Khế Ước Hào Môn

Chương 233-2




Sau khi xuống máy bay, toàn thân Giang Dĩnh như đông lạnh, run lên một cái.

Hai tay ôm bả vai, ngồi trong xe, cô ta run giọng hỏi: “Hạo qua nhà tôi chưa? Cha mẹ tôi nói là muốn gặp anh ấy, anh ấy đã nói gì? Cha mẹ tôi chắc không tức giận nhỉ! Anh mau nói cho tôi biết đi!”

Tài xế ngồi phía trước có chút kinh ngạc, há miệng thở dốc, lại trở nên trầm mặc.

Giang Dĩnh chậm rãi nhíu mày: “Anh mau nói đi! Cha mẹ tôi rốt cục đã làm gì mà anh phải khó nói như vậy?”

Tài xế lúc này mới chậm rãi trả lời: “Thượng Quan... Thượng Quan tiên sinh quả thực không qua nhà của tiểu thư. Lão gia và phu nhân đã mời vài lần nhưng ngài ấy đều từ chối nói là bận việc, vậy nên vẫn không tới...”

Lòng của Giang Dĩnh khó khăn lắm mới hơi ấm áp, ngay lập tức lại như bị đẩy ngã vào hầm băng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dựa vào ghế, cô ta đảo đôi mắt lạnh lẽo, sâu kín nhìn tài xế, lại mở miệng hỏi: “Anh có chắc là anh ấy bận việc không? Anh ấy có phải đang tìm người không?”

Tài xế yên lặng một chút: “... Cái gì?”

Ánh mắt Giang Dĩnh càng lạnh hơn, liên tục xoa xoa hai tay, cười lạnh.

“Tôi biết rồi... Tôi biết hết rồi... Anh mau nói địa chỉ hiện tại của Hạo, buổi tối tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh ấy. Dù sao anh ấy về đây cũng không vui vẻ gì, cha mẹ của anh ấy không còn, đến ngay cả một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc cũng không có...” Giang Dĩnh ngước mắt, “Anh không nghe thấy tôi nói không?”

Tài xế vội vàng cúi đầu: “Vâng, tôi nghe thấy.”

...

Xe chạy bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, bên trong nhà hàng, ba người cùng ngồi bên cạnh cái bàn ăn tròn tròn. Người phụ nữ có thân hình mảnh mai cởi chiếc áo khoác, trong nhà hàng ấm áp xoa xoa hai tay, cũng tháo chiếc khăn quàng cổ dày dặn trên người cục cưng xuống.

“Ly rượu này coi như là chúc mừng em tìm được việc mới ở Megnicfic Coper, rốt cục cũng có thể ổn định ở đây.” Ngự Phong Trì nét mặt ôn nhu, cùng cô chạm ly.

Tần Mộc Ngữ đột nhiên có chút bối rối, giống như đi một vòng lớn lại trở về Manchester này, cô cùng Tiểu Mặc lại giống như trước kia, lại phiêu bạt không có chỗ nào để dựa vào, thế nhưng sự dịu dàng trong mắt người đàn ông này quá nồng đậm, khiến cho cô trong chớp mắt cảm thấy rốt cuộc cũng có chỗ dừng chân.

Cô cầm lấy cái ly, cười nhẹ đáp lễ.

Tiểu Mặc ở bên cạnh đột nhiên ho khan, bị vị cay của nước sốt trong đĩa kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ho đến mức không thể thở. Lúc thời tiết trở lạnh thân thể cậu bé đã rất dễ cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói chi là buổi chiều đi dưới trời đầy tuyết lâu như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái đi, vội vàng đặt ly rượu xuống, xoa xoa lưng Tiểu Mặc.

“Tiểu Mặc, con có sao không? Cay quá đúng không? Mẹ sẽ đổi nước sốt ngay lập tức, Tiểu Mặc...”

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Mặc bám chặt vào bàn, gian nan lắc đầu, “Tiểu Mặc không sao... Khụ khụ...”

Ngự Phong Trì trầm mặt, đem đĩa sốt để sang chỗ khác, đặt xuống bên cạnh Tiểu Mặc một ly nước ấm. “Là anh không tốt, buổi chiều anh không nên dẫn thằng bé đi ngoài trời tuyết. Có lẽ nên gặp em rồi sau đó mới đi đón thằng bé thì sẽ tốt hơn.”

Tiểu Mặc cầm lấy cốc nước ấm, chậm rãi uống. Đôi mắt to trong suốt nhìn Ngự Phong Trì qua đáy cốc, cậu bé cảm thấy người chú này cũng không tệ, đối xử với hai mẹ con cậu rất tốt, nhưng mà...

Cậu không biết có phải bản thân quá ngoan ngoãn hay không, đối với người chú này, cậu không dám càn rỡ.

“Rốt cuộc vì sao thằng bé lại bị như vậy? Hệ miễn dịch kém, trái tim cũng không tốt, mấy lần sốt cao cũng rất khó hạ sốt...” Ngự Phong Trì nhíu mi, vô tâm hỏi, “Chẳng lẽ từ lúc sinh ra thằng bé đã như vậy sao? Có phải vì lúc em mang thai thằng bé...”

Hắn chợt bừng tỉnh, không tiếp nói nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, không nói lời nào, Tiểu Mặc lại giật mình một cái, cái miệng nhỏ rời khỏi cốc nước, đôi mắt to trong trẻo nhìn mẹ, chờ mẹ nói những lời còn dang dở. Lúc mẹ mang thai cậu... thì như thế nào?