Khắc Tinh Đáng Yêu

Khắc Tinh Đáng Yêu - Chương 17: Công việc làm thêm (2)




Tôi nhìn xung quanh quán. Ở đây khá đẹp, tông màu chính là xanh dương tươi mát, dịu dàng. Bên trong trồng khá nhiều cây cảnh, nhưng tôi thích nhất là chậu cây xương rồng. Tôi đứng dậy, bỏ mặc 2 nhỏ bạn đang luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất, tiến lại chỗ chậu xương rồng.



Tôi khẽ chạm vào một cái gai, nó đâm vào tay tôi khiến tay tôi rỉ ra một chút máu. Thế nhưng tôi không đau mà cảm thấy khá thú vị. ( Sở thích quái dị.)



_ Cậu thích nó à?



Trong khi tôi đang mải ngắm chậu xương rồng thì một giọng nói vang lên trên đầu. Tỗi khẽ gật đầu, người nói thì chẳng cần nhìn cx biết là Haruka.



_ Vì nó khá là can đảm. – Tôi trả lời mà dường như là tự nói với chính mình.



_ Tớ không thích nó. Trái với cậu rồi. – Haruka cười.



Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta thì bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn ra xa, giống như là nhìn vào 1 thế giới khác vậy. Cậu ta nói ghét nó, tôi hiểu. Vì gai xương rồng nó sẽ khiến người khác bị thương, nhưng tôi thích nó. Nó sống ở sa mạc nắng gắt và thiếu thốn nước như vậy mà vẫn có thể tồn tại. Đơn giản, nó biết tự thích nghi với môi trường ấy. Và tôi cx muốn như vậy, muốn giống như caayh xương rồng, biết tự tìm cách để có thể tồn tại.



“ Keng … “



Tiếng chuông gió trước cửa vang lên, chắc là có một vị khách nào đó. Thế nhưng tôi không thể ngờ đc …



_ Akira! Cậu tới rồi à? - Giọng Haruka vui mừng nhưng đối với tôi mà nói phải là ngạc nhiên tột độ.



Nhưng mà chắc không phải, trên đời này thiếu gì người tên là “ Akira “, chắc chỉ là trùng hợp thôi. Phải, chỉ là trùng hợp mà thôi. Tôi vẫn đứng yên ngắm chậu xương rồng nhưng trong lòng chứa đầy sự tò mò. Nhỡ đâu lại là hắn thì sao nhỉ? Và lúc ấy, bóng người kia lướt qua tôi, mùi hương trà xanh thoảng qua. Tim tôi đập hẫng 1 nhịp. Chẳng phải là … Thế nhưng lúc tôi quay lại thì chẳng thấy ai. Chẳng lẽ tôi tưởng tượng sao? Dạo này chắc tôi bị bệnh hay sao ấy.




_ Cậu làm thêm ở đây sao?



Tôi ngẩng đầu lên hỏi Haruka thì bắt gặp ánh mắt cậu ta đứng nhìn tôi rất chăm chú. Thấy tôi nhíu mày, cậu ta gật đầu.



_ Có tuyển người nx không? – Tôi tiếp tục hỏi. Nhớ không nhầm thì hồi nãy tôi thấy thông báo trc cửa hàng là có tuyển nhân viên phục vụ thì phải.



_ Không! – Haruka vui vẻ trả lời.



_ Tại sao? – Tôi tròn mắt.




_ Tớ không muốn cậu phải vất vả. – Ai kia nói làm tôi sởn cả gai ốc.



( _ Sến quá anh ơi! – Bon



_ Phải vậy thì mới cua đc gái, hiểu chửa? – Ai kia tự hào.



_ Vậy cua trai đc hơm? - Chớp chớp mắt – Em cx múm nx.



_ Cái này thì …




_ TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG ĐC!!! – 2 cái người nào đó chen vào. Tụt cả cảm xúc.)



Tôi khẽ nuốt nước bọt nhìn cậu bạn phía trc. Cậu ta là người sến súa vậy sao? Bỗng nhiên lúc ấy …



_ Yui, cậu muốn làm ở đây à? – Nina hỏi. Tôi khẽ gật đầu.



_ Ok. Ngày mai có thể bắt đầu. - Cô bạn tươi cười nói.



_ Thật sao?



Tôi không tin vào lỗ tai của mình, tốt nhất là hỏi lại cho chắc. Cô bạn gật đầu chắc nịch. Tôi vui mừng ôm lấy cô bạn. Vậy là từ nay tôi không cần phải chạm mặt với tên ĐẠI BIẾN THÁI kia nx. Huraaaa … Mà chắc đây là quán nước thuộc quyền sở hữu của cô bạn nên tôi mới may mắn đc nhận vào.



Thế nhưng có lẽ Yui không biết lí do tại sao cô đc nhận 1 cách dễ dàng tới vậy. Là do anh nhà đấy ạ. Quán nước này tuy nhỏ nhưng không hề nhỏ ( Có ai hiểu và giải thích đc câu nói này không vậy nè không? Nếu hiểu và giải thích đc nhớ Comemt dưới truyện này cho Reii biết câu trả lời của bạn nhé. Bạn nào đúng Reii tag tên bạn ấy trong những chương tiếp theo nha!), lại thuộc quyền sở hữu của gia đình Narumi. Hôm nay không hiểu sao hắn lại gặp Yui trong quán nước, bỗng dưng lại nổi hứng trêu chọc nhưng không ngờ cô lại muốn vào đây làm, thế là hắn đồng ý luôn. Trêu 1 lúc không đã a, để cô làm ở đây dài dài, lúc đó trêu mới đã a ~



Khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn, hắn quay người đi. Những ngày tháng tiếp theo sẽ rất vui a ~ Từ ngày gặp cô, hắn nhận thấy bản thân có 1 chút thay đổi. Cuộc sống của hắn không còn nhàm chán nx. À, ngoài ra hắn còn nhận thấy mức độ nguy hiểm của bản thân rất cao a ~



ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥