Kết Hôn Với Sếp

Chương 13




24.

Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, tôi không muốn gặp mặt Chu Dịch nữa, thật khó xử.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực bị khóc ướt một mảnh áo, lập tức cảm giác có chút xấu hổ.

Chỗ này trông thật khó coi, cũng may chiếc áo ngày hôm nay khá nhạt màu.

Tôi chỉnh trang tốt quần áo, chuẩn bị đón xe về nhà.

"Nguyên Nguyên?"

Tôi quay đầu, trông thấy Nguyệt Nguyệt đang đứng phía sau.



"Sao cậu vẫn còn ở đây?"

"Tớ ngồi thêm một chút, cậu không đi làm à?"

Nhạc Nguyệt chăm chú nhìn tôi, đột nhiên nhướng mày, "Cậu bị người ta hắt nước? Chu Dịch đâu rồi, sao lại để cậu bị bắt nạt ở nơi làm việc?"

Tôi nhìn Nguyệt Nguyệt nhíu mày hung dữ, như thể cô ấy chuẩn bị đi trút giận thay tôi, nhanh chóng giữ chặt cô ấy.

"Không có gì, cậu hiểu lầm rồi, không phải do đồng nghiệp đâu, tớ còn chưa có về công ty."

"Vậy vết nước này do đâu?" Nhạc Nguyệt nhìn tôi, đột nhiên vươn tay sang, kéo cổ áo của tôi.

"Chu Dịch làm à?"

Mắt tôi đảo từ bên này sang bên kia.

Nhớ lại, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Dịch.

"Anh ấy ôm tớ khóc ướt cả áo."

"Cậu ta lại khóc à?"



Nguyệt Nguyệt nở một nụ cười quái dị, dựa vào vai tôi nói: "Xem ra cậu trời sinh khắc hắn, sau đám cưới của cậu, tớ có thể yên tâm trở về bên kia rồi."

Tôi hơi nghi hoặc một chút, "Lại khóc?"

25.

"Cậu còn nhớ cậu bạn viết thư hẹn cậu ra về gặp ở cổng sau trường không? Lúc đó cậu còn sợ đến phát khóc."

Nhạc nguyệt nói đến liền không nhịn được cười, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt của tôi.

Tôi phản bác: "Tớ lúc ấy không đi thôi, thật ra chẳng có gì đáng sợ cả, bây giờ nghĩ lại, có vẻ khi đó tớ hiểu lầm cậu ấy rồi."

"Đó không phải một bức chiến thư, mà là thư tình, hơn nữa lúc ấy cũng là tớ khuyên cậu đừng đi."

Nhạc Nguyệt không chờ tôi trả lời, tiếp tục nói: "Thật ra ngày đó tớ có đi tìm hắn. Tớ đi châm chọc, cảnh cáo cậu ta đừng có quấy rầy cậu nữa nhưng mà có vẻ cậu ta đã hiểu lầm quan hệ của chúng mình. Tớ cũng không có giải thích, còn thêm mắm thêm muối khoe khoang mối quan hệ tốt đẹp bao nhiêu, ai bảo anh ta cứ chọc tức tớ cơ chứ. Cậu không biết chứ năm đấy chúng ta bị tách chỗ ngồi là do hắn giở trò quỷ. Cuối cùng cậu ta tức giận, đánh nhau với tớ."

Tôi sửng sốt "Ah, sau đó thì sao?"

"Bị tớ đánh tới khóc." Nhạc Nguyệt nhún vai, "Cũng có thể là bị tức khóc, dù sao tớ lúc ấy còn nói rất nhiều chuyện chúng ta, còn giễu cợt hắn, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tớ nghi ngờ hắn sau này chuyển đi, là bởi vì bị tớ đả kích."

"Đúng rồi, hiện tại hắn đổi tên là Chu Dịch." Nhạc nguyệt bĩu môi, "Chính là Chu Dịch nhà cậu đấy."

Lượng tin tức quá lớn, tôi không thể không ngưng lại để suy nghĩ.

"Cậu giận tớ không?" Nhạc nguyệt đưa tay lắc lắc trước mặt tôi, ánh mắt có chút bối rối.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nắm chặt tay cô ấy, "Không có, tớ biết cậu làm vậy vì muốn tốt cho tớ."

Nguyệt Nguyệt thả lỏng người, đắc ý hừ một tiếng, "Cậu hiểu là được rồi, với thành tích bết bát, dáng vẻ hư hỏng của cậu ta khi đó, ngoại trừ trong nhà có chút tiền, hắn làm sao xứng với cậu? Để tớ nói cho cậu nhớ, sau này hắn có bắt nạt cậu, cậu nhớ nói với tớ, tớ sẽ trở về đánh cho hắn phát khóc thì thôi."

Vừa nghĩ tới cảnh ấy, tôi liền không thể nhịn được, cười thành tiếng.

"Được rồi, tớ nhớ rồi." Tôi kéo tay cô ấy "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn chơi, chiều tớ xin nghỉ rồi."