Khế Ước Hào Môn

Chương 387




Hơi thở của cô trở nên suy yếu, nước mắt rơi xuống, không thể nói nổi một lời.

Ánh mắt của Thượng Quan Hạo rung động, siết chặt năm ngón tay cô, đứng lên đỡ cô dậy, để cô tựa đầu vào ghế sofa, thân thể cao lớn tiến lại gần, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng và cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô.

Nhìn cô hai giây, anh cúi đầu xuống hôn lên cổ cô, cảm nhận được rõ ràng cả người cô run lên, nhưng vẫn nhạy cảm như trước. Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, nghiền nát từng tấc da thịt trên người cô.

Tần Mộc Ngữ bị sự kích thích mãnh liệt làm cho tỉnh táo, người đàn ông như dã thú mà cướp đoạt khiến cô sợ hãi. Thân thể nhỏ bé yếu đuối của dán chặt lên ghế sofa, không thể trốn thoát, nhắm mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cô nhớ một người đàn ông khác đã ôm mình vào lòng, mỗi khi hắn ta chạm vào cô thì cô đều cảm thấy đau khổ và tủi nhục vì bị xâm phạm. Sự chua xót xông lên chóp mũi. Đột nhiên cô hít sâu một hơi, bị những giọt nước nóng hổi làm sặc, đẩy bờ vai anh khóc thành tiếng: "Thượng Quan Hạo, không muốn."

Người đàn ông ở phía trên không thể kiểm soát được trở nên cứng đờ, sau đó cả người trở nên run rẩy.

Anh dừng động tác lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cảm nhận được rõ ràng sự cự tuyệt của cô. Giữa anh và cô dường như vẫn tồn tại khúc mắc không thể vượt qua được, giống như nỗi tuyệt vọng dưới đáy biển sâu.

Anh có thể ngăn cô lại, anh có thể khống chế được thân thể cô, nhưng lại không thể ngăn được trái tim đang lùi về phía sau của cô.

Lòng bàn tay run nhè nhẹ, khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo trắng nhợt như tờ giấy, cánh môi mỏng áp vào vành tai cô, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn hơi run run: "Đồng ý với anh đừng bỏ đi nữa, trước khi chúng ta kết hôn thì đừng đi ra khỏi nơi này. Anh không nhớ rõ chuyện này, em cũng đừng hòng nhớ kỹ, biết chưa?"

Anh không còn cách nào khác.

Điều duy nhất anh có thể làm là vụng về mà mềm yếu giữ cô ở đây như thế này, không cho phép cô rời đi, không cho phép cô nghĩ đến chuyện chia ly. Anh có thể đối mặt với gió tanh mưa máu trên thương trường mà không nhíu mày lấy một cái. Nhưng bây giờ lại không thể ngăn cản cô tháo chiếc nhẫn ra lần nữa, điều này khiến anh hoảng sợ và đau lòng. Cô là sinh mạng của anh, anh không thể để cô tiếp tục thống khổ.

Nhắm mắt, hôn lên tóc cô.

Khuôn mặt anh tái nhợt, anh không thể chịu đựng được nếu nghe thấy cô nói muốn rời đi. Anh lảo đảo đứng dậy, thân thể cao lớn tao nhã có chút chật vật đi đến chiếc bàn dài ở trước mặt cầm chìa khoá lên. Đè nén cảm xúc nghiêng trời lệch đất trong lồng ngực, đi ra ngoài khoá cửa lại.

Ánh nắng ban mai ngoài cửa hắt vào mắt khiến đôi mắt đang mỏi mệt của anh thêm đau nhức.

***

Dường như toàn bộ Manchester bị bao phủ trong bầu khí tiêu điều phảng phất mùi máu tanh.

Mạc Dĩ Thành dùng thang máy chuyên dụng của Thượng Quan Hạo để đi lên, hắn nhìn chằm chằm ra bên ngoài qua lớp cửa kính trong suốt. Sắc mặt lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Lúc này khắp Manchester ngập tràn tin tức Rolls đã trở về. Dường như hắn ta đã trở thành biểu tượng của cái chết đẫm máu. Sau khi tất cả tội ác của hắn ta được đưa ra ánh sáng hắn ta đã trở thành phần tử phạm tội bị truy nã hàng đầu.

Vừa bị tóm được ở biên giới đã trở thành một bài học cho Rolls, chắc chắn lần này hắn ta sẽ càng thận trọng hơn.

Thế nhưng phía sau sự thận trọng cũng là một hồi đọ sức căng go. Hắn ta dám trở về đây, chắc chắn là đã chuẩn bị thật tốt để chiến đấu tới cùng.

Đi đến trước cửa phòng làm việc, vừa định gõ cửa, thư kí đã vội vàng tiến đến ngăn cản "Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh."

Mạc Dĩ Thành dừng bước, tầm mắt di chuyển nhìn thẳng cô thư ký, dùng ánh mắt để hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Chủ tịch không có trong phòng làm việc." Thư kí lo lắng nói: "Điện thoại cũng không gọi được, anh có biết bây giờ chủ tịch đang ở đâu không?"

Hàng lông mày của Mạc Dĩ Thành nhíu lại.

"Ý của cô là đến bây giờ ngài ấy vẫn chưa tới công ty?" Hắn hỏi.

"Cũng không hẳn là vậy." Thư ký cầm một đống tài liệu nhíu mày nói, "Tôi có một ít giấy tờ cần ngài ấy phê duyệt gấp. Nhưng mãi mà không thấy ngài ấy đến. Hồi sáng chủ tịch có đến đây, nhưng chỉ ngồi trong văn phòng một lúc rồi đi ngay."

Mạc Dĩ Thành bình tĩnh lại, nhíu mày lẳng lặng suy tư mấy giây

"Sắc mặt của ngài ấy thế nào? Vẫn tốt chứ?" Hắn sợ rằng Tần Mộc Ngữ đã xảy ra chuyện gì đó, tên chết dẫm này mới có thể bất ổn như vậy.

Thư kí có chút sợ hãi lắc đầu: "Không tốt, sắc mặt rất kém."

Ánh mắt của Mạc Dĩ Thành càng tối lại, trong lòng hơi rối loạn, nói thật nhỏ: "Được rồi."

Nói xong liền đi ra khỏi công ty, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thượng Quan Hạo, quả nhiên là tắt máy.

Tên chết tiệt này, vào lúc này rồi mà vẫn còn tắt máy để làm gì? Anh ta cãi nhau với vợ thì có thể cãi đến mức nào? Cãi nhau đến mức trời sập sao? Chẳng may bên phía Rolls nắm được hành tung của Thượng Quan Hạo thì sẽ xong đời. Thượng Quan Hạo đã quen làm việc một mình thì cũng không sao, nhưng lần này đâu giống trước đây?

Mạc Dĩ Thành khẽ chửi thề một tiếng, nhanh chóng bấm nút thanh máy đi xuống.

***

Thời tiết hơi khó chịu không hiểu sao tự nhiên buổi chiều lại mưa lớn.

Mạc Dĩ Thành đi một chuyến đến chỗ Sandy, nhìn một thấy Tiểu Mặc vẫn mạnh khoẻ, lúc đi ra tới cửa liền nhắc nhở một câu: "Nếu như Angila liên lạc với cô thì cô nhớ báo lại cho tôi ngay lập tức nhân tiện cũng báo cho Joe luôn, nhớ chưa?" Sandy rất nghe lời, biết chuyện này rất nghiêm trọng nên cũng không dám lơ là, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Tiểu Mặc lại không cam lòng hỏi: "Chú Mạc, chú ấy và mẹ cháu đâu? Vì sao không tới đón cháu?"

Mạc Dĩ Thành dừng lại, đôi mắt trở nên tối sầm.

"Hai người đó có chút việc phải xử lý, không phải không cần cháu nữa, yên tâm đi." Hắn an ủi cậu bé.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nên lái xe tới nhà mới của Thượng Quan Hạo.

Ngôi nhà này là để dành riêng cho vợ và con trai của Thượng Quan Hạo, bình thường thì hắn cũng không dám đến đây. Nhưng khi đến đây thì trời đổ mưa to thấy trong đó có bóng người mơ hồ nên đi đến hỏi mới biết là Tần Mộc Ngữ đang ở trong đó. Bọn họ chỉ nghe theo lệnh của Thượng Quan Hạo canh chừng người bên trong không cho cô ra ngoài, cũng không được để cô gặp chuyện không may.

Bọn họ đều là người được huấn luyện đào tạo, chỉ riêng hai mệnh lệnh này cũng đủ để bọn họ canh giữ nghiêm ngặt:

Mạc Dĩ Thành cắn răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra khiến anh ta phải thận trọng như vậy."

Hắn đội mưa lạnh trở về xe, đi được nửa đường lại không yên tâm gọi điện thoại cho Thượng Quan Hạo, cuối cùng lần này điện thoại cũng gọi được:

"Anh đang ở đâu hả?" Mạc Dĩ Thành không thể chờ đợi liền lên tiếng.

"Chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra, đã tra được đến đâu rồi?" Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Hạo truyền đến, hơi mệt mỏi nên khàn khàn nhưng trong đó vẫn hiện lên sự bình tĩnh đầy sát khí. Làm cho Mạc Dĩ Thành đang đứng dưới mưa giật mình một cái, cả người lạnh cóng đến phát run.

"Tôi có chút sơ suất, nhưng mà gần đây tôi bận phải đề phòng Rolls, bây giờ anh muốn nhận kết quả điều tra của những việc đó sao?" Mạc Dĩ Thành phủi nước mưa trên người, mở cửa lên xe —— Chẳng qua chỉ là mấy tấm ảnh nude từ lâu, rốt cuộc anh ta đang tính toán chuyện gì?

Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo áp vào điện thoại, nói thật nhỏ: "Tôi muốn nhận được ngay bây giờ."

Mạc Dĩ Thành cũng không dám chậm trễ, hỏi rõ ràng địa điểm liền lái xe rời đi.

Càng đi càng thấy quen mắt, hình như hắn đã nhìn thấy nơi này ở đâu đó, lúc đến nơi mới giật mình nhớ ra, chỗ này giống nơi trước kia Tần Mộc Ngữ ở cùng với thiếu gia của Ngự gia. Hắn đi lên phía trước mở cửa, nhìn thấy phòng ăn.

Mạc Dĩ Thành xuống xe, nhìn biển hiệu, nhíu mày.

Lúc này bảo hắn tới nơi chẳng ra sao này làm gì? Biết thì chết liền.