Khế Ước Hào Môn

Chương 227-2




Ban đầu Ngự Phong Trì muốn buông cổ áo của Thượng Quan Hạo ra, nhưng theo tình hình bây giờ, nếu buông Thượng Quan Hạo ra, cả người anh sẽ ngã mạnh xuống đất.

Xung quanh có vài y tá đi qua, trong lúc vô tình liếc nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai của hai người đàn ông này, trong lòng mừng thần, nói chuyện với nhau, nhưng một người trong số họ phát hiện ra vết máu trên mặt đất, ngay lập tức cau mày, dừng lại đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo.

“Này, anh có ổn không? Anh là bệnh nhân phòng nào?”

“Trời ơi, sao lại nhiều máu như vậy...”

Một vài y tá vây xung quanh.

“Ah! Tôi nhận ra rồi, anh có phải người bị tai nạn giao thông tối qua, bị khâu ở phần bụng không? Ôi trời ơi, anh mới phẫu thuật xong có vài giờ mà đã xuống giường, anh còn cần mạng hay không!”

Thấy có người đỡ lấy Thượng Quan Hạo, Ngự Phong Trì lạnh lùng buông cổ áo anh ra, đứng thẳng trước mặt anh.

Nhếch mép cười một cái, hắn nói nhỏ: “Thật ra tôi nên độc ác hơn một chút, trực tiếp đạp vào vết thương của anh... Có lẽ sẽ xảy ra án mạng nhỉ?” Ngự Phong Trì tiến lên phía trước một bước, giọng nói khản khàn, “Nhưng anh biết rõ lúc đó sẽ xảy ra án mạng, vì sao vẫn ra tay đá chết con của mình hả?”

Câu cuối cùng như một liều thuốc mạnh, người đàn ông này quả nhiên sụp đổ ngay lập tức, máu trào ra như suối.

Ngự Phong Trì nhìn lướt qua mặt Thượng Quan Hạo, trầm giọng nói với người ở bên cạnh: “Tôi sẽ không làm chậm trễ việc của các cô. Mau cứu đi.”

Biến anh ta thành bộ dạng này, một mặt là do anh ta đáng đời, còn mặt khác, thật ra cô gái nhỏ Tần Mộc Ngữ rất nhát gan, cô có thể để mặc cho người ta tàn nhẫn xé rách vết thương của cô, nhưng không có cách nào đâm ai đó một nhát dao.

Nhưng không sao cả.

Nhát dao này em không xuống tay được, vậy thì anh sẽ giúp em.

Ý thức của Thượng Quan Hạo dần dần trở nên mơ hồ, trong thế giới đang rung chuyển chỉ có thể nhìn thấy hình bóng Ngự Phong Trì càng trở nên mờ nhạt giống như sương mù, Ngự Phong Trì quay người lại, lạnh lùng nói một câu, “Tôi sẽ sớm dẫn cô ấy rời khỏi đây... Đó cũng không phải là ý của tôi, mà là của cô ấy.”

Cả thế giới bỗng chống chìm vào bóng tối vô tận.

Đôi khi, hồi ức cũng là một loại tội nghiệp (tội lỗi và nghiệp chướng).

Khi bạn nhớ tới một thời khắc nào đó, bạn sẽ phát hiện tất cả những cảm xúc đó cũng không thể diễn tả được tâm tình của mình, bạn chỉ hận vì không thể nhíu lấy dòng thời gian đang chạy hối hả, để nó có thể mang bạn trở lại thời điểm đó, nơi đó. 

Bạn hy vọng có thể đảo ngược tất cả.

Bạn hy vọng lần này mình sẽ làm đúng.

Thế nhưng thời gian.

Từ xưa đến nay chưa từng cho ai cơ hội như vậy.

_________________Trích từ tác phẩm văn học_______________

Buổi chiều lộng gió.

Bên dưới bầu trời xanh, có vài người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen đi đi lại lại ngoài cửa, có chút nôn nóng.

Từ trước đến nay khi phải làm loại chuyện này thì không ai muốn làm.

Cho dù là đi theo ông chủ bôn ba khắp noi, còn có thể phát huy năng lực, ngay cả việc gặp nguy hiểm cũng được.

Tất cả đều tốt hơn chuyện bây giờ... Trông chừng một người phụ nữ vô tích sự.

Trên tủ đầu giường màu trắng, điện thoại rung lên.

Tần Mộc Ngữ chuẩn bị xong túi hành lý nhỏ, áo khoác cũng vừa mới mặc xong, cô nhận cuộc gọi: “Alo?”

“Người của anh sẽ đến ngay lập tức, đến lúc đó em đừng quan tâm gì cả, dắt theo Tiểu Mặc, đợi anh ở trên ban công là được, biết chưa?” Giọng nói êm ái của Ngự Phong Trì truyền đến.