nhưng chúng nó chưa bao giờ hết hy vọng, không ngừng nghĩ cách ảnh hưởng đến các thế giới, phóng thích tất cả những thống khổ và âm u trong nội tâm của con người, chuyển thiện niệm thành ác niệm, khơi dậy tội ác, khơi mào chiến tranh, cuối cùng biến thế giới thành biển máu địa ngục tối tăm.
Nếu cây thế giới bị ăn mòn, tiểu thế giới sẽ biến thành địa ngục hắc ám, sinh ra càng nhiều kẻ ác, sau khi thế giới thành thục, rơi vào ngân hà, ma tộc sẽ lan rộng sức mạnh vô hạn tựa như ôn dịch đến tất cả các thế giới, ác niệm vốn có ở trong lòng mỗi người sẽ bị khơi dậy, không ngừng cắn nuốt ánh sáng, thần tộc hoàn toàn ngã xuống, rồi biến mất.
Phượng Hoàng thần quân hôn mê bao lâu, Thiên Đế lại sầu bấy lâu...
Ông phái ra hết tất cả thần linh có khả năng đánh thức Phượng Hoàng thần quân đi thử qua, tuy nhiên lại bị ma vật xâm nhập vào tâm thức, dù có tác động bao nhiêu ngoại lực, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân để tỉnh lại. Sắc mặt của mỗi thần linh khi trở về từ tiểu thế giới đều rất khó coi, bọn họ thất bại cực kỳ thảm thiết, hầu hết đều chọn phong tỏa ký ức ở tiểu thế giới, không muốn nhớ lại, sợ nghĩ nhiều sẽ nhập ma...
Không lâu trước đây, cuối cùng tướng quân An Long cũng trở lại từ tiểu thế giới, không còn cương ngạnh như trước nữa.
Thiên Đế ôm hy vọng cực lớn đối với An Long, dù sao hắn cũng là bạn tốt của Phượng Hoàng thần quân, bảo vệ phong ấn ma tộc nhiều năm, có chiến cốt trời sinh, cương nghị dũng mãnh, sức mạnh ý chí thuộc về dạng số một số hai ở thần giới. Hắn đặc biệt thích chiến đấu, trong đầu không có thứ gọi là tình cảm, lúc nhàn rỗi thì sẽ tìm Phượng Hoàng thần quân đánh nhau, mài giũa thực lực, thắng thua đều có. Còn từng đánh cho khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng thần quân chồng chất vết thương, lông chim xinh đẹp cũng rụng mất vài cọng, chúng thần nhìn mà đau lòng, khuyên rồi lại khuyên, nhưng hắn cực kỳ khinh thường:
"Vô Hoan là một nam nhân, coi trọng dung mạo như vậy để làm gì? Hắn cũng rút rất nhiều vảy của ta, ta còn chưa kêu đau!"
"Mặt của nam nhân không quan trọng, quan trọng là thực lực."
"Đời này ta sẽ không lãng phí thời gian đi tìm đạo lữ chó má gì."
"Cái tên Vô Hoan vô dụng kia, một chút biểu hiện giả dối cũng không nhìn ra, ta muốn đến tiểu thế giới để cười nhạo hắn!"
Chúng thần không còn lời gì để nói.
Sau đó...
An tướng quân trở về từ tiểu thế giới, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm đó là vả mấy cái vào miệng của mình, biểu tình đỏ đen, đen đỏ, chuyển đổi rất nhiều lần, vô cùng xuất sắc. Thiên Đế và chúng thần đang chờ ở bên cạnh chưa từng gặp qua dáng vẻ này của hắn, tất cả đều sợ ngây người, vô cùng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
An tướng quân dùng từ ngữ của một thế giới khoa học kỹ thuật, thâm trầm tỏ vẻ: "Đây vĩnh viễn là lịch sử đen tối của ta."
Hắn không đợi chúng thần hỏi lại, đã nhanh chóng phong tỏa ký ức ở tiểu thế giới.
Thật mẹ nó mất mặt quá mà! Đời này hắn cũng không muốn nghĩ lại! Nếu không còn mặt mũi đâu mà đi tìm Phượng Hoàng đánh nhau!
Ma tộc đáng chết, hắn muốn đến địa bàn mà ma tộc chiếm lĩnh, dùng tay xé nát vài tên đại ma cho hả giận!
Hắn biến thành hắc long, vung đuôi, hùng hổ đi giết ma vật.
Chúng thần: "? ? ?"
Thiên Đế thở dài: "Còn ai ở tiểu thế giới nữa không?"
Chúng thần suy nghĩ: "Hình như đã không còn ai nữa..."
Có lẽ không cứu được Phượng Hoàng thần quân rồi, thần giới sắp phải bị huỷ diệt.
...
Sau khi Tống Thanh Thời tỉnh lại, bởi vì làm nhiệm vụ quá nhiều lần, nên đầu óc tương đối hỗn loạn, y ngồi thật lâu trong một góc thần điện, sắp xếp lại ký ức.
Cuối cùng Thiên Đế cũng nhớ tới sự tồn tại của y, phát hiện ra cục đá này tỉnh lại thì vẫn đang ngẩn người, không khác mấy với trước kia. Ông không ôm hy vọng gì, bước qua thuận miệng hỏi: "Nhiệm vụ của ngươi làm thế nào rồi?"
Tống Thanh Thời ngẩng đầu, chỉ về phía thần điện Phượng Hoàng.
Ở chỗ đám mây, thần sử bay đến, cao giọng truyền tin mừng: "Tỉnh rồi! Phượng Hoàng thần quân tỉnh rồi!"
Chúng thần quá đỗi vui mừng, bất chấp tất cả, sôi nổi ngồi xe tiên, giương đôi cánh, ngự pháp khí, dồn dập đổ về phía thần điện Phượng Hoàng, muốn xem Phượng Hoàng thần quân.
Thiên Đế kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hỏi Tống Thanh Thời: "Ngươi thành công rồi?"
Tống Thanh Thời gật đầu.
"Sao ngươi lại làm được? Ngươi đã làm gì?" Thiên Đế vội vàng hỏi, có thế nào ông cũng không ngờ được một cục đá không có trái tim, lại có thể đánh thức Phượng Hoàng có trái tim nhạy cảm. Ông hỏi ra một loạt vấn đề, thấy đối phương bị mình hỏi cho ngây ngốc, rốt cuộc cũng nhớ ra Tống Thanh Thời không biết nói chuyện, muốn đơn giản hóa các nghi vấn, bèn sửa câu hỏi lại, ổn trọng nói, "Chắc không phải là... May mắn đó chứ?"
Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, lại gật đầu.
"Ta biết ngươi là một đứa nhỏ may mắn mà." Thiên Đế kích động vỗ vỗ đầu của y, nghĩ đến sở thích của y, lập tức ban thưởng vô số trân bảo và thư tịch, mấy trăm triệu quyển sách, bao gồm tinh hoa của tất cả các thế giới, sách sưu tầm ở thần giới, sách do Thần Sáng Thế để lại.
Thiên Đế đúng là một người tốt.
Tống Thanh Thời nhận được phần thưởng kếch xù, vui đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh, bên trong những quyển sách đó cực kỳ có sức hút.
Y muốn lập tức chạy về nhà, đọc sách vài chục năm.
Thiên Đế thấy y thích, cũng rất vui vẻ, lệnh cho thần sử trực tiếp đưa phần thưởng đến viện tử ở đám mây, bảo y trở về nghỉ ngơi, làm một đứa trẻ ngoan, đừng học theo tên ngốc An tướng quân mới vừa tỉnh lại là đã đi đánh nhau. Cây thế giới khô héo nghiêm trọng, chờ Phượng Hoàng thần quân khôi phục tinh thần, chữa trị cho tiểu thế giới xong, sẽ để hắn tự mình đến nói lời cảm tạ.
Ân tình như vậy, dù Phượng Hoàng có tặng quà gì thì cũng không quá...
Thiên Đế trấn an Tống Thanh Thời xong, chuẩn bị bước lên bảo xe, đến thần điện Phượng Hoàng thăm hỏi, quay đầu lại thì nhìn thấy biểu tình vui vẻ của Tống Thanh Thời, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cục đá này có cảm xúc vui mừng từ khi nào? Ông nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã có được may mắn gì, mới đánh thức được Phượng Hoàng thần quân?"
Tống Thanh Thời quay đầu lại, mở miệng nói:
"Là may mắn có được sau 1350 lần thất bại."
Thiên Đế ngây ngẩn cả người.
Cục đá do ông luyện ra đã biết nói rồi?
...
Tống Thanh Thời đi đường vòng đến thần điện Phượng Hoàng, vốn định thăm Vô Hoan, nhưng lại phát hiện bên ngoài thần điện các thần linh đứng vây quanh trong ba lớp ngoài ba lớp, cầm lễ vật an ủi, xếp thành đội ngũ thật dài, phía sau nối tiếp phía trước tiến vào thăm hỏi.
Từng nghe nói Phượng Hoàng thần quân là thần quân xinh đẹp và được yêu thích nhất tam giới, vạn vật trên thế gian đều thích hắn, có rất nhiều sinh linh giành nhau muốn làm đạo lữ của hắn, ngay cả thần linh cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng nhìn thấy trình độ được yêu thích của hắn...
Y không chen vào được.
Trước kia chúng thần cũng từng thử chào hỏi hoặc là nói chuyện với Thanh Thời thần quân, nhưng trước nay đều không được đáp lại, trường hợp quá mức xấu hổ, hiện tại nhìn thấy Thanh Thời thần quân, cũng không biết nên nói gì, chỉ tò mò nhìn vài lần, rồi chuyển sự chú ý lên chuyện Phượng Hoàng thần quân tỉnh lại.
Tống Thanh Thời ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn một hồi, nghe thấy mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời:
"Lần này thần quân chịu khổ rồi, chắc là sẽ phong lại ký ức phải không?"
"An tướng quân đã phong lại, có lẽ ngài ấy cũng sẽ phong đi..."
"Những chuyện cũ thống khổ đó, có gì đáng giá để lưu luyến, cần phải phong lại."
"Ngài ấy cầu toàn và có thói ở sạch như vậy mà..."
"..."
Tống Thanh Thời cảm thấy mọi người nói rất đúng, thân thể ở tiểu thế giới là giả, thần hồn cũng chỉ là mảnh nhỏ, hiện giờ đã được tinh lọc, ấn ký đạo lữ của bọn họ biến mất, quan hệ cũng cắt đứt. Chỉ cần Vô Hoan phong ký ức lại, cực đoan và bệnh trạng còn tàn lưu sẽ biến mất toàn bộ, hắn vẫn là Phượng Hoàng giống như trước kia, tự do vui sướng bay lượn trên không trung.
Y suy nghĩ thật lâu, quyết định không cần phải vội vã chịu trách nhiệm với Vô Hoan, cho hắn không gian tự do lựa chọn.
Phượng Hoàng ra đời ở hồng hoang, sống hàng tỉ năm, đối với hắn mà nói thời gian ở tiểu thế giới chỉ như muối bỏ biển trong sinh mệnh dài lâu của hắn, không tính là gì cả.
Tống Thanh Thời biết Vô Hoan phải chịu bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu uất ức, nếu hắn muốn phong ký ức lại, cũng khá tốt...
Dù sao chuyện y đến tiểu thế giới tìm Phượng Hoàng, cũng là tự quyết định, chưa từng nghĩ sẽ muốn có được thứ gì.
Hiện tại Phượng Hoàng tỉnh rồi, chính là thù lao tốt nhất.
Mục tiêu đã đạt được.
Vì thế, Tống Thanh Thời vui vẻ về nhà đọc sách.
...
Trong viện tử ở đám mây, Tống Thanh Thời ngồi bên cửa sổ đọc sách một lúc lâu, khi mệt mỏi, y sẽ xem mây bên ngoài cửa sổ.
Mây trắng sẽ hóa thành đủ loại hình dạng khác nhau trên không trung, vô cùng thú vị, có xem thế nào cũng không chán. Nhưng mà, y thích nhất chính là ánh hào quang màu đỏ kim ở bên ngoài cửa sổ vào lúc chạng vạng.
Tống Thanh Thời không nhớ rõ Phượng Hoàng đã xuất hiện từ khi nào.
Ước chừng là mười ngàn năm trước?
Lần đầu tiên nhìn thấy, y ngơ ngác ngắm thật lâu, cũng không biết đây là thứ gì, nhưng không giống với những đám mây y thường ngắm, có màu sắc sáng ngời. Sau đó, y tìm trong sách nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được vài từ thích hợp để hình dung: Xinh đẹp nhiều vẻ, kim bích huy hoàng, châu quang bảo khí, muôn hồng nghìn tía, vưu vật trời sinh.
Sau đó, mỗi ngày Phượng Hoàng đều bay ngang qua trước cửa sổ nhà y, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ca tựa như nhạc tiên.
Trong đám mây có thêm màu sắc khác biệt.
Trong sách nói, đây gọi là cảnh đẹp.
Vì thế, mỗi ngày Tống Thanh Thời đều đúng giờ ngồi trước cửa sổ, chờ Phượng Hoàng xuất hiện, xem cảnh đẹp hoa mỹ nhất, nghe âm thanh êm tai nhất... Dần dần, chuyện này biến thành thói quen của y, giống như một phần quan trọng nhất trong sinh mệnh.
Bỗng nhiên có một ngày, y không nhìn thấy Phượng Hoàng đâu.
Y ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn đám mây nơi cuối trời, đợi thật lâu thật lâu...
Trời sầm tối, trời rạng sáng, trời lại sầm tối...
Y ngơ ngác đợi rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thấy Phượng Hoàng xuất hiện.
Sách trên tay không còn hấp dẫn, mỗi một chữ đều đọc không hiểu.
Phượng Hoàng đi đâu rồi?
Tống Thanh Thời bèn tìm giấy bút, viết câu hỏi ra, giao cho thần sử đưa sách của Thiên Đế.
Thần sử giao tiếp hàng năm với y, tính tình rất tốt, lập tức nói chuyện đã xảy ra với Phượng Hoàng cho y nghe.
Tống Thanh Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, quyết định phải đi tìm Phượng Hoàng về.
Thiên Đế nói với y rất nhiều, nói chuyện này rất khó.
Nhưng mà, y không quan tâm.
Y là cục đá, không hiểu tình cảm và đạo lý của thế gian, y chỉ hy vọng Phượng Hoàng có thể trở về bên ngoài cửa sổ, xinh đẹp kiêu ngạo bay lượn trong đám mây, đây là cảnh sắc quan trọng nhất trong sinh mệnh của y, y nguyện vì nó trả bất cứ giá nào, dù tan xương nát thịt cũng không sợ...
...
Ở tiểu thế giới, cảm xúc đầu tiên y học được chính là khóc.
Hóa ra vào lúc con người đau đến cực điểm thì sẽ muốn khóc, y vừa khóc vừa ghi lại kiến thức quan trọng này vào vở. Sau đó y lại hiểu ra cái gì gọi là tức giận, vì sao lúc tức giận lại muốn đánh người, sau đó y hiểu được cái gì gọi là tưởng niệm, hoảng hốt, sợ hãi, thẹn thùng, xấu hổ, mất mặt, hạnh phúc...
Vô Hoan nói thích y, nói y cười rộ lên rất đẹp.
Cuối cùng, y hiểu được cái gì gọi là thích, cái gì gọi là mỉm cười.
Y thích sách, thích học tập, thích nghiên cứu, thích y học, thích làm bài, thích xem mây.
Nhưng thích nhất chính là Vô Hoan.
Mỗi lần luân hồi, sự yêu thích của y đối với Phượng Hoàng càng kiên định hơn một phần.
Y nhất định phải mang Phượng Hoàng về.
...
"Vô Hoan?" Tống Thanh Thời tỉnh lại từ trong hồi ức, muốn tìm Việt Vô Hoan tâm sự những việc thú vị vừa mới nhớ tới, nhưng lại phát hiện mình đã không còn ở tiểu thế giới, Việt Vô Hoan đã sớm không ở bên cạnh, Phượng Hoàng bên ngoài cửa sổ đã lâu không xuất hiện.
Phượng Hoàng đi đâu rồi?
Tống Thanh Thời ngơ ngác cầm sách, chậm chạp suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên òa khóc.
Hóa ra, đây là cô đơn.
Hóa ra, y không thích ở một mình, không thích cô đơn, không thích buồn tẻ, cũng không thích xem mây một mình, y thích nhất không phải là Phượng Hoàng mỹ lệ, mà là người bầu bạn mỗi ngày bay qua cửa sổ, khiến y cảm thấy mình không còn cô độc...
Trong phòng chất đầy sách, khắp nơi đều là hơi thở lạnh lẽo, yên tĩnh như chết.
Tống Thanh Thời ỷ vào việc không ai nhìn thấy, không mất mặt, nên nằm nhoài trên bàn, khóc to một trận.
Y quyết định chờ khóc xong rồi sẽ làm mười ngàn tờ bài thi, ném bi thương ra sau đầu...
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.
Thần sử vẫn chưa đưa sách xong sao?
Tống Thanh Thời nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt rồi đi mở cửa.
Hoàng hôn ôn nhu chiếu vào, Phượng Hoàng thần quân đã sớm thu hồi đôi cánh diễm lệ, khoác mây tía đỏ kim, đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng cười nói: "Ta bay lượn trên bầu trời mệt rồi, có thể dừng chân ở phòng của ngươi được không?"
Trong đôi mắt xinh đẹp đều là chờ mong.
Tống Thanh Thời ngẩn người, hoảng loạn để Phượng Hoàng thần quân vào cửa, sau đó lấy điểm tâm và linh trà, đẩy hết toàn bộ tới trước mặt hắn.
Thần Quân nhìn động tác của y, cười nói: "Trước kia ngươi chính là như vậy, thứ ta thích, ngươi đều sẽ cho ta."
Tống Thanh Thời gật đầu, khẳng định nói: "Ừm, ta đều cho ngươi..."
Y bỗng nhiên ý thức được, lời mà Phượng Hoàng thần quân nói chính là chuyện ở tiểu thế giới.
"Thiên Đế bảo ta tới cảm tạ ngươi, nhưng mà toàn bộ thần điện Phượng Hoàng đều không có món quà nào xứng với ngươi, ta không biết nên tặng quà gì," Phượng Hoàng thần quân ôn nhu lau đi vết nước còn lưu lại trên khóe mắt của y, chỉnh lại đầu tóc rối bời cho y, cẩn thận hỏi, "Cho nên, ta muốn tặng bản thân mình cho ngươi, được chứ?"
Món quà này quá quý, nhưng lại vô cùng thích.
Tống Thanh Thời vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn, đây là món quà đẹp nhất trong sinh mệnh của ta."
Phượng Hoàng thần quân nguyện ý phong tỏa ký ức, là chuyện tốt, Phượng Hoàng thần quân không muốn phong tỏa ký ức, là chuyện càng tốt hơn.
Nếu Phượng Hoàng thần quân chọn y, vậy thì y sẽ phụ trách thật tốt.
Tống Thanh Thời moi hết cõi lòng, hứa hẹn mình sẽ làm một công tốt, nỗ lực cưng chiều đạo lữ.
Phượng Hoàng thần quân cười hỏi: "Cưng chiều như thế nào?"
Tống Thanh Thời là phái hành động, không chút do dự tháo lớp đóng gói của món quà, làm bài thi, dùng hết tất cả bản lĩnh học được ở tiểu thế giới, lần thi này y đặc biệt tự tin, cảm thấy hiện tại mình đã trở lại thần giới, thân thể tuyệt đối không có vấn đề, dù chơi cái gì cũng sẽ không xin tha.
Cuối cùng, trong phòng bò đầy Huyết Vương Đằng, phòng thi truyền đến tiếng thở dốc và tiếng khóc không quá hài hòa.
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Ừm, ta biết."
"Ô, Vô Hoan, ta rất thích ngươi."
"..."
Xong việc, Phượng Hoàng thần quân thích ý ôm Tống Thanh Thời vào lòng, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của y, dường như có nghe thế nào cũng không đủ. Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đưa ra nghi vấn đã chôn ở trong lòng rất lâu:
"Vô Hoan, ta có chuyện không hiểu."
"Hửm?"
"Vì sao mỗi ngày ngươi đều bay ngang qua cửa sổ nhà ta?"
"Về thần điện Phượng Hoàng có trăm ngàn con đường, nhưng mỗi ngày đều chọn con đường này, ngươi đoán xem là vì sao?"
"Ngươi thích ta?"
"Mỗi ngày ta đều đợi viên đá sinh ra trái tim, đợi rất lâu rất lâu."
"Vô Hoan, trái tim của ta là sinh ra vì ngươi, tặng cho ngươi."
"Cảm ơn, đây cũng là món quà đẹp nhất trong sinh mệnh của ta."