Kết Hôn Với Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 21: 21: Anh Đưa Nyc Về Nhà




“Tình cảm con người là thứ khó đoán định. Hai người, dù hiện tại có thể đang hạnh phúc – tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau, nhưng biết đâu sau một giấc ngủ, mở mắt ra lại chẳng còn là gì của nhau nữa.”

Cứ nghĩ cuộc sống vợ chồng của cả hai có thể được bình yên hạnh phúc sống ngày qua ngày, nhưng chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến, có muốn trốn tránh cũng không thể được.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Dương đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ dưới thành phố đi lại như mắc cửi.

Giọng nói anh lạnh lùng vang lên:

- Điều tra được ai làm chưa?

- Thư kí của mày có vấn đề.

- Một mình cô ta nhất định không thể gây ra được chuyện gì, trong công ty nhất định còn có người.

- Ừ… Sắp tới có một dự án quan trọng, hiện tại bây giờ đám cổ đông đang cố ý làm khó mày. Mày tính sao?

- Lần này giải quyết triệt để luôn đi. Tao không thích bị người khác điều khiển.

Mấy ngày sau, thời gian Dương ở nhà càng lúc càng ít. Công việc của anh bận đến nỗi sáng sớm đã rời đi, tối muộn trở về Mai Anh đã ngủ quên trên giường.

Đã một tuần nay Dương không có ăn cơm ở nhà, Mai Anh hỏi thì anh nói rằng có nhiều chuyện riêng cần giải quyết, anh khuyên cô không cần lo lắng. Mai Anh nghe lời anh nên cũng không có dám hỏi gì nhiều.

Vào các buổi cuối tuần thường anh sẽ nghỉ ở nhà, nhưng hôm nay anh vẫn đi làm. Cô có chút quan tâm, sang nhà bên cạnh muốn nói chuyện với Lưu Ly tiện thể hỏi thăm công việc ở công ty.

Lưu Ly mới vào làm nên chuyện trong công ty cô cũng chưa có nắm được hết. Có nhiều lần thấy Dương làm về muộn, Lưu Ly cũng muốn san sẻ với anh nhưng đều bị Dương từ chối, nói cô cứ về nghỉ ngơi sớm, mọi chuyện anh tự giải quyết.

Hôm nay thấy Mai Anh sang hỏi, Lưu Ly cũng chỉ nói với cô:

- Dạo này anh Dương bận lắm, cậu không cần lo lắng gì đâu. Ngày mai đi làm mình sẽ giúp anh ấy nhiều hơn để anh ấy có thời gian bên cậu nhiều nhé.

Mai Anh thật lòng là đang lo lắng cho Dương, dạo gần đây thấy anh rất mệt mỏi, cô hỏi thì anh không nói gì. Hôm nay sang nói chuyện với Lưu Ly là muốn biết tình hình của anh vậy mà còn bị Lưu Ly trêu ghẹo.

- Mình không đùa đâu, mình lo cho sức khỏe anh ấy lắm.

- Được rồi, mình không đùa nữa. Đến công ty mình sẽ phụ anh ấy nhiều hơn.

Mai Anh không nói gì, cô chỉ biết thời gian gần đây cô có linh cảm không tốt, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra.

- --

Sáng hôm sau, biết tin tối hôm qua Dương không có về. Sau khi Lưu Ly đến công ty liền sang phòng tìm Dương.

Nhưng khi đẩy cửa phòng đi vào, khung cảnh trước mắt khiến cô tức đến nổ đom đóm mắt.

Trước mắt cô là hình ảnh Lê Khánh Ngọc hôn lên má Dương chào tạm biệt chuẩn bị rời đi.

Thấy Lưu Ly xuất hiện cô ta không những không sợ, còn làm ra vẻ như không quan tâm. Khi đi ngang qua người Lưu Ly còn đưa mắt nhìn đầy thách thức.

Lưu Ly đang định lôi cô ta lại thì Dương lên tiếng:

- Em vào phòng không biết gõ cửa sao?

Lưu Ly không thèm để ý đến câu hỏi của Dương, cô đi đến phía bàn làm việc của anh, đập tay xuống bàn mà hỏi:

- Anh lén lút qua lại với Lê Khánh Ngọc sao? Anh có biết mình đã có vợ rồi không hả?

- Chuyện của anh, em đừng xen vào.

- Em là đang nhắc nhở anh. Anh có biết Mai Anh dạo này thấy anh đi sớm về muộn cô ấy rất lo cho anh không? Vậy mà bây giờ anh lại ở đây trai gái với người khác, anh làm vậy mà coi được à?

- Em lo tốt chuyện của em đi, đừng có suốt ngày tính cách bốc đồng, đi quan tâm mấy chuyện linh tinh. Em làm cho tốt chức vụ của em đi.

- Anh đừng có mà nói lảng sang chuyện khác. Anh có nghĩ đến chuyện Mai Anh biết anh qua lại với Ngọc cô ấy sẽ buồn như thế nào không?

- Anh tự biết phải làm gì, em vẫn là không nên nói với Mai Anh.

Cũng đúng lúc này, Mai Anh đến công ty tìm Dương, cô giơ tay lên gõ cửa phòng thì liền nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em. Cô đẩy cửa đi vào trước sự bất ngờ của Dương và Lưu Ly.

Đôi mắt cô hơi đỏ lên, nhìn thẳng vào anh mà hỏi:

- Anh và Ngọc có qua lại sao?

Dương thấy Mai Anh đến, anh vội rời khỏi chỗ đi đến nắm tay cô giải thích:

- Anh không có, em đừng hiểu lầm.

- Em đứng bên ngoài nghe thấy hai người nói chuyện rồi.

Người Dương khẽ run lên, anh nhẹ giọng nói:

- Ngọc mới về nước nên đến tìm anh chào hỏi thôi.

Mai Anh rất muốn tin anh, nhưng thời gian này anh bận không về như vậy khiến cho cô nghi ngờ. Cô quay ra nhìn Lưu Ly hỏi:

- Cậu nói cho mình biết, lời anh Dương nói mình có nên tin không?

Lưu Ly không muốn nói dối Mai Anh nhưng nếu bây giờ nói ra những chuyện vừa rồi cô chứng kiến có phải lại làm Mai Anh tổn thương không? Lưu Ly hơi cười cười trả lời:

- Ừ, anh ấy nói đúng… Chẳng qua vừa rồi mình thấy cô ta đến đây mình ghét nên mới cãi nhau với anh Dương thôi. Cậu đừng nghĩ gì nhé.

Mai Anh gật đầu, cô không nhìn lại Dương, gỡ tay anh ra, cầm hộp cơm đem để lên bàn:

- Em mang đồ ăn đến cho anh, anh ăn đi, bận thì không cần về. Em tự chăn sóc cho mình được.

Lời nói lạnh nhạt mà xa cách của cô khiến Dương hơi giật mình, anh cảm nhận được cô đang giận anh, trách móc anh.

- Anh đưa em về.

- Không cần, anh làm việc của anh đi.

Nói rồi, Mai Anh cũng rời đi. Lưu Ly đứng yên ở đó không dám nói lời nào.

Dương thấy Mai Anh từ chối không muốn anh đưa cô về, nhưng anh vẫn không từ bỏ, anh chạy đuổi theo cô, ép cô vào xe trở về nhà.

Suốt cả quãng đường đi, cả hai im lặng không nói lời nào. Cô có suy nghĩ của cô, anh có suy nghĩ và nỗi khổ tâm riêng của anh.

Về đến nhà Mai Anh vẫn không nói gì, cô đi lên tầng hai, mở cửa đi vào phòng, cô leo lên giường đắp chăn kín người.

Dương đi phía sau cô, lúc này anh chẳng biết phải nói sao với cô nữa. Anh không muốn cô buồn nhưng… anh còn có lý do…

- Nếu em không muốn nói chuyện với anh thì thôi vậy. Em nghỉ ngơi đi, anh đến công ty đây.

Anh đứng ở trong phòng một lúc nhưng cũng không thấy cô ngó đầu ra, cuối cùng đành rời đi.

Khi tiếng cửa phòng khép lại, lúc này Mai Anh mới bỏ chăn ra khỏi đầu, cô ngồi dậy đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng xe anh rời đi.

Cô rất sợ, sợ phải nghe anh nói anh không cần cô nữa, sợ anh thừa nhận anh qua lại với Lê Khánh Ngọc. Vậy nên cô mới chọn im lặng, không muốn nói gì với anh.

Những ngày sau đó, Dương thỉnh thoảng mới trở về nhà, anh nói chuyện cô đều trả lời qua loa. Anh đến công ty lúc rảnh rỗi vẫn nhắn tin cho cô, nhưng cô giận anh không trả lời.

Hơn một tuần, mối quan hệ của hai người cứ lạnh nhạt như vậy, dần dần những tin nhắn, những lời nói chuyện với cô cũng ít đi.

- --

Một buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Mai Anh chậm rãi đi bộ ra ngoài cổng bệnh viện.

Cô vừa mỉm cười vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Mấy ngày qua cô cảm thấy không thoải mái trong người nhưng vì không muốn Dương lo lắng nên cô tự mình đến bệnh viện. Khi bác sĩ nói cô đã mang thai được hai tuần, cô vui mừng đến mức chỉ muốn nhảy lên.

Không biết Dương khi biết mình được làm bố thì sẽ thế nào? Đã mấy ngày nay hai người giận nhau mà không nói chuyện, có lẽ chuyện cô có thai sẽ khiến cho hai người được hòa giải.

Mai Anh vui vẻ tưởng tượng, không biết đứa nhỏ là trai hay gái, sinh ra sẽ giống anh hay là giống cô.

Nhưng… Vừa về đến nhà, cảnh tưởng đang diễn ra trong phòng khách đập ngay vào mắt Mai Anh. Cô không thể tin được Lê Khánh Ngọc thế mà lại ngồi trên đùi Dương, cô ta còn đang hôn lên cổ anh, còn Dương thì vòng tay ôm eo cô ta.

Mai Anh như đứng hình trước hành động của hai người họ, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má. Cô cảm thấy toàn thân lạnh như băng, muốn rời đi nhưng không thể di chuyển bước chân. Những ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy cạnh cửa nhưng không hề cảm thấy đau đớn, trái tim cô lúc này như bị con dao đâm vào, đau đớn vô cùng.

Mai Anh run run, cô đè chặt tay lên ngực như cố ngặn chặn cơn đau. Lúc này cô dường như đã không còn ý thức gì nữa, chậm rãi mở miệng nói:

- Hai người đang làm gì vậy?

Giọng nói dịu dàng nhưng đầy đau khổ của Mai Anh cất lên làm cho hàng động của hai người họ dừng lại.

Bọn họ không hề có chút gì là thoáng giật mình hay cảm thấy tội lỗi mà ngược lại Ngọc vẫn ngồi trên đùi Dương, tay ôm lấy cổ anh, nhìn cô nở nụ cười mỉa mai.

Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn cô thoáng chút đau lòng nhưng không để Mai Anh phát hiện ra, sau đó chuyển thành lạnh lùng nói với Mai Anh:

- Em về rồi sao, nếu đã để em nhìn thấy, vậy thì cũng không cần phải giấu gì nữa.

Lúc trước ở công ty nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em Dương, cô vẫn cố gắng gạt bỏ đi suy nghĩ của mình để tin anh một lần. Nhưng lời nói của Dương bây giờ như thể hai người họ đã ở sau lưng cô rất nhiều lần làm chuyện mờ ám.

Cô và anh giận nhau mấy ngày qua cũng chỉ vì chuyện của Ngọc, vậy mà bây giờ còn để cô nhìn thấy cảnh tượng thân mật của hai người họ.

Mai Anh đau lòng nhìn Dương hỏi:

- Hai người như vậy bao lâu rồi?

- Sau khi Ngọc về nước không lâu.

Người ta nói “tình cũ không rủ cũng đến”, bây giờ thì cô tin rồi, cô căn bản không thể thay thế vị trí của Ngọc trong lòng anh sao?

Mai Anh cảm giác như bị người đàn ông mình yêu đánh đến thương tích đầy mình, cô không giãy giụa nữa, cảm giác đau đớn trong lòng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt ướt nhìn Dương:

- Tại sao anh có thể làm như vậy, tại sao phản bội hôn nhân của chúng ta?

Ngọc cười cười nói:

- Anh Dương là muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với cô thôi, như vậy sẽ không để cô phải sốc như bây giờ.

Nghe cô ta nói như kiểu hai người họ biết lo nghĩ cho cô quá nhỉ. Rõ ràng ở sau lưng cô làm chuyện sai trái mà giờ còn bày ra vẻ vô tội, quan tâm người khác.

Mai Anh từng bước từng bước đi đến trước mặt hai người họ, cô giơ tay tát vào mặt Dương:

- Anh làm em quá thất vọng.

Dương không hề có biểu cảm gì, ngược lại Ngọc thấy anh bị tát liền đưa tay chạm lên má anh quan tâm hỏi:

- Anh có sao không, có đau không?

Sau đó liền quay ra nhìn Mai Anh nói:

- Cô bị…

Lời nói còn chưa nói hết đã bị Mai Anh tát cho cô ta một cái đau hơn tát Dương.

Ngọc đưa tay lên ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cô dám đánh tôi…

- Tại sao không dám, hai người các người đã làm chuyện xấu hổ còn lôi nhau về đến tận đây.

- Cô…

Ngọc vừa nói vừa định giơ tay lên đánh trả lại Mai Anh nhưng liền bị Dương bắt lấy cánh tay. Khuôn mặt không cảm xúc, cất tiếng nói:

- Đừng làm ồn nữa. Về trước đi.

- Anh đuổi em sao?

- Về!

Một từ thôi nhưng lại mang ngữ điệu ra lệnh không cho người khác làm trái, cuối cùng Ngọc đành ngậm ngùi cầm túi xách rời đi.