Khế Ước Hào Môn

Chương 287-2




Mấy tháng trước… Mới ngay chỉ mấy tháng trước thôi, vì người phụ nữ này mà anh có thể bỏ mặc bản thân mình, vừa mới phẫu khuật khâu lại miệng vết thương, máu tươi còn chảy đầm đìa suýt chút nữasẽ chết,vẫn ngay lập tức chạy đến sân bay giữ chân cô lại!

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng sắc bén đáng sợ, mím chặt môi, tiếp tục đi.

Mạc Dĩ Thành nhìn thấy tình trạng trước mắt, cơ hồ là muốn gầm gào lên!

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, ra lệnh cho người xung quanh: “Còn đơ người ra đó làm gì, ngăn anh ấy lại!”

Bọn vệ sĩ xung quanh vẫn đều trực tiếp nghe theo lệnh của Thượng Quan Hạo, giờ phút này nghe thấy lệnh nhưng lại hơi hơi nhíu mi, không dám tiến lên trước. Sắc mặt Mạc Dĩ Thành càng sa sầm lại, dường như muốn xông lên đánh đấm dạy dỗ cho lũ người này một trận! Đột nhiên trong giờ phút này…

“Hạo…!” Một tiếng hét thê lương, xuyên qua đám người bên ngoài vang lên.

Cách đó không xa, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện đã bị đám phóng viên vây kín xung quanh. Sợi tóc cô ta hỗn độn, trên người thậm chí còn mặc quần áo bệnh nhân, lo lắng thở gấp gáp, ánh mắt sợ hãi nhìn thấy anh liền trào ra nước mắt nóng bỏng! Cô bưng kín miệng, bàn tay run run, đột nhiên ném cây nạng đi, buông tay ra, chân liền vội vã chạy đến bên này!

Cảnh tượng này làm mọi người có mặt ở đây đều hoảng hốt.

Cô gái kia, chân của cô ta, rõ ràng đang bị què!!

Từng bước chạy của Giang Dĩnh đều đau đớn đến xương đến tủy, nhưng cô không thể ngừng lại, dù có phải chật vật khổ sở đến mấy cũng phải chạy như điên đến trước mặt anh. Ánh mắt kia lãnh đạm không hề có một chút cảm xúc nào. Giang Dĩnh đột nhiên nhào vào lòng anh!

“Hạo… Hạo…” Giang Dĩnh lớn tiếng nức nở, biểu cảm bối rối, nước mắt nóng bỏng chảy ra dàn dụa, “Anh làm em sợ muốn chết… Anh thật sự làm em sợ muốn chết, em cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì!! May là anh không sao… Anh còn sống… Hạo…”

Cô ta than thở khóc lóc, ôm chặt anh, giống như là ôm chặt một cây cỏ cuối cùng để cứu lấy mạng sống!

Cả người Thượng Quan Hạo bị một trận luân phiên nóng – lạnh làm cho tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc và độ ấm trong lòng của người phụ nữ này, nhưng anh lại chậm rãi nhíu mi, đáy lòng bài xích cùng đề phòng thể hiện ra rõ ràng. Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, muốn tự mình đẩy cô ta ra nhưng lại không có đủ sức lực.

Giang Dĩnh xuất hiện ở đây vào giờ phút này quả thực giống như là để phá rối.

Bởi vì… máy ảnh trên tay các phóng viên xung quanh đã loang loáng điên cuồng lóe lên, đem màn tình cảm sâu sắc này chụp lại!

Một tia lửa giận lãnh đạm cháy lên trong lòng, Thượng Quan Hạo lạnh lùng đỡ bả vai của cô ta: “Giang Dĩnh…”

“Tần Mộc Ngữ…” Mạc Dĩ Thành nhìn thấy từ hướng bên kia, đột nhiên kinh ngạc thấp giọng thốt ra cái tên này.

Thân hình Thượng Quan Hạo chợt cứng ngắc tại chỗ!

Khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, hướng mắt nhìn theo Mạc Dĩ Thành…

Gió thổi lạnh đến thấu xương, người con gái cơ thể tinh tế đã yếu ớt mềm nhũn, sợi tóc ở trong gió bay lượn lung tung. Cô thật sự sự mệt mỏi rã rời, nhưng cũng lo lắng không ngừng, tìm kiếm bên trong cả cái sòng bài to như vậy, xung quanh mọi thứ dần hiện ra… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, cả một đêm đều nghe thấy tiếng súng đáng sợ, dù không có tay vịn bậc thang nhưng vẫn dùng mọi cách từ trong hầm xoay người mà đi ra ngoài, trong tòa nhà to như vậy tìm kiếm hình bóng của anh!

Cô sai lầm rồi.

Cô không nên để cho anh đi ra ngoài…

Cô thật sự sai lầm rồi, nửa đêm hôm qua cô không nên muốn anh đi ra ngoài! Cô rõ ràng biết rằng đối mặt với bọn họ là mưa bom bão đạn, là trận chiến sinh tử! Cô sợ, rất sợ. Ngay khi đi ra ngoài thì tiếng súng liền ngừng! Hoàn toàn ngừng! Mà cô lại không biết rốt cục là anh còn sống hay đã chết! (Đọc tại gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé)

Lúc nhìn đến chỗ này, bước chân của cô mới đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hoàn toàn cứng đờ.

Cô tìm được rồi.

Người đàn ông kia dáng người thon dài cao ngất đang đứng ở đó, trong lòng ôm một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, xung quanh có một đám vệ sĩ áo đen vây quanh, canh giữ cẩn thận, nghiêm ngặt, không khí xơ xác, tiêu điều. Mặt của anh vẫn tái nhợt như tờ giấy, không chút huyết sắc.

Chớp mắt một cái, sức lực trong người Tần Mộc Ngữ như bị rút cạn, khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ thất thần nhìn bọn họ.