Khế Ước Hào Môn

Chương 403




Mình xin nói rõ một chút edit truyện chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi thôi ạ. Mà như mọi người đã biết mình đã đi làm chứ không còn đi học nữa nên sẽ không có nhiều thời gian rảnh để edit và đăng truyện.

Khoảng thời gian gần đây công việc của mình khá bận rộn nên truyện sẽ bị chậm và không đúng lịch nên mọi người thông cảm nhé.

Truyện đã đến những chương cuối cùng rồi nên mình không có lý do để drop truyện. Mọi người cứ yên tâm nhé!

MỌI NGƯỜI ƠI WATTPAD CỦA MÌNH KHÔNG ĐĂNG TRUYỆN LÊN ĐƯỢC THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY NHỈ? NÓ CỨ XOAY MÃI XONG LƯU BẢN THẢO THÔI

——————————————————————

Tiếng gió thổi gầm rú bên tai, đẫm máu và túc sát.

Con đường phía trước hoang vu đến rợn người, dường như không có bất kỳ một chiếc xe nào qua lại, Mạc Dĩ Thành lái xe với tốc độ tối đa mặc cho xe đang rung lắc, ngay cả khi nhìn thấy biển báo "Đề phòng xảy ra sạt lở, xin hãy giảm tốc độ" nhưng hắn vẫn không hề đi chậm lại. Chiếc xe vẫn đang hơi rung lắc, dường như ở trên mặt đất đang bị một lớp sỏi đá bao phủ nên chiếc xe hơi xóc nảy. Lúc này Mạc Dĩ Thành đã nhìn thấy —— ngay phía trước không đến 500 mét, hàng rào chắn trên đường cao tốc đã bị phá huỷ hoàn toàn, dấu vết do bánh xe từ trên cao trượt xuống đường rất rõ ràng, bọn họ ở ngay phía trước!

"Ngồi vững vào..." Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói ra mấy chữ, nắm chặt vô lăng, đạp thật mạnh lên chân ga!

Chiếc xe lao ra một cách điên cuồng, gần như có thể nghe thấy tiếng vù vù khi động cơ được đẩy lên mức tối đa. Tần Mộc Ngữ tập trung nhìn về phía trước, không đến một phút đã nhìn thấy ở phía trước có mấy chiếc xe đang truy đuổi nhau. Thậm chí dọc con đường còn đầy mảnh xe ô tô văng tứ tung, còn có người ngã ra khỏi xe, nửa chết nửa sống, máu me be bét.

Một giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt trong veo của cô, khi cô quay đầy nhìn sang thì ngay lập tức bị cơn gió cuốn đi, giọt nước mắt trong suốt và mấy sợi tóc bị thổi tung trong không trung.

"Tôi cũng nhìn thấy anh ấy." Sắc mặt Mạc Dĩ Thành xanh xám hiện lên chút tái nhợt, phía trước có mấy chiếc xe lướt qua liền nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen, thật khó khăn nói ra mấy chữ, "Ngồi cho vững, chúng ta sẽ đo lên phía trước."

Nói xong hắn lập tức gạt cần số, nhanh chóng lách qua khe hẹp giữa hai chiếc xe ở phía trước!

Tần Mộc Ngữ nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi trên hai chiếc xe vừa mới đi lướt qua có vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, giống như vừa chạy trốn từ tận đẩu tận đâu, thậm chí còn không có bằng lái, chắc là chuyên cướp xe trên đường để đi. Đôi mắt trong veo của cô lạnh lùng, cầm điện thoại của Mạc Dĩ Thành lên bấm số.

Mạc Dĩ Thành không biết cô muốn làm gì, nhưng một lúc sau hắn đã biết...

"Đường cao tốc trên núi ở phía đông tây, làm phiền các anh nhanh chóng cử người đến đây —— Đường Tân Giang đang bị tắc nhưng đường này thì không, các anh đã nhìn rõ chưa!" Giọng nói rõ ràng của cô run rẩy đầy lạnh lùng, nhanh chóng nói.

Trong lòng Mạc Dĩ Thành dần bình tĩnh lại, biết là cô đã báo cảnh sát xử lý mấy chiếc xe đằng sau, bố trí cửa ải trước sau trên con đường này, phong tỏa toàn bộ đoạn đường, như vậy mặc kệ hậu quả có là gì, mặc kệ là sống hay chết, thì đám người bên phía Rolls cũng không thể trốn thoát.

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia sáng.

Đang ngày càng tiến lại gần chiếc xe ở phía trước hơn ——

Cuối cùng người của Rolls cũng đã không thể kìm chế được nữa, một chiếc xe ô tô tiến tới bắt đầu húc vào, Bịch!" một tiếng vang lên trên đường. Những chiếc xe ở đằng trước bị đâm vào đều rung lắc, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường lấp đầy màng nhĩ. Đột nhiên những ngón tay thon dài của Tần Mộc Ngữ nắm chặt vỏ bọc ghế da, trong lòng chấn động, đôi mắt hơi phiếm hồng, run lên vì sợ hãi.

Nhanh lên.

Cô chỉ hi vọng cảnh sát có thể tới thật nhanh, cũng hi vọng có thể mau chóng nhìn thấy anh.

Phía đằng trước hiện lên một biển báo thật lớn, trên đó là biểu tượng cảnh báo nguy hiểm—— "Hàng rào chắn bảo vệ phía trước bị đổ, xin hãy giảm tốc độ!!"

Dấu chấm than to đùng kia khiến trái tim của tất cả mọi người đều rung động.

Một chiếc xe trong số đó cua gấp vào làn đường phía trong, ngăn cản không cho xe ở đằng trước quay đầu, một chiếc xe khác cũng theo sát ngay sau "Bốp!" một tiếng, đâm vào phía bên trái xe của Thượng Quan Hạo, chiếc xe lại rung lắc dữ dội.

"Không hay rồi." Mạc Dĩ Thành trầm giọng thốt ra ba chữ, đôi mắt mở lớn, run giọng nói: "Nếu cứ tiếp tục thế này anh ấy sẽ không thể an toàn đi qua khúc cua."

Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ nhìn lên phía trước, hơi nước che kín hốc mắt, run giọng nói: "Vậy chúng ta không thể giúp anh ấy sao?!"

"Tôi sẽ cố gắng hết sức!" Mạc Dĩ Thành gầm nhẹ một tiếng, càng tăng tốc độ lái về phía trước.

Sau khi chiếc xe màu đen ở phía trước bị đâm mạnh một lúc sau mới vững vàng hơn một chút. Mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ổn định lại tâm trí. Đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng của Mạc Dĩ Thành một cách mơ hồ trong những chiếc xe đang đuổi theo ở phía sau. Anh đánh vô lăng dịch sang bên trái một chút cuối cùng cũng nhìn thấy cô.

Nhìn lướt qua con đường trên núi quanh co đầy nguy hiểm.

Cánh môi mỏng của anh mím thật chặt, sự rung động trong lòng đã vượt ngoài sức tưởng tượng. Trong đôi mắt tràn ngập sự nhớ thương sâu đậm, trong đầu chỉ còn vang vọng giọng nói khàn khàn dịu dàng của cô, cô nói rằng, anh cứ ở đó, em sẽ đi tìm anh, có được không?

Trong giây phút ấy, cả trái tim, ấm áp như mùa xuân đang về.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, đến khi mở ra trong đôi mắt chỉ còn lại sát khí. Cách khúc cua ở phía trước chưa đầy 2 km gần như hàng rào chắn bảo vệ đã bị đá trên núi rơi xuống phá huỷ hoàn toàn do cơn mưa lớn mấy ngày trước. Anh nheo mắt lại, đột nhiên tránh chiếc xe ở phía sau, tiến lên phía trước với tốc độ nhanh nhất. Quả nhiên chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc độ, theo sát không từ bỏ.

Khi tốc độ đã đạt đến mức nhanh như bão táp đột nhiên anh lại phanh xe lại và giảm tốc độ xuống. Chậm rãi tránh khỏi hai chiếc xe đang kẹp chặt hai bên, nhanh chóng lùi lại phía sau, hai chiếc xe kia vẫn lao đi theo đà cũ ——

Thành công chặn lại chiếc xe kia đằng sau, Thượng Quan Hạo từ từ thả phanh, đánh vô lăng điểu khiển xe lại gần phía sau của chiếc xe đó, tăng tốc "Bịch!" một tiếng đâm vào nhau, không cho phép hắn dừng lại!

Quả nhiên chiếc xe phía trước trở nên luống cuống, bản thanh hắn cũng gia tăng tốc độ cộng thêm chiếc xe phía sau đang không ngừng thúc đẩy. Ở phía trước không có hàng rào bảo vệ nên không thể dừng xe lại, đột nhiên trên đường lớn bso quanh núi vang lên tiếng động đinh tai nhức óc. Chiếc xe kia đột nhiên quay đầu lại ở ngã tư, nhưng đã không thể dừng lại vì tốc độ quá nhanh. Tiếng ma sát ghê tai vang lên đâm thủng hàng rào chắn, rơi xuống vách núi một cách thê thảm. Còn Thượng Quan Hạo thì bất ngờ phanh lại ngay trước khoảng trống của hàng rào chắn, nhanh chống đánh vô lăng, lốp xe ma sát mạnh vào vách núi rồi quay lại, lao thẳng xuống dốc.

Toàn bộ quá trình đó khiến người ở phía sau kinh tâm động phách, khi nhìn thầy xe của anh lao về phía vách đá, cô gái ngồi trong xe ở phía sau run giọng hét lên một câu: "Không được!!" trong mắt đong đầy nước mắt, che miệng lại!

Quá nguy hiểm.

Nhưng cũng thật là may mắn, anh không sao cả, anh không bị sao cả!!

Ngay lúc mà Mạc Dĩ Thành lách qua chiếc đằng sau để rẽ vào khúc cua thì đột nhiên nghe thấy ở phía trước vang lên tiếng va chạm cực lớn, kinh thiên động địa. khiến cả một đoạn đường núi cũng rung chuyển theo. Ngay sau đó không đến vài giây đồng hồ, tiếng còi xe cảnh sát vang lên thấp thoáng, đang di chuyển dần dần từ phía chân núi lên, càng ngày càng gần.

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Thành trắng bệch, không biết rốt cục phía trước đã xảy ra chuyện gì, đạp mạnh chân ga tăng tốc độ.

Mấy chiếc xe phía sau khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát thì ngay lập tức trở nên hoảng loạn, từ bỏ việc truy đuổi phanh gấp lại quay đầu bỏ chạy. Nhưng trên núi chỉ có duy nhất một con đường, một bên là vách đá một bên là vực sâu, căn bản là không có đường để trốn. Vì vậy, cách chỗ vách đá một đoạn, bọn họ chỉ nghe được âm thanh phía sau càng thêm hỗn loạn, những kẻ đó tuyệt đối không thể thoát khỏi cuộc truy đuổi này.

Thế nhưng... rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?