Khế Ước Hào Môn

Chương 91




Giống như sấm sét giữa trời quang, tin tức này nổ vang trong đầu Thượng Quan Hạo.

Ánh mắt hắn thâm thúy, giống như biển sâu cuộn trào biến hoá, nhìn Tần Cẩn Lan, không biết nàng là làm sao biết chuyện này.

Trên mặt Tần Cẩn Lan cấp tốc ngưng kết bi thương thật lớn, khó tin mà nhìn hắn, như là rất khó tiếp nhận chuyện này. Nàng che miệng, đầu dao động: “Thì ra thực sự là...Tất cả mọi thứ cô ta nói hoá ra đều là sự thực, anh sớm đã phản bội em!”

Trong đôi mắt Thượng Quan Hạo kịch liệt thay đổi, nhìn dáng dấp nàng đau khổ, ngực cũng một hồi ngột ngạt đau nhức, khuôn mặt tuấn tú có hơi trở nên trắng, muốn hỏi rõ ràng nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Em đã nói với anh... Ngày hôm nay em sẽ đến công ty xem, Tiểu Ngữ làm việc lâu như vậy, nhưng em không có đến xem qua cô ta một chút... Nhưng em thật không ngờ, em thực sự không ngờ!” Tần Cẩn Lan ôm ngực, thống khổ tột đỉnh, nắm lên ảnh chụp rơi lả tả trên mặt đất, nén nước mắt lên án nói “Em còn không nói gì thêm, em chỉ dùng thân phận chị gái đến quan tâm công việc cùng cuộc sống của cô ta, thế nhưng cô ta lại làm thế này! Cầm những bức ảnh này nói cho em biết, vị hôn phu của em sớm đã phản bội em, em lại mê muội không mảy may biết gì cả! Cô ta theo em khoe khoang! Bởi vì cô ta so với em tuổi còn trẻ, so với em xinh đẹp, so với em rất có lực hấp dẫn! Cho nên anh trước ngày cưới nửa tháng nới lựa chọn cô ta! Anh không nên đối xử như vậy với em!”

Cô khàn khàn giọng, nước mắt nóng hổi theo gương mặt rơi xuống.

Nói đến đây, Thượng Quan Hạo rốt cục cũng hiểu rõ cuối cùng xảy ra cái gì.

Vừa vặn một cái tát kia, chắc là cô nghe được tin tức này quá mức kinh hoàng, cũng quá nhạy cảm đau buồn, cho nên mới không khống chế được đánh ra một cái tát kia.... “Cẩn Lan...” Hắn tiến lên một bước, giọng nói lắng xuống gọi tên của nàng.

“Anh đừng tới đây!” Chốc lát miệng lớn hít thở, nước mắt giàn giụa “Em không muốn thấy anh!”

Đôi mắt Thượng Quan Hạo thị huyết đau lòng, tiến lên đem nàng ôm lấy, cúi đầu nói: “Không cần tin những gì cô ta nói, lại càng không phải thương tâm... Anh giải thích cho em nghe...”

“Không! Em không nghe!” Tần Cẩn Lan bịt chặt lỗ tai lui về phía sau, rơi lệ đầy mặt “Chuyện của hai người không liên quan gì tới em, từ hôm nay trở đi anh cũng không liên quan gì tới em, hãy tránh em xa một chút!”

“Cẩn Lan... Cẩn Lan!” Mặt Thượng Quan Hạo bình tĩnh, nhưng vẫn không có thể ngăn cản bóng dáng nàng thương tâm chạy đi!

Bầu không khí kìm nén, toàn bộ kho hàng đông lại.

Nhân viên bên cạnh nhà kho sợ đến sắc mặt tái nhợt, một hồi kinh tâm động phách, cô ta vừa mới thực sự cho rằng sự việc đã không thể chối cãi, nhưng thật không ngờ vị tiểu thư Tần gia này vậy mà có thể đổi trắng thay đen, quả thực... Quả thực...

Mà một thân mạnh mẽ kiên cường của Thượng Quan Hạo bị lệ khí và âm hiểm che phủ, chuyển mắt nhìn phía Tần Mộc Ngữ bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, bóng dáng mảnh khảnh xem ra yếu ớt không gì sánh được, trên mặt lưu lại dấu tay đỏ bừng, thoạt nhìn rất khổ sở. Thượng Quan Hạo nắm tay, nhưng tại trong túi quần mạnh mẽ nắm chặt, kẽo kẹt rung động.

Hắn lạnh lùng đi qua, cúi đầu dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn nàng: “Là cô nói cho cô ấy biết việc này?”

Tần Mộc Ngữ mắt mở trừng trừng nhìn trò khôi hài vừa mới kia, quang mang lóe ra, từ khó có thể tin đến không thể không tiếp nhận, toàn bộ quá trình lòng của nàng một chút biến lạnh, cho đến triệt để không có chút độ ấm.

Khóe miệng nhợt nhạt dẫn ra một nụ cười, nàng run giọng phun ra hai chữ: “Nực cười..”

Vẻ mặt Thượng Quan Hạo nhanh chóng siết chặt, âm trầm đến đáng sợ.

“Cô nói cái gì?”

“Tôi nói các người thật nực cười!” Nàng đánh mắt la to, ánh mắt trong veo rung động, chịu đựng lòng chua xót cùng đau đớn “Anh tin tưởng sao? Anh tin tưởng mỗi một chữ của chị ta sao? Những bức ảnh này tôi căn bản là không biết từ đâu mà có, tôi căn bản không có nhìn thấy qua! Thượng Quan Hạo, tôi nói một lần thôi, cũng chỉ nói lúc này đây, đây là chị ta đưa cho tôi xem, không phải là tôi cầm đến khiêu khích chị ta! Anh hiểu cho rõ ràng!”

Mặt Thượng Quan Hạo tái mét tới cực hạn.

“Tốt... Tần Mộc Ngữ, chúng ta sẽ chứng thực một chút lời nói của cô!” Hắn lạnh giọng quát “Tôi muốn nhìn xem hai chị em cô, rốt cuộc ai so với ai càng giả dối hơn!”

Hắn thô bạo mà kéo cổ tay nàng qua, đi tới trước mặt nhân viên kho hàng đứng ngoài quan sát.

Hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm nhân viên kho hàng kia, Thượng Quan Hạo lạnh giọng hỏi: “Vừa mới xảy ra cái gì thấy rõ không? Tới nói rõ, rốt cuộc vừa mới là chuyện gì xảy ra!”

Nhân viên kho hàng sắc mặt trắng bệch, sớm cũng đã bị dọa đến tìm không ra phương hướng.

“Tôi... Tôi không rõ ràng lắm...”

“Không rõ thì thu dọn cuốn xéo khỏi Tín Viễn cho tôi!” Thượng Quan Hạo dáng vê âm lãnh đáng sợ.

Trong bàn tay đầu ngón tay nhỏ bé trở nên trắng, đau nhức không thể kìm nén, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, trên lưng xé rách đau nhức đã không hề hay biết, chỉ còn lại có máu... máu dính chặt, suýt đem nàng cả lưng đều thẫm đẫm...

Nhân viên kho hàng nhìn Tần Mộc Ngữ liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia cay độc, mọi ghen ghét nảy lên trong lòng, ngón tay chỉ nàng nói: “Tôi chứng kiến rất rõ ràng, đúng là cô ta đem ảnh chụp cho Tần tiểu thư nhìn! Cô ta còn nói, tổng giám đốc thích cô ta mà không phải chị mình, cho dù hai người sau này kết hôn cô ta cũng muốn cùng phụ nữ khác hưởng chung một chồng! Tần tiểu thư là vì quá đè nén mới đánh nàng... Loại tiện nhân này, chính là nên bị đánh!”

Vẻ mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt mà nghe nhân viên kia giải thích hết mọi thứ này đây, toàn bộ sinh lực đã bị phá huỷ đến yếu đuối không gì sánh được.

“Cô nói dối...” Môi nàng trắng bợt, nhắm xông lên, “Cô tại sao lại nói dối! Tôi không có làm điều gì có lỗi với cô, tôi chưa hề!”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo u ám, chờ cuối cùng đã biết đâu là sự thật, một tay hung hăng ôm lấy Tần Mộc Ngữ, từ phía sau cưỡng chế trói buộc vào trong ngực, tùy ý nàng kêu gào như thế nào cũng không buông tay! “Quả nhiên là như thế này... Đúng không?” Hắn âm ngoan bên tai nàng nói “Tần Mộc Ngữ, tôi ngay từ đầu đã không nhìn sai cô! Làm ra vẻ thanh thuần, lạt mềm buộc chặt.... Đều là vì muốn làm cho tôi mê muội cô sau đó dùng nó để làm cho Cẩn Lan nhục nhã có đúng hay không? Kế hoạch thật tốt!”

“...” Vết thương ở phần lưng bị kéo ra, rất đau, Tần Mộc Ngữ đau đến nỗi một tia huyết sắc cũng không có, hơi thở mong manh mà cắn môi, nước mắt nóng bỏng theo hai má rơi xuống “Tôi không có.... Tôi cái gì cũng không có làm.... Đều không phải tôi....”

Hết thảy cường ngạnh, tất cả giải thích, đều kịch liệt bị phá tan trước bởi người trước mặt, ý chí bị hung hăng đánh vỡ...

“Tần Mộc Ngữ, cô lần này thực sự chọc giận tôi... Dù cho bóp chết cô cũng không quá phận!” Thượng Quan Hạo bên tai nàng mà nói, đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể đem người trong lòng bầm thây vạn đoạn!

“...” Nàng nửa lời cũng không thể nói ra, trên trán mồ hôi ướt nhẹp, ngửa đầu, trong ngực hắn xụi lơ xuống.

“Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ!” Thượng Quan Hạo nhíu mày, bỗng nhiên ôm lấy thân thể nàng đang trượt xuống!

Nhìn kỹ, mới nhìn thấy toàn bộ sống lưng nàng đều là máu đỏ tươi, dính cả vào áo sơmi của hắn, làm tăng thêm vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt của nàng, không có chút máu!

“Chết tiệt... Cô, cái con nhỏ này rốt cuộc làm thế nào mà bị như vậy!” Thượng Quan Hạo bạo rống một tiếng! Trong lòng lo lắng, khiếp sợ, căm phẫn, đan vào cùng một chỗ! Rất nhanh nắm chặt tay, nhưng căn bản là không có đi ra cửa!

“Đều không phải tại tôi... Đừng đem tội lỗi đổ hết lên đầu tôi... Đừng....” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêng qua để lộ dấu tay đỏ sậm đầy máu, nén nước mắt nghẹn ngào lẩm bẩm, ngón tay buông xuống nắm chặt áo sơmi của hắn bị máu tươi làm cho ướt nhẹp.

Thượng Quan Hạo tâm tư rối loạn, đem nàng nhu nhược mềm yếu ôm lấy, cảm nhận được nàng yếu ớt cơ thể gần như không có trọng lượng, gầm nhẹ với nhân viên kho hàng bên cạnh: “Thu dọn toàn bộ cho tốt... Chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ người nào, nghe được chưa?”

Hắn nghiêm khắc gào lên, nhân viên kho hàng sửng sốt, vội vàng gật đầu.

Thượng Quan Hạo ôm lấy Tần Mộc Ngữ đi ra xe mình, vốn định đem nàng đặt ở phía sau, rồi lại lo lắng, đành phải tiếp tục ôm nàng, khiến nửa trên người nàng yếu ớt ghé vào ngực hắn, cố gắng hết sức không đè đến phần lưng một mảng lớn toàn là máu kia. “Chết tiệt... Cô đến tột cùng làm sao mà lại chảy nhiều máu như vậy!” Sắc mặt hắn tái mét gầm nhẹ, cấp tốc khởi động xe, nắm tay lái nhanh chóng rời khỏi, hướng bệnh viện đi tới.

Nàng ở trong ngực hắn than nhẹ đau đến toàn thân phát run, tim Thượng Quan Hạo bị tiếng rên của nàng giày vò bắt đầu đau buốt, trong đôi mắt một mảnh sốt ruột thiêu đốt, cúi đầu dán trên trán nàng nghiến răng nói: “Cô tốt nhất đừng tỉnh lại.... Bằng không, tôi sợ tôi sẽ tự tay giết cô!”

Xe kịch liệt mà ngoặt qua khúc cua, nhanh như chớp lao đi.

Trong bệnh viện, bác sĩ và y tá lui tới.

“Cô ấy bị làm sao?” Thanh âm Thượng Quan Hạo trầm xuống, vừa hỏi bác sĩ đi tới.

Bác sĩ nhíu mi lại, khẩu trang mở ra một nửa, nhanh chóng viết trên giấy mấy chữ: “Do bị công cụ sắc bén hoặc là vật nặng đè lên nên bị thương, cô ấy vốn mỏng manh cho nên mới bị thương nặng như vậy... Anh là người nhà cô ấy sao? Hay là bạn trai?”

Thượng Quan Hạo hơi nhíu mày: “Cái gì?”

“Đúng vậy anh tranh thủ thời gian theo tôi đi vào!” Bác sĩ đem trang giấy xé ra đưa cho y tá “Đi đem những thuốc này cầm lại đây.” Tiếp tục nói với Thượng Quan Hạo “Nhanh lên một chút, khoa chúng tôi hôm nay thiếu bác sỹ cho nên tôi muốn anh giúp tôi!”

Bác sĩ nói xong thì vén rèm lên tiến vào.

Thượng Quan Hạo còn đang do dự, giọng nói của bác sĩ lại lần nữa vang lên: “Anh vào đây nhanh lên một chút!”

Hắn dừng một chút, bóng dáng cao ngất đi vào trong.

Hình dáng nhu nhược mềm yếu kia nằm sấp trên giường bệnh, máu trên chiếc áo cắt bỏ non phân nửa, vết thương quả nhiên rách rất nhiều, máu thịt mờ nhạt lẫn lộn. Thượng Quan Hạo nhíu mi lại chưa buông ra, dựa theo chỉ thị của bác sĩ, đem toàn bộ thương tích phần lưng nàng mở ra, kể cả đồ lót của nàng.

Thân thể mỏng manh kia hiện rõ trong mắt hắn, so với trong tưởng tượng của hắn còn nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối mỏng manh hơn.

... Nàng đến cùng là bị làm sao?

“Tới, giúp tôi một chút.” Bác sĩ xử lý hết vết thương, dùng băng vải cuốn lấy, để Thượng Quan Hạo hỗ trợ đỡ nửa người trên nâng lên, vải băng từ trước ngực quấn qua.

Tầm mắt Thượng Quan Hạo lóe ra một cái, bàn tay đưa ra, va chạm vào da thịt mềm mỏng mát lạnh, có một loại cảm giác kỳ lạ.

Bác sĩ hồ nghi mà ngẩng đầu: “Quên hỏi anh, rốt cuộc cô ấy có đúng là người yêu của anh không? Hai người có hay không phát triển đến loại tình trạng này? Nếu như không đúng thì tôi đây mắc sai lầm lớn lắm rồi, người ta là con gái nhà lành, anh lại chiếm không ít tiện nghi của người ta.”

Một câu nói này khiến lựa giận bị đè nén trong lòng Thượng Quan Hạo, cuối cùng chậm rãi thả lỏng xuống.