Khế Ước Hào Môn

Chương 58




Mùi thuốc khử trùng lấp đầy chóp mũi, nương theo cáng xe cứu thương, đôi chân mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ chạy một mạch điên cuồng, đến khi vào phòng cấp cứu, khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, cứ thế đi theo vào trong, nhưng đột nhiên bị cản lại!

“Người nhà không được đi vào đây! Hãy chờ ở bên ngoài!”

“Bang!” Một tiếng đóng cửa ngăn cách với bên ngoài, chân nàng run lên đau nhức, gập quỳ trên mặt đất, tiếng động vang lên nặng trĩu.

Thân ảnh âm lãnh cao ngất của Thượng Quan Hạo, từ một chỗ khác trong hành lang, bước đến chậm rãi mà nguy hiểm.

Nhân viên an ninh cùng cảnh sát ở bên cạnh giải thích: “Việc này tôi thực sự không biết, chỉ là cô bé kia lòng như lửa đốt mà kéo tôi đi, tôi tính xem xét tình hình rồi mới gọi anh- Chà, không như đã được bẩm báo! Lúc tới nơi thì đã không kịp nữa rồi, cô gái kia đã bị cưỡng bức, còn không chỉ có một người!!”

Con mắt thâm thúy của Thượng Quan Hạo càng lúc càng đỏ, nắm tay nhanh chóng chảy máu, tiếng kẽo kẹt vang lên, bước tới trước mặt Tần Mộc Ngữ.

“... Chuyện gì đã xảy ra?” Giọng nói khàn khàn từ trong lồng ngực phát ra, ánh mắt sắc nhọn mang theo sát khí nhìn Tần Mộc Ngữ “Lúc chiều khi đi ra ngoài cô ây hoàn toàn tốt... Cô nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì...”

Hai tròng mắt của Tần Mộc Ngữ ngập tràn nước mắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, toàn thân run rẩy, cánh môi trắng bệch không nói được một lời.

Thượng Quan Hạo một tay đẩy nàng ra! Cạy lấy chiếc điện thoại nàng còn đang nắm chặt trong tay! Mở máy xem tin báo cuộc gọi nhỡ được lưu lại... đều là thời điểm trước khi cô ấy xảy ra tai nạn...

Con mắt lãnh liệt như băng nhìn nàng chằm chằm, Thượng Quan Hạo bất thình lình nắm chặt hai vai nàng đẩy mạnh vào trường! Cái gáy phía sau đầu nàng đập vào vách tường vang lên đau đớn khó chịu, sắc mặt hắn trở nên nguy hiểm, nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ một: “... Vì sao không nhận điện thoại của cô ấy? Tần Mộc Ngữ, lúc xảy ra chuyện chẳng phải cô là người gần cô ấy nhất! Mẹ kiếp, cô vì sao không bắt máy!”

Tiếng gào thét cùng mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong hành lang, thanh âm vang vọng.

Tần Mộc Ngữ bị dáng dấp dữ tợn của Thượng Quan Hạo cùng tiếng quát tháo khiến khuôn mặt nàng càng lúc càng trắng bệch, xương bả vai như suýt bị bóp nát, mắt nàng đầy lệ, run giọng nói: “Điện thoại của tôi bị tắt... Rõ ràng trước đó tôi đã mở máy, tôi không biết sau đó máy làm sao mà bị tắt đi, tôi thực sự không biết!”

Nàng đau lòng la lên, nước mắt nóng hổi cuộn trào mãnh liệt.

Hơi thở như lửa nóng của Thượng Quan Hạo chạm vào khuôn mặt nàng, trong lòng giận dữ, nghiến răng cười lạnh nói: “Cô không biết? Tần Mộc Ngữ... Lần trước cô không thể giết chết cô ấy, lần này cô định hủy hoại cô ấy phải không?”

Tần Mộc Ngữ đột ngột giật mình, con mắt trong veo trừng lớn, lệ vẫn còn ấm nóng.

Lời nói của hắn giống như ngọn đao sắc bén, đâm thẳng vào trong tim nàng!!

“... Không đúng” Cánh môi nàng không còn huyết sắc, tiếng nói khàn đặc, dòng lệ dâng lên trong khóe mắt nàng “Nếu biết chị tôi gặp chuyện như vậy, tôi sẽ không để chị ấy đi rồi, tôi sẽ đi cùng với chị ấy...”

Đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên nỗi đau buốt nhói, nghĩ đến người phụ nữ mà hắn yêu nhất nằm giữa vũng máu, lõa thể, cấm lấy con dao vì cảm thấy nhục nhã mà muốn tự vẫn, cả người đau lòng đến sụp đổ...

Hắn siết chặt vai nàng, từng lời nói như nhuốm máu: “Sao người bị cưỡng hiếp không phải là cô... Tại sao lại là Cẩn Lan...”

- Hèn hạ như cô... Rõ ràng nên bị cưỡng hiếp phải là cô chứ!!

Những thanh âm này, rành rành lọt vào tai nàng, tiếng nói vang dội, vọng lại hết lần này đến lần khác...

Toàn thân Tần Mộc Ngữ lạnh cóng, có chút mềm rũ. Nếu không phải hắn đang nắm chặt lấy bả vai nàng, nàng đã sớm không thể chống đỡ nổi.

Cảnh sát cạnh bên nghe cấp dưới báo cáo vài câu, chân mày đột ngột căng ra, đi qua, vỗ vỗ vào bả vai Thượng Quan Hạo: “Tiên sinh đây, chúng tôi đã điều tra ra một số việc, mời ngài đến giải thích một chút có được không?”

Con mắt âm lãnh đang nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Ngữ đã thả lỏng đôi chút, quăng cô xuống bên cánh cửa, lúc này mới bước đi.

Cảnh sát nhìn thoáng qua Tần Mộc Ngữ, con mắt giấu một tia phức tạp: “Còn có, vị tiểu thư này cũng phải đi theo chúng tôi.”