Khế Ước Hào Môn

Chương 299




Cậu bé cũng không biết người được gọi là cha đó, đã bị thương như thế nào. Cậu bé không vui, không vui vì từ khi cậu ra đời cho tới bây giờ luôn đi theo mẹ, cũng không biết cha là gì, lúc cậu bị ốm, lúc phẫu thuật, cũng chưa từng nhìn thấy người cha này ở bên cạnh, cho nên dựa vào cái gì, dựa vào cái gì muốn Tiểu Mặc vào thăm chú ấy?

Đôi môi đỏ bừng cong lên, cậu hất tay Mạc Dĩ Thành ra, ngoan ngoãn lùi lại một bước, lễ phép nói: “Cảm ơn ý tốt của chú, Tiểu Mặc ở đây chờ mẹ ra là được rồi ạ!”

Mạc Dĩ Thành nghe giọng nói trong trẻo đó, nhìn đôi mắt trong veo như những vì sao, lòng trùng xuống.

“Được, chú sẽ vào trong nói cho cô ấy biết...” Hắn lẩm bẩm nói, còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã mở ra.

Mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến, sau đó là một thân ảnh nhỏ bé yếu đuối, mang theo sự hoảng hốt xuất hiện. Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ hơi run, thậm chí không thể giữ lấy cánh cửa, khi nhìn thấy Mạc Dĩ Thành ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ trong suốt càng thêm nhợt nhạt.

Mạc Dĩ Thành cũng hơi căng thẳng, cau mày nói: “Anh ta sao rồi?”

Cô không nói gì, nhưng Tiểu Mặc ở bên cạnh lại kêu lên đầy ngạc nhiên: “Mẹ!”

Tiếng gọi trong trẻo, nhảy cẫng lên, với sự vui vẻ không muốn xa rời, thu hút sự chú ý của mọi người trong hành lang.

Cậu bé trắng nõn, mặc bộ quần áo bệnh nhân nhỏ nhỏ sọc trắng xanh, vô cùng đáng yêu!

Tần Mộc Ngữ tức run lên một cái, gần như thất thần.

Tiểu Mặc...

Sự chua xót mạnh liệt kéo tới, lấp đầy toàn bộ lồng ngực cô, cô gần như run rẩy kéo cửa ra, cô đi vào bước tới trước mặt con trai, dùng sức ôm chặt cậu bé vào lòng!! Cơ thể nhỏ như vậy, nhưng lại khiến toàn bộ trái tim cô đau đớn!

“A...” Tiểu Mặc đột nhiên bị ôm chầm, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Mẹ ôm chặt quá đi...

Đôi mắt to trong trẻo của Tiểu Mặc ngó nghiêng, hao tổn sức lực mới rút được cánh tay nhỏ bé ra vuốt ve tóc của cô, chân thành nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ, ở đây có rất nhiều anh chị đang nhìn chúng ta đấy... Không phải mẹ đi đến bữa tiệc của chú Ngự sao? Vì sao lại ở đây, cùng một chỗ với chú này ạ?”

Cậu bé hiếu kì hỏi, đôi mắt to tròn nhìn Mạc Dĩ Thành chằm chằm.

“...” Tần Mộc Ngữ không thể nói lên lời, chỉ ôm cậu bé, ôm thật chặt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm ướt bộ quần áo bệnh nhân nho nhỏ của Tiểu Mặc.

Cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cô, giống như một quả bom hẹn giờ, bất kỳ lúc nào trái tim nhỏ bé của Tiểu Mặc cũng có thể nổ tung, trái tim lại quật cường đập cùng với quả bom đó!

“Mẹ...” Tiểu Mặc nhíu hàng lông mày nhỏ, khó chịu kêu lên một tiếng.

Lúc này Tần Mộc Ngữ mới tỉnh táo trở lại, khuôn mặt hoảng hốt, vội vàng buông con trai trong lòng ra, nhìn bộ dạng bị ép chặt của cậu bé, cắn môi, run giọng nói: “Xin lỗi, mẹ làm con đau có đúng không?”

Cô không thể nói, càng không thể nói cho con biết, trong cơ thể của thằng bé có vật rất đáng sợ!

Tiếu Mặc nháy nháy đôi mắt, đáng yêu nói: “Mẹ là mẹ không ngoan đó, mẹ luôn bảo Tiểu Mặc không được nghịch ngợm, Tiểu Mặc đã nghe lời, hết đau rồi! Là mẹ quá kích động, còn muốn ôm ôm hôn hôn Tiểu Mặc ở trước mặt nhiều người như vậy...”

Tần Mộc Ngữ nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, bật cười thành tiếng.

Sự sợ hãi của cô, sự yếu đuối của cô, tất cả bị cô mạnh mẽ đè xuống, cô không thể để con của mình nhìn ra.

Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn, xích lại gần Tần mộc ngữ, nhỏ giọng nghi hoặc hỏi: “Mẹ ơi, chú ở bên trong thật sự bị thương ạ? Là nơi nào bị đau? Có giống của Tiểu Mặc không?”

Trái tim của Tần Mộc Ngữ run lên, nhớ lại tình cảnh chấn động lòng người vừa rồi.

Lắc đầu, cô nhẹ nhàng nói: “Không có... Chú... Chú ấy...”

Cô nhíu mày, những giọt nước mắt chua xót đong đầy hốc mắt, cô không thể nói ra được.

“Chú ấy chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại... Nhưng nếu như không có chú ấy, mẹ không thể tưởng tượng được Tiểu Mặc sẽ ra sao...” hơi thở yếu ớt, nói xong câu đó, Tần Mộc Ngữ kéo cánh tay của Tiểu Mặc, ánh mắt yêu thương đầy dịu dàng nhìn cậu bé, “Tiểu Mặc mệt sao? Mẹ có thể về với con, chúng ta quay lại phòng bệnh nghỉ ngơi có được không?” 

Tiểu Mặc cắn cái miệng nhỏ, bước chân hơi ngừng lại.

“Ừm...” một mặt thì đồng ý, một mặt lại từ từ chạy vòng qua người Tần Mộc Ngữ, chạy về phía phòng bệnh.

Tần mộc ngữ khẽ giật mình, gọi một tiếng: “Tiểu Mặc!”

Bước chân của cậu bé chậm lại, bàn tay nhỏ đẩy cánh cửa phòng bệnh nặng nề ra, nhưng không đi vào, qua khe cửa nhìn bên trong một chút—— không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu đáng sợ.

Tiểu Mặc hít vào một ngụm khí lạnh, lui ra phía sau hai bước, một tiếng “Bụp!” vang lên, cánh cửa phòng bệnh đóng lại.

Tần mộc ngữ cũng bị dọa cho phát sợ, kéo cậu bé lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu: “Tiểu Mặc, con có sao không?”

Tiểu Mặc kinh ngạc hồi lâu mới hoàn hồn, cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ mẹ, liều mạng lắc đầu.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì!

“Mẹ... Mẹ... Chúng ta quay lại... Quay lại...” Cậu bé sợ, ôm chặt cổ cô nũng nịu.

Tần Mộc Ngữ cũng hoảng sợ theo, không biết cậu bé bị làm sao, đành phải vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu bé, đáp ứng nguyện vọng của cậu, ôm cậu.

Tiểu Mặc tựa đầu vào vai Tần Mộc Ngữ, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm đỏ ửng vẫn vụng trộm nhìn phòng bệnh đó, mặc dù đã rất lâu rồi chưa gặp lại chú xấu xa ấy, nhưng hôm nay nhìn một chút, trái tim nhỏ bé của cậu hoàn toàn chấn động!

—— Mẹ ơi, chú thật đáng sợ!!

***

Đợi đến khi Tiểu Mặc ngủ, cô vẫn không nghỉ ngơi, lục tung phòng bệnh tìm đồ——

Cái hộp đó.

Đêm hôm ấy, một người đàn ông đã đưa cô chiếc hộp gỗ nhỏ!

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, biết rằng bên trong chiếc hộp đó chính là chốt mở, cô không biết vật đó vận hành như thế nào, nhưng cô có thể đưa cho những người biết về nó xem qua, cũng có thể giải mã bí mật bên trong! Một bên màu xanh một bên màu vàng, một bên là sống một bên là chết...

Nhưng khi cô kéo ngăn kéo ra mới phát hiện, cái hộp đó đã biến mất!

Thật sự biến mất...

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tần Mộc Ngữ chạm vào bên trong, không có gì cả! Lông mi thật dài của cô run rẩy, bất lực, sợ hãi, nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi của Rolls, hắn ta nói đã nhìn thấy thằng bé, rất đáng yêu, vậy thì hôm nay, cái hộp đó đã bị hắn ta lấy đi có phải không?

Hắn ta lại có thể ra vào phòng bệnh của Tiểu Mặc như chốn không người! Giống hệt ma quỷ!

Một màn sương mù mỏng dâng lên đôi mắt, ánh sáng bên trong phòng bệnh ảm đạm, thân ảnh mảnh khảnh của cô tựa vào vách tường, sự lạnh lẽo và bất lực hung hăng siết chặt trái tim cô...

Một thân thể đàn ông ấm áp từ từ lại gần cô, hơi thở nóng hổi, từ phía sau tai truyền đến.

Tần Mộc Ngữ run lên, đột nhiên nhìn về phía sau ——

“...” Trong khoảnh khắc đó cô rất kinh hãi muốn hét lên, đôi môi nhợt nhạt lại bị một ngón cái ấm áp bao phủ, từ từ che kín, vuốt ve, bốn ngón tay còn lại chậm rãi chế trụ cái cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Nhiệt độ ấm áp đó, cô không thể quen thuộc hơn được.

Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo phát ra ánh sáng như những vì sao, lấp lánh rực rỡ.

Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra.

“Anh vừa tỉnh lại nhưng lại không nhìn thấy em...” Giọng nói trầm thấp, từ tốn nói, trong bóng đêm chỉ một mình cô có thể nghe thấy, anh hỏi cô, hơi thở mong manh, “Vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng em đâu... Em đi đâu vậy...”