Khế Ước Hào Môn

Chương 16




“Cô thích hắn, thích hắn vô cùng nhỉ?” Nụ cười của Ngự Phong Trì càng ngày càng trở nên xấu đi.

Tần Mộc Ngữ đột ngột đưa tay che miệng hắn thật chặt, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn: “Anh... anh không được nói lung tung!”

Ngự Phong Trì có chút say mê bất ngờ hôn vào bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi của nàng, mở miệng nói: “Ngự Phong Trì - tên của tôi.”

Khi lòng bàn tay cảm thấy hơi ngứa, nàng nhanh chóng đưa tay về.

Lòng dạ nàng rối bời, khuôn mặt đã bắt đầu hồng lên, Ngự Phong Trì cười càng cảm thấy hứng thú, nhếch khóe miệng nói: “Chỉ có điều tiểu thư cô, có phần quá đơn thuần, lẽ nào không ai nói với cô Thượng Quan Hạo ở Tần Thị có liên quan đến một khế ước? Hắn trước đây đã làm gì, hắn rốt cuộc có phải là sói đội lốt cừu bí mật theo dõi các người nhằm nhắm vào gia sản cùng toàn bộ quyền lực của Tần Thị, cô lẽ nào không biết?”

Điều đó nghĩa là đã tồn tại dã tâm đáng sợ, giỏi ngụy tạo thành một nam nhân lãnh khốc, lại có thể khiến nàng xem mình như một báu vật?

“Tôi không hiểu anh nói cái gì, tôi thích anh ấy cùng mọi thứ khác đều không quan hệ tới anh, là việc của riêng tôi.” Tần Mộc Ngữ thấp giọng nói, trong trẻo mà quyết đoán.

Điệu bộ Ngự Phong Trì tươi cười có chút cứng ngắc: “... được cô thích thật đúng là kẻ may mắn.”

Tần Mộc Ngữ bị hắn khiêu khích có chút không bình tĩnh, ánh mắt trong veo như nước: “Cám ơn quá khen.”

Ánh sáng chói lóa, cô nhóc trước mặt hắn đơn thuần như bông hoa dành dành, giờ mới thấy lão Tần Chiêu Vân kia rất có phúc, cư nhiên có một đứa con gái có thể động lòng người đến thế.

**************************************

Hai năm trước, trưởng nữ Tần Cẩn Lan của Tần Thị cùng Thượng Quan Hạo công bố mối quan hệ tình cảm.

Kẻ đứng đầu giới giang hồ Tần Chiêu Vân của gia tộc Tần Thị vô cùng yêu thương con gái rượu, trong thời gian lâm bệnh ủy thác mọi trọng trách cho Thượng Quan Hạo.

Nửa năm sau, Tần Chiêu Vân đi thị sát, phát hiện một lượng lớn viên chức lâu năm bị cắt giảm, được thay thế bằng những người mới, thế lực toàn bộ đã nằm trong tay hắn, vô phương cứu chữa, chức vị chủ tịch hoàn toàn mất hết quyền lực giống hệt như cái thùng rỗng.

Một luồng dự cảm không tốt bao phủ Tần Chiêu Vân, ông ra viện giành lại chức vụ cũ, điên cuồng đoạt quyền trong hai tháng, khiến nội bộ bên trong vô cùng lũng loạn. Trực tiếp xung đột với Thượng Quan Hạo, đã từng khiến cho cảnh sát chống bạo động phải can dự - một trận gió tanh mưa máu, Thượng Quan Hạo bị vu oan bán thông tin cơ mật quan trọng của công ty, chút nữa phải ngồi tù, thân bại danh liệt.

Vào ngày mưa như trút nước, giữa cơn mưa lớn Tần Cẩn Lan van xin cha tha thứ, nhưng bị Thượng Quan Hạo ngăn lại.

Hắn đích thân tạ lỗi, thừa nhận hành vi phạm tội, dưới quyền thế to lớn của Tần Chiêu Vân mà ăn sâu bén rễ, giấu kín toàn bộ tài năng cùng nhuệ khí, tự hạ thấp bản thân, ở trong đêm mưa lớn mà cầu xin chủ tịch tha thứ.

Ngày sau đó, Tần Chiêu Vân rút lại đơn kiện, dưới sự hiện diện của toàn bộ thành viên hội đồng quản trị, người đàn ông trẻ tuổi với nét mặt xanh xao cùng dáng người cao lớn kiên cường, bị đuổi khỏi Tần Thị, tất cả mọi thứ của hắn đều bị hủy hoại.

Sự mãnh liệt cùng sức chống chọi của tuổi trẻ, bất quá cũng chỉ là trải qua một thời kỳ tồi tệ nhất mà thôi.

Tần Mộc Ngữ vì một giấc mơ mà chợt tỉnh giấc trong buổi sáng tinh mơ ---

Nàng thở hổn hển đứng dậy, cả người thấm đẫm mồ hôi, trong giấc mộng của nàng, câu chuyện đó thật đáng sợ, tài năng của Thượng Quan Hạo được bộc lộ, cơn mưa xối xả gột rửa thân thể hắn, ánh mắt tỏ rõ hận ý, nhưng lại thản nhiên chịu đựng.

“Nhị tiểu thư, người đã tỉnh dậy rồi!” Người hầu đi đến trong tầm mắt có chút trốn tránh.

“Ừm...” Tần Mộc Ngữ hơi mệt, nhắm nghiền mắt, ngã người lên giường, lẳng lặng nghe tiếng động bên ngoài “Tiểu Tình, bên ngoài có âm thanh gì vậy, có ai ẩu đả à?”

Nàng dường như nghe được có tiếng người tranh cãi.

“Đúng là... Đại tiểu thư cùng tiên sinh cãi nhau ạ.” Người hầu Tiểu Tình dè dặt nói.

“Chị tôi?” Tần Mộc Ngữ đứng dậy, con ngươi sáng trong có chút tỉnh táo “Chị tôi làm sao vậy?”

“Em cũng không rõ, chỉ là có liên quan đến Thượng Quan Hạo, đại tiểu thư đưa cho anh ta việc hợp tác thương lượng làm ăn, kết quả hình như rất tốt, nhưng khi ông chủ biết thì lại nổi giận đùng đùng...” Tiểu Tình đầu nghiêng sang một bên nghi hoặc nói.

Tần Mộc Ngữ trong lòng căng thẳng, vội nhấc tấm chăn, lập tức chạy xuống dưới lầu.