16.
"Đùa thôi, anh xin lỗi. Anh không biết em nhạy cảm như vậy. Vì chúng ta đã kết hôn rồi, trước mặt người ngoài phải có tiếp xúc thân mật, anh nghĩ em cần làm quen sớm hơn."
Tôi không khách khí đẩy ra tay anh ra, "Đây là lí do để anh sàm sỡ tôi à? Tôi thấy anh chính là thèm muốn thân thể của tôi, lưu manh! Mau thả tôi xuống."
Chu Dịch để tôi xuống, từ trong túi lấy ra một thỏi son đưa tôi, chậm rãi nói: "Anh không có, anh không phải người nông cạn như vậy."
Tôi nhìn thỏi son trên tay anh, cảm giác mặt mũi đời này đều mất hết.
“Không phải hôm trước em nói thích sao? Anh mua cho em."
Tôi nhìn logo quen thuộc trên thân son, đây đúng là thỏi son hôm trước tôi đăng trên vòng bạn bè.
“Cảm ơn."
Tôi cướp lấy thỏi son, tông cửa bỏ chạy.
Trong nhà ăn nhân viên, tôi thu mình, ngồi ở một góc hẻo lánh ăn cơm, Chu Dịch gọi điện thoại tới.
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ăn cơm rồi."
"Ăn ở đâu? Không nói anh đi hỏi mọi người."
Tôi bực bội chọc chọc cơm trên đĩa, không tình nguyện trả lời: "Em ở nhà ăn nhân viên, ngồi ở bên trái cửa sổ xa nhất."
"Chờ anh đi qua."
"Ah."
Tôi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, đang định rời đi thì Chu Dịch đi tới.
Chu Dịch đến rất nhanh, nhưng không nhanh bằng tốc độ ăn của tôi.
"Em ăn xong rồi à?" Chu Dịch cau mày nhìn tôi, "Sao không đợi anh ăn chung?"
Giọng điệu Chu Dịch có chút giận dỗi, tôi chột dạ, chuyển đề tài.
"Anh sao bây giờ mới đến? Không phải anh đã sớm làm xong công việc rồi à?"
Chu Dịch sắc mặt cứng đờ, "Anh ở trong nhà vệ sinh."
Đi vệ sinh lâu như vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, phát hiện lỗ tai Chu Dịch đều đã đỏ, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Ah, hóa ra là t á o b ó n.
"Anh cứ ăn từ từ nha, nhớ kỹ ăn thêm nhiều rau xanh, em đi trước đây."
"Em có việc gấp sao?" Chu Dịch giữ bàn tay đang định cầm lấy đĩa của tôi, " Nếu Không có việc gì em đợi anh một lát, anh có việc cần nói với em."
"Em......"
Ngay lúc tôi đang định lươn lẹo tìm lí do rời đi, Chu Dịch lại nói: "Nếu em không nhớ rõ, để anh gọi điện hỏi trưởng phòng của em."
Tôi không thể làm gì khác cay đắng trả lời: "Em không bận gì."
17.
Không biết vô tình hay cố ý, càng lúc càng nhiều người đi ngang qua, để lại những ánh mắt hóng chuyện khiến tôi cảm thấy mình như đang ngồi bàn chông.
Tôi nhìn Chu Dịch chậm rãi ăn, hận không thể nhét toàn bộ đĩa cơm vào miệng anh tav.
Tôi nhịn không được hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Khi ăn không nên nói, khi ngủ cũng vậy." Chu Dịch ngước lên nhìn tôi một chút, lại rũ mắt xuống, "Em đợi anh ăn xong rồi nói tiếp."
Tôi rất muốn nói, vậy anh ăn nhanh lên, nhưng vừa mới bị sếp nhìn thoáng qua, trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút áy náy, cảm giác bản thân vô cùng tệ bạc khi bỏ rơi người ta.
Đều tại Chu Dịch quá đẹp trai.
Cuối cùng, lúc Chu Dịch ăn xong, cũng là lúc nhà ăn đã không còn một bóng người.
"Có chuyện gì anh nói đi, em còn trở về làm việc." Tôi thúc giục.
"Anh dự định cuối tuần sắp xếp hai bên gia đình gặp mặt, thảo luận về hôn lễ. Đến lúc đó bận rộn nhiều việc, anh định thuê bên tổ chức tiệc cưới, em có ý kiến gì không?"
Tôi cúi đầu, chọc chọc thức ăn thừa trên đĩa, "Anh sắp xếp đi, em cũng không có kinh nghiệm, nếu cần gì anh cứ gọi cho em."
"Còn nữa, nhà mới bên kia em cũng qua rồi, em cảm thấy cần thay đổi chỗ nào không? Sau khi kết hôn chúng ta sẽ sống ở bên đó. Nếu thì không chúng ta cứ chuyển qua luôn, thiếu gì mình cùng đi mua sau."
Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành qua ánh mắt của anh, lòng chợt bồn chồn không thể giải thích được.
"Em không có ý kiến gì, anh cứ quyết định đi."
Hai gia đình sắp xếp thời gian để ăn tối với nhau, nhanh chóng quyết định mọi việc trong hôn lễ.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của tôi, mọi thứ đều diễn ra đơn giản, từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn đến lúc tổ chức hôn lễ, chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Mặc dù nghe có vẻ vội vàng, nhưng tôi không cần lo lắng gì cả, vẫn như trước, thoải mái, tự tại.