Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 33: Bị phục kích




Thủy Bích tỏ vẻ hụt hẫng “Chẳng phải chàng nói là muốn cùng người mình yêu sống bên nhau hay sao? Người đó không phải ta chẳng lẽ là Hạ Huyền?”

Yên Cảnh nghe Thủy Bích nhắc đến tên Hạ Huyền liền nổi giận lên mắt anh biến thành màu đỏ như máu “Ngươi không có tư cách nhắc đến Hạ Huyền, nếu năm xưa ngươi và Yên Thành không bày kế hãm hại ta thì Hạ Huyền cũng không mất mạng ta cũng không sống trong áy náy suốt mấy nghìn năm qua.”

Thủy Bích không cam lòng lên tiếng “Hạ Huyền cũng đã mất mấy nghìn năm rồi hà cớ gì chàng còn lưu luyến nàng ta nữa chứ?”

Tổ mẫu của Yên Cảnh lên tiếng “Hiện giờ Yên Thành đã mất chỉ còn con là dòng dõi cao quý của hồ tộc chúng ta trách nhiệm Yêu chủ chỉ có mình con có thể gánh vác thôi Yên Cảnh à.”

Yên Cảnh nghe vậy thì liền nhếch môi cười lạnh “Năm xưa các người ai cũng coi thường tôi hết, lúc Yên Thành cho người đuổi cùng giết tận tôi thì có ai xuất hiện để bảo vệ tôi không hả? Chỉ có một mình Hạ Huyền là cứu vớt cuộc đời tôi thôi. Còn bây giờ lúc tôi phi thăng suýt chút nữa là mất mạng thì mấy người ở đâu nếu không có Sơ Tình thì tôi đã sớm hồn phi phách tán dưới lôi kiếp rồi. Nghìn năm trước tôi chỉ là một hồ yêu nhỏ bé không đủ sức bảo vệ Hạ Huyền nhưng bây giờ tôi nhất định sẽ bảo vệ Sơ Tình bằng cả mạng sống của mình. Yêu chủ hồ tộc gì đó tôi không cần, lần này trở về chỉ vì muốn nói rõ ràng chấm dứt quan hệ với hồ tộc mà thôi.”

Yên Cảnh tỏ rõ chính kiến của mình rồi rời khỏi Yểm Minh trở về thế giới loài người không muốn day dưa với bọn họ nữa.

Yên Cảnh trở thành một sinh viên ngành y cùng với Sơ Tình, hai người yêu nhau có mối tình đẹp cả trường ai cũng biết, đến lúc tốt nghiệp thì Sơ Tình nói muốn quay trở lại Đồ Sơn mở một phòng khám nhỏ vừa có thu nhập vừa có thể giúp đỡ cho thôn dân trong làng.

Yên Cảnh và Sơ Tình có cuộc sống giản dị bình thường nhưng vui vẻ sau mỗi ngày làm việc cùng nhau.

“Ta đã cho người chuẩn bị hôn lễ của chúng ta xong hết rồi, cuối tháng này chúng ta thành thân nha Sơ Tình.”

Sơ Tình gật đầu “Uhm cuối cùng em cũng cam tâm tình nguyện gả cho anh rồi, chuyện của chúng ta nghe ra hài hước thật ban đầu em một mực không muốn gả cho anh rốt cuộc lại đồng ý gả cho anh.”

Yên Cảnh hôn lên trán của Sơ Tình rồi cô bằng ánh mắt ôn nhu dịu dàng “Nàng có muốn chạy cũng đâu có thoát khỏi tay ta chi bằng gả cho ta có phải tốt hơn không hả?”

Tin tức về hôn lễ của Yên Cảnh nhanh chóng truyền đến tai của hồ tộc, bọn họ không chấp nhận chuyện Yên Cảnh vì một cô gái loài người mà từ bỏ cả hồ tộc nên đã cử những sát thủ giỏi nhất đến nhân giới để truy sát Sơ Tình.

Thủy Bích cũng đích thân đến nhân giới muốn nhìn thử Sơ Tình rốt cuộc là ai mà lại khiến cho trái tim Yên Cảnh dao động đến độ một lòng muốn ở bên cạnh cô như thế.

Sơ Tình đang hái thuốc trên núi thì đột nhiên xuất hiện một con hồ ly màu trắng, cô có dự cảm chẳng lành vốn muốn bỏ chạy nhưng vừa quay đầu thì lại có thêm máy con hồ ly nữa xuất hiện vây xung quanh cô.



Thủy Bích hóa thành hình người nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt sắc bén rồi lên tiếng “Nhìn ngươi cũng không phải là dạng nghiêng nước nghiêng thành rốt cuộc vì sao Yên Cảnh lại si mê ngươi một lòng như thế chứ.”

Thủy Bích giơ nanh vuốt lên lao tới tấn công Sơ Tình một cách bất ngờ Sơ Tình không có sự chuẩn bị nên vào trúng một bên vai.

Mấy con hồ ly kia nhìn thấy vậy cũng giơ nanh vuốt lên lao tới tấn công Sơ Tình khiến cô bị thương.

Thủy Bích lớn giọng lên tiếng “Ai giết chết nó sẽ được trọng thưởng.”

Sơ Tình nhíu mày vội vàng lấy Tỏa trong túi ra ném lên trời niệm chú chiếc ô bay lên không trung tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng bảo vệ Sơ Tình bên trong, bọn người Thủy Bích cố hết sức vẫn không thể làm gì được hết.

Thủy Bích mở to mắt lên kinh ngạc “Một con nhóc loài người mà lại có thể điều khiển thần khí Tỏa của thần nữ Hạ Huyền được sao?”

Vừa lúc đó Yên Cảnh xuất hiện đánh về phía của bọn người Thủy Bích khiến cả đám văng ra xa ngã nhào trên mắt đất.

Yên Cảnh nhìn bọn chúng bằng ánh mắt tức giận rồi lạnh giọng lên tiếng “Dám đụng đến Sơ Tình chính là đụng đến giới hạn cuối cùng của ta rồi.”

Đám người Thủy Bích liền biến mất, Yên Cảnh bước qua chỗ Sơ Tình căng thẳng lên tiếng hỏi “Bọn họ đã làm gì nàng hả Sơ Tình?”

Sơ Tình hô lên “Thu”, Tỏa liền bay về tay cô, Sơ Tình đưa tay ôm lấy vai “Em không sao cũng may có Tỏa nếu không thì e rằng khó mà bảo toàn tính mạng rồi.”

Yên Cảnh cau mày “Thời gian này nàng đừng ra khỏi biệt phủ của ta nữa, ta sẽ bố trí kết giới để bảo vệ nàng an toàn, còn nữa đi đâu cũng phải luôn mang theo Tỏa bên người.”

Sơ Tình gật đầu “Em biết rồi.”

Yên Cảnh thấy vai của Sơ Tình bị thương liền dùng pháp lực chữa trị vết thương cho nàng rồi cả hai trở về biệt phủ của chàng chứ không lưu lại ngôi nhà nhỏ ở thôn Vân Thủy nữa.