Khế Ước Hào Môn

Chương 264




Manchester giá lạnh, trời cao, ánh sáng đi xuyên qua thủy tinh cũng đều lạnh như băng.

Tòa nhà to lớn xa hoa, toàn bộ không khí trên tầng cao nhất đều xác xơ, tiêu điều và lạnh lẽo. Tứ trong thang máy truyền đến một chuỗi dãy bước chân, theo sau là một vài người, như là phá vỡ không khí yên lặng ở nơi đây.

Cửa phòng họp rộng mở…

Một người đàn ông Anh quốc mặc tây trang màu xám, khóe môi cười nhếch lên, mang theo một chút cực đoan và một chút trào phúng, tư thế khoa trương, dùng tiếng Anh đang nhấn mạnh hay thể hiện cái gì đó, xung quanh là một vòng những người đã có tuổi, đều nằm trong ban giám đốc, đang ngồi ngay ngắn, quay sang nói chuyện với nhau, gật đầu rồi lại lắc đầu, bàn tán không ngừng.

Trên màn hình máy chiếu là toàn bộn ảnh chụp, đã muốn đem mắt người nhìn đâm chảy máu.

Tiếng bước chân kia ngày càng tiến lại gần.

“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cơ hội sẽ từ trên trời rơi xuống, dù sao thì vị trí chủ tịch của Megnific Coper rất quan trọng, lúc trước không phải là chúng ta tiến hành tuyển cử rồi sao…” Đôi mắt màu xanh đậm của Rolls híp lại, cất cao giọng nói, tay chống lên mặt bàn nhìn chằm chằm mấy người xung quanh, giọng nói thuần thúy cùng khí chất tao nhã, quý tộc của con người Anh quốc, “Đương nhiên, bây giờ chủ nhân thực sự đã trở về, tôi tự khắc hiểu mình phải từ chức, nhưng các vị thật sự cảm thấy loại đàn ông chỉ biết lăng nhăng với phụ nữ thì có thể tiếp quản toàn bộ công ti sao?...”

“Cạch…” một tiếng, phòng họp đang trong không khí nghiêm trọng bị mở cửa ra.

Tốp năm tốp ba tiếng bước chân chậm rãi dừng lại.

Đôi mắt đen và sáng như đá Obsidian của Thượng Quan Hạo lạnh lùng quét qua mặt của từng thành viên trong ban giám đốc, sau một lúc thu lại ánh mắt tao nhã mà lãnh đạm, dùng tiếng Trung lạnh lùng ra lệnh: “Tắt màn hình máy chiếu đi.”

Phía sau, Mạc Dĩ Thành đổi tài liệu cầm sang tay kia, đi đến chỗ máy chiếu trực tiếp nhổ phích cắm điện, lập tức “Ba!” một tiếng vang nhỏ, mọi bóng đèn điện trong phòng đều sáng trưng, đem mọi hơi thở kéo ra.

“Ha ha… Joe!” Rolls xấu hổ cười, hai tay hơi mở ra, “Thật sự ngạc nhiên quá! Tôi cứ nghĩ anh thật sự hào phóng như thế, sẽ không đến họp ban giám đốc mà trực tiếp đem Megnific Coper tặng cho tôi, không nghĩ rằng chỉ vì mấy tấm hình chụp người phụ nữ kia mà anh liền đích thân đứng ra! A… vậy tại sao không để lại mấy bức ảnh? Thân hình cô gái kia nhìn đáng yêu biết mấy!...”

Dáng người cao ngất của Thượng Quan Hạo chậm rãi thong thả bước vài bước, ánh mắt thâm sâu, trầm tĩnh khó phát hiện. Một giây trước, trên mặt Rolls còn đang cười cười, chỉ một giây sau liền nghe thấy một tiếng “Phanh!”, hắn ta thống khổ rên một tiếng, cả một cơ thể 1m9 bị một quyền đánh đổ rạp xuống bàn, một tay ôm máu mũi đang chảy ra, một tay chống đỡ lên bàn mà kêu rên.

Trong nháy mắt cả văn phòng “ồ” lên…

Thượng Quan Hạo thu lại nắm tay, con ngươi lãnh đạm khốc liệt nhìn người đàn ông đang nằm trên bàn, ngón tay tao nhã sửa sang lại cổ áo, môi mỏng thuần thúy mở ra, nói bằng tiếng Anh: “Một nắm đấm này là vì anh dám đem ảnh chụp trình chiếu lung tungn anh nên cảm thấy may mắn khi tôi không kiện anh tội phỉ báng, nếu không thì chân trước từ bệnh viện đi ra, chân sau anh sẽ lại phải bước vào tòa án… Charles, tôi cho phép anh mất mặt, chứ không cho phép Megnific Coper mắt mặt trong tay anh… Hiểu chưa?”

Rolls chật vật từ mặt bàn bò dậy, trợ lí vội vàng đưa cho hắn cái khăn tay.