Khế Ước Hào Môn

Chương 211-2




Tần Mộc Ngữ đau đến mê muội, đầu bị ép ngửa thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đối diện với hơi thở của anh.

“Cô biết không...... Mấy ngày, chỉ có mấy ngày mà thôi......” Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo lóe lên ánh sáng sâu thẳm và phức tạp, mang theo khát vọng khát máu nhìn chằm chằm cô, nói giọng khàn khàn, “Vào vài ngày trước tôi còn quyết định buông bỏ tất cả mọi chuyện trước đây, toàn tâm toàn ý với cô. Tôi cũng không quan tâm những sự việc trong quá khứ đến cùng là thật hay giả, chân tướng là gì, giả dối là gì cũng không quan trọng nữa! Bởi vì tôi căn bản không kháng cự được cô! Tôi buông tha cô suốt bốn năm...... Tôi không thể buông tha cô lần nữa......”

“......” Thắt lưng đập thật mạnh vào hộp để đồ ở giữa hai ghế ngồi đằng trước, cô đau đến nỗi đôi môi tái nhợt, ngửa đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh bám vào ghế lái, nghiêng người sang một bên để giảm bớt trọng lực.

“Đau không?” Một giọng nói băng lãnh trầm thấp từ đỉnh đầu vang lên.

Tần Mộc Ngữ trong lòng run lên, đôi mắt trong suốt đột nhiên quay lại, nhìn thấy Thượng Quan Hạo đã cúi người xuống.

Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay của anh hung hăng ngăn chặn, chụp lấy bả vai hung hăng đè trên ghế lái!

“Thượng Quan Hạo...... Anh muốn làm cái gì?!!” Cô gào thét.

Thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo áp xuống, môi mỏng bao trùm vành tai của cô, giọng nói khàn khàn: “...... Thấy quen thuộc sao? Có quen thuộc với nơi này không? Bốn năm trước cô mới 18 tuổi, chúng ta đã từng làm trong chiếc xe này......”

Tần Mộc Ngữ nhắm chặt mắt, dùng sức muốn đẩy bàn tay đang nắm lấy bả vai của cô.

“Thế nhưng Tần Mộc Ngữ, cô đã làm những gì?” Anh nghiến răng nói.

“Lừa gạt tôi rất vui sao? Đùa bỡn tôi có cảm giác thành tựu không?” Bàn tay còn lại của vuốt lên cổ cô, trong đôi mắt tràn ngập sát khí, mang theo một tia nhu tình, cùng hơi thở của cô dây dưa, “ Nói chuyện.”

Lông mi thật dài càng không ngừng run rẩy, Tần Mộc Ngữ nhắm lại mắt, bên trong ướt át ấm áp, cô nhíu mày, chịu đựng sự đau lòng nhỏ giọng nói: “Anh buông ra...... Con của tôi đang đợi tôi ở nhà...... Anh thả tôi ra để cho tôi còn đi!”

Thượng Quan Hạo buông lỏng sợi tóc của cô, cô đau đến cắn môi, lông mày nhíu chặt lúc này mới hơi thả lỏng, cúi đầu thở hổn hển. Anh cúi người, nhặt đồ vặt cô vừa mới làm rơi xuống đất lên nhìn.

Trong chiếc mua sắm bình thường màu trắng, là một chú gấu bông ngoan ngoãn nằm ở bên trong.

Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên, đưa tay giật lại: “Anh buông ra...... Không được chạm vào! Đó là đồ của Tiểu Mặc!”

Thượng Quan Hạo lại giữ chặt cổ tay của cô, mắt lạnh như hàn băng, cười lạnh: “...... Là đồ vật là tôi đã bố thí cho nó?”

Đôi mắt của cô lập tức đỏ lên một chút, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, càng thêm ra sức giật lấy, Thượng Quan Hạo lại ném cái túi ra thật xa, ngăn lại thân thể đang xông lên phía trước của cô, sau đó đặt một cánh tay cô lên bả vai, tiếp theo một cánh tay thăm dò vào dưới gối của cô, đột nhiên bế cô lên!

Tần Mộc Ngữ hét lên, hoảng sợ nắm chặt cổ áo của anh, lại cảm giác có một cơn gió thổi qua đỉnh đầu, cửa xe ô tô đã mở ra, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị ném mạnh vào trong!

Bàn tay còn lại của Thượng Quan Hạo đột nhiên từ phía dưới cuốn lấy eo của cô, ngón tay không nhẹ không nặng chạy loạn ở hông cô, sau đó cởi mạnh bồ quần áo đen cô mặc trên người, môi mỏng tàn nhẫn hôn lên bờ vai của cô!

“——!” Tần Mộc Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cục có thể cảm nhận rõ ràng mục đích của anh là gì, toàn thân cô run nhè nhẹ, co rúm lại tránh sang hướng khác, liều mạng phản kháng!

“Không...... Không muốn, Thượng Quan Hạo anh thả tôi ra, không muốn!” Cô gào thét, muốn xoay người đi lại bị anh mạnh mẽ ngăn chặn, cuối cùng dứt khoát dùng một tay giữ chặt cổ tay cô vòng ra phía sau lưng, cô đau đến run rẩy, nụ hôn của anh lại càng thêm kịch liệt, cảm giác ướt át nóng bỏng càn quét toàn bộ đầu vai, cuối cùng cách lớp tóc mềm mại cắn lấy vành tai của cô!