Kết Hôn Với Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 15: 15: Nổi Cơn Ghen




Mai Anh cũng không có gì nghi ngờ, bởi vì khách hàng của cô cũng hay quay lại ủng hộ cô kiểu như vậy.

Nhưng Phong khác với những người khác, lúc nào đến anh cũng nấn ná tiếp chuyện với Mai Anh, khiến cho cô cũng có ấn tượng với anh hơn những khách hàng khác.

Suốt nguyên hai tháng, Phong đã đến cửa hàng Mai Anh mua đến hơn mười lần, lúc này cô cũng có chút to mò, nên hỏi anh:

- Tại sao anh mua nhiều đồ tặng mọi người vậy ạ?

Cũng không muốn giấu gì Mai Anh nữa, Phong nói thẳng:

- Thật ra anh muốn làm bạn với em nhưng không biết mở lời làm sao nên chỉ dám đến ủng hộ cửa hàng em thôi.

- Vậy sao, em cũng không có nhiều bạn, có thêm người nữa cũng tốt, anh nên nói ngày từ đầu đỡ mất công mua nhiều đồ như vậy.

- Không sao, anh mua tặng bạn anh thật mà.

- Oh, vậy làm bạn anh chắc thích lắm nhỉ?

Mai Anh thừa biết là Phong đang nói dối, cô cũng chỉ muốn trêu lại anh một tí.

- Anh có thể xin số điện thoại em để tiện nói chuyện không?

- Cũng được ạ. Lần sau anh đến vẫn phải ủng hộ cửa hàng em nhé.

- Không thành vấn đề.

Sau khi lấy được số điện thoại của Mai Anh, Phong chào tạm biệt cô, trở về công ty.

Tại phòng Tổng giám đốc, Phong mang theo một tâm trạng vô cùng vui vẻ kể với Dương:

- Vậy là sau hai tháng tao cũng xin được số của em.

- Ừ, chúc mừng mày sắp có người yêu.

- À, mà tao quên mất không hỏi em ấy có người yêu chưa… để nhắn tin hỏi cái đã.

- Mới xin được số đã hỏi con nhà người ta có người yêu chưa, không khéo nó chạy mất dép.

- Ừ nhỉ, mày nói cũng đúng, không nên vội vàng như vậy. Nếu Mai Anh có người yêu rồi thì sẽ chẳng cho tao có cơ hội làm bạn mà lại còn cho số điện thoại nữa chứ.

Nghe Phong nhắc đến tên Mai Anh, nụ cười trên môi Dương khựng lại, hỏi Phong:

- Mày nói cô ấy tên gì?

- Mai Anh, tên đẹp đúng không? NMA là viết tắt của Nguyễn Mai Anh, mày thấy tao tìm hiểu kĩ không?

Lúc này đây, trong đầu Dương liền xuất hiện hình bóng của Mai Anh. Đúng rồi, cô tên là Nguyễn Mai Anh lại cũng mở cửa hàng, chẳng qua anh không biết cô kinh doanh mặt hàng nào mà thôi.

Thấy Dương ngồi im lặng không nói gì, Phong gõ tay xuống bàn, hỏi:

- Này, sao thế, tên đẹp quá nghe thôi đã bị bắt mất hồn à? Nhưng mà tao nói cho mày biết, tao đến trước mày đấy, mà mày lại còn có gia đình rồi.

- Địa chỉ ở đâu?

- Hỏi làm gì?

- Mua đồ cho vợ tao.

- Ầy, nay lại nhắc đến vợ cơ đấy?...

Dương nheo mắt nhìn Phong, thể hiện rõ sự nghiêm túc không có ý bỡn cợt. Phong nói tiếp:

- Địa chỉ ***, Cầu Giấy.

Lấy được địa chỉ, Dương không khách khí gì mà đuổi Phong.

- Mày làm việc của mày đi, tao có hợp đồng cần xem.

- Bạn bè kiểu gì không biết? Xin xong địa chỉ là đuổi bạn liền được.

- Ra ngoài đi.

Phong đứng dạy khỏi ghế, giơ tay lên điệu bộ như dọa đánh Dương, buồn bực đi ra ngoài.

Sau khi phòng làm việc trở lại với sự yên tĩnh, Dương cũng chẳng có tinh thần để làm việc nữa. Tựa người vào ghế sofa, trong đầu anh cứ xuất hiện hình bóng của Mai Anh, đuổi thế nào cũng không đi.

Cuối cùng, Dương bỏ dở lại công việc, lái xe đến địa chỉ Phong nói với anh.

Vừa dừng xe bên lề đường đã nhìn thấy bóng dáng của Mai Anh đang chào tạm biết khách.

Bàn tay vô thức nắm chặt vô lăng xe, ánh mắt khóa chặt trên người Mai Anh. Dương lấy điện thoại nhắn tin cho cô.

- Đi về.

Lâu rồi không nói chuyện với Dương, dù gặp nhau ở nhà Mai Anh cũng chỉ chào hỏi qua loa nhưng Dương chẳng bao giờ đáp lại lời cô. Hôm nay tự nhiên lại nhận được tin nhắn của Dương, cô có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại chủ động nhắn tin cho mình. Nhưng trong lòng cô lại trào dâng lên một cảm giác bất an, ngày lập tức nhắn tin lại cho Dương:

- Anh có chuyện gì nói qua điện thoại được không? Cửa hàng em đang bận lắm.

- Tôi nói cô đi về.

Nhắn xong tin nhắn đó, không đợi cô trả lời lại, Dương phóng xe lao nhanh về nhà. Ngay lúc này anh đang rất tức giận, dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng anh không cho phép cô ra ngoài dây dưa với bất kì người đàn ông nào. Vậy mà hôm nay cô dám cho người khác số điện thoại, nếu không phải là Phong, anh không biết sau lưng anh cô còn qua lại với người đàn ông nào.

Mai Anh cảm thấy như có chuyện gì quan trọng thì mới khiến Dương chủ động nhắn tin bảo cô về như vậy. Mai Anh dặn dò với nhân viên thì cũng lập tức trở về nhà.

Vừa vào đến phòng khách liền đã thấy Dương đang ngồi ở ghế sofa, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Mai Anh không biết là mình đã làm gì không vừa ý anh mà để Dương phải tức giận như vậy.

Cô đi đến phía sofa ngồi xuống, cúi thấp mặt, dè dặt lên tiếng hỏi:

- Anh gọi em về có chuyện gì không?

Dương không trả lời, vẫn nhìn cô không chớp mắt khiến cho Mai Anh càng lo lắng hơn.

Đúng lúc đang định hỏi lại anh lần nữa thì tiếng vỡ của ly thủy tinh trên nền nhà khiến cô giật mình.

Còn chưa kịp ngẩng mặt lên xem chuyện gì đã xảy ra thì cằm cô đã truyền đến cảm giác đau nhức.

Dương cười lạnh, siết chặt cằm cô không hề thương tiếc, buộc cô phải nhìn anh, ánh mặt cực kì hờ hững:

- Cô không an phận làm vợ được hả, muốn ra ngoài đong đưa với người đàn ông khác chứ gì?

Bị anh bóp đâu đến nỗi không thể nói thành lời, Mai Anh cầm lấy cổ tay anh cố gắng thoát khỏi lực siết cằm của anh nhưng vẫn không được.

Lời nói cùng với hành động của Dương khiến cho cô không chỉ đau về thể xác mà tâm hồn cũng đau đớn vô cùng. Hai mắt cô bỗng chốc bị bao phủ bởi làn sương mờ.

Mai Anh không hiểu anh đang nói cái gì, cô đâu có làm gì xấu sau lưng anh.

- Đừng có bày ra cái bộ mặt giả vờ vô tội của cô, đừng tưởng cô làm gì mà tôi không biết.

Dứt lời Dương hất cằm Mai Anh khiến cô theo quán tính của anh mà nghiên mặt sang một bên. Cô lấy lại bình tĩnh nói với anh:

- Em không biết anh đang nói cái gì hết, anh đừng có đổ lỗi cho em.

- Không biết, không làm gì có lỗi… Vậy cô đi bán hàng hay đi bán thân mà đong đưa với thằng khác.

Trước lời nói xúc phạm của Dương, Mai Anh không nhịn được nữa mà tát cho anh một cái.

Dương nắm chặt lấy cổ tay Mai Anh như muốn bóp nát, giọng lạnh lùng như giết người nói:

- Cô dám đánh tôi, cô giỏi lắm rồi.

- Buông ra, anh là thằng điên à. Em làm gì có lỗi với anh mà anh xúc phạm em như vậy? Em nhịn anh đủ lắm rồi.

- Sao… bây giờ có thằng khác cưa cẩm nên quay ra chán tôi rồi đúng không? Muốn ngủ với thằng khác rồi chứ gì?

Mai Anh không ngờ Dương lại nói với cô như vậy, nước mắt không kiêng nể gì mà rơi xuống.

- Em là thật lòng yêu anh nhưng có bao giờ anh chịu để ý em đến một lần. Em cố gắng làm vừa lòng anh nhưng anh có bao giờ công nhận sự cố gắng của em chưa? Phải… anh nói đúng, em dở bẩn vậy đấy, trước đây em vốn là sống ở nơi nghèo nàn mà, đâu phải sinh ra là đã được sung sướng như anh. Trong mắt anh em đáng ghét như vậy thì tại sao ngày trước anh còn đồng ý cưới em làm gì?

- Cô nghĩ tôi muốn cưới cô sao. Nếu không phải cô lấy được lòng mẹ tôi, khiến mẹ ép tôi cưới cô, nếu không phải vì trách nhiệm với lần đầu của cô, cô nghĩ tôi sẽ lấy cô.

- Được… vậy giờ chúng ta ly hôn đi, như vậy là giải thoát cho cả hai rồi.

Giây phút Mai Anh nói muốn ly hôn, không hiểu sao Dương lại có cảm giác mất mát, khó chịu, càng làm lửa giận trong lòng anh tăng lên. Dương nghĩ là do cô đã để ý người đàn ông khác nên mới muốn ly hôn như vậy.

Anh không muốn ly hôn, không muốn nghe hai từ “ly hôn” phát ra từ miệng cô, liền lấy tạm một cái cớ để từ chối:

- Cô đừng có mơ, muốn ly hôn để đường đường chính chính qua lại với thằng khác chứ gì?... Cô làm tôi và Ngọc không đến được với nhau vậy thì tôi cũng sẽ không để cô và thằng khác được như ý.

- Anh điên rồi.

Mai Anh không muốn nói chuyện với Dương nữa, cô đẩy anh ra đi về phía phòng ngủ.

Dương căn bản là còn chưa nói xong với cô, không muốn để Mai Anh rời đi, anh chạy đuổi theo cô về đến phòng.

Cửa phòng còn chưa kịp đóng lại đã bị Dương đẩy mạnh một cái khiến cô lùi lại mấy bước chân.

- Tôi chưa nói xong mà cô dám bỏ đi.

- Em không còn gì để nói với anh, ra khỏi phòng em đi.

- Nhà là của tôi, tôi muốn vào phòng nào thì vào, cô nghĩ mình có quyển đuổi tôi?

- Vậy em đi, em không xuất hiện trước mặt anh nữa, vừa lòng anh chưa?

Dương bắt lấy cánh tay Mai Anh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cô dám rời khỏi đây? Cho dù cô đi đâu tôi cũng bắt cô về.

- Anh còn muốn sao?

- Tốt nhất ngày mai cô dẹp ngày cửa hàng đi cho tôi, nếu không đừng trách.

- Cửa hàng là của em, anh không có quyền gì xen vào.

- Được… cô cứ thử đi làm nữa xem, xem tôi có cho người dỡ cửa hàng của cô không.

Đến nước này Mai Anh chẳng thể nói lại được với người như Dương nữa. Chán nản đi đến phía giường ngồi xuống, im lặng không nói lời nào.

Đúng lúc Dương đang định ra khỏi phòng thì điện thoại Mai Anh liên tục có tin nhắn đến, lấy điện thoại từ trong túi ra còn chưa kịp xem đã bị Dương cướp lấy.

Đập vào mắt anh là tin nhắn của Phong nhắn cho Mai Anh:

- Em đang làm gì thế?

- Cửa hàng có đông khách không em?

- Ngày mai anh qua mua quà cho bạn, em chọn giúp anh nhé?

Dương cảm giác như mình là kẻ bị phản bội, anh nhìn Mai Anh chằm chằm sau đó liền ném tan điện thoại cô xuống nhà.

Trước hành động đó của anh, Mai Anh không tưởng tượng được anh đã đọc được tin gì mà càng nổi giận hơn như vậy. Cô nhìn những mảnh vỡ của chiếc điện thoại rơi trên nền nhà, sau đó lại quay ra nhìn anh:

- Anh có quyền gì mà ném điện thoại của em?

- Quyền gì hả? Quyền tôi là chồng của cô.

- Anh có từng coi em là vợ sao?

Câu hỏi của Mai Anh khiến Dương có chút chột dạ. Đúng vậy, anh chưa từng coi cô là vợ, vậy thì lấy tư cách gì nói quyền hôn nhân với cô.

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mai Anh, Dương đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Cô còn cãi mình không làm gì sai, vậy mà điện thoại liên tục có tin nhắn của thằng khác nhắn đến.

- Anh không có bạn bè sao, chẳng lẽ lấy anh rồi thì em không được có bạn khác giới?

- Cãi giỏi lắm…

- Không phải em cãi giỏi mà là anh quá vô lí.

Ánh mắt Dương sắc lạnh nhìn Mai Anh không hề chớp mắt, anh bước từng bước chân chậm rãi mà vững chắc lại gần cô. Hơi thở người của đàn ông sặc mùi nguy hiểm càng ngày càng gần cô…

Khi hơi thở của anh bao trùm khắp cả người cô, anh liền dùng hai cánh tay rắn chắc của mình nắm chặt bả vai Mai Anh.

Mai Anh cố gắng đẩy anh ra nhưng sức cô không thể nào chống lại được người đàn ông trước mặt.

Bỗng dưng, Mai Anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, liền đó trước mắt là một màn đen rồi ngất đi.

Dương liền đỡ lấy cô, hơi lay nhẹ người, lo lắng gọi tên:

- Mai Anh… em làm sao vậy, tỉnh lại đi?

Không thấy Mai Anh có dấu hiệu tỉnh, anh liền bế cô ra xe, đưa đến bệnh viện.