Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 6: 6: Có Mỹ Nhân Hề




"Ký chủ, chạy mau..." Thanh âm máy móc của hệ thống đột nhiên im bặt.

Giang Mạch ngã không nhẹ, trước mặt đột nhiên có thêm một người cũng đã quên phòng bị. Trong miệng ngậm linh quả còn sót lại, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn đến ngây người —— Đây là một mỹ nhân, một mỹ nhân làm người khác liếc mắt một cái khó quên, nhưng lại không dám thân cận. Nàng mặt mày sơ đạm, lại cố tình dục tú thiên thành [1], mặc dù khí chất quạnh quẽ làm người chùn bước, cũng không thể phủ nhận mỹ mạo của nàng càng thêm động lòng người.

[1] Dục tú thiên thanh: Theo QT - chan thì có nghĩa là một vẻ đẹp tự nhiên ấy.

Giờ phút này mỹ nhân đang cúi đầu, một đôi đồng tử lưu ly đối mặt với Giang Mạch. Trong mắt nàng thần thái lạnh lùng, lại không thấy hỉ nộ, đối với việc khi mình đang đi đột nhiên có một con thú nhỏ lăn tới trước mặt dường như thờ ơ.

Nhưng mà cũng chỉ là dường như, bởi vì lúc này đúng lúc truyền đến một tiếng chim ưng kêu, lại là con chim ưng kia đuổi đến.

Chim ưng trong Tu Chân giới đương nhiên không phải chim ưng bình thường có thể so sánh, con chim ưng kia cao gần bằng một người, hai cánh dang ra dài chừng năm sáu mét. Nó nhanh chóng lao tới, linh thoạt né tránh những chướng ngại do cành lá cây cổ thụ dọc đường xuất hiên, mục tiêu chính xác nhắm vào Tiểu Bạch Hổ nằm trên đất. Chiếc mỏ và móng vuốt sắc nhọn dưới ánh sáng chiếu rọi, như thể phát ra ánh sáng như kim loại, khiến người ta không chút nghi ngờ về sức sát thương của chúng.

Toang!

Giang Mạch sắc mặt đại biến, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ trong kinh hỉ khi gặp được mỹ nhân, muốn chạy nhưng hiển nhiên đã chậm. Nói không chừng bởi vì nàng, còn sẽ liên lụy mỹ nhân trước mặt...

Đều do hệ thống, làm sao cái gì cũng dám trêu chọc?!

Cũng trong một khắc những suy nghĩ này của Giang Mạch dâng lên, thanh y mỹ nhân trước mặt có động tác. Nàng không có trốn, cũng không rút thanh Thanh Sương kiếm hàn ý dày đặc từ trong chuôi kiếm ra, nàng chỉ ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc con chim ưng kia một cái.

Khí thế vô hình tản ra, chim ưng trông coi linh quả đã sinh linh trí lập tức nhận ra nguy hiểm. Vì thế một khắc trước còn đang là chủ nhân hùng hổ đuổi theo tên trộm, ngay sau đó liền giống như tiểu tức phụ bị dọa sợ, đập cánh lên trong hoảng loạn. Cuối cùng trước khi xông lên, đột ngột quẹo cua, nhắm thẳng phía chân trời cũng không quay đầu lại.

Một lúc sau, một hắc ưng chậm rãi bay xuống, lảo đảo lắc lư rơi xuống trước mặt Giang Mạch.

"..." Tiểu Phế Hổ trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng hệ thống lúc này cũng đã phản ứng lại, ỷ vào việc ngoại trừ ký chủ cũng không có ai nhìn thấy mình, quang đoàn đáp xuống trước mũi Tiểu Bạch Hổ lóe sáng lên: "Ký chủ ký chủ, cao nhân đó, mau đi ôm đùi, mau đi cầu bao dưỡng!"

"Thình thịch" "Thình thịch" hệ thống kiểm tra đo lường được nhịp tim của ký chủ đập nhanh hơn, vì thế thúc giục đến càng thêm sốt ruột.

Giang Mạch ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thanh y mỹ nhân trước mắt, ngoài miệng lại theo thói quen dỗi hệ thống một câu: "Ngươi không phải hệ thống đỉnh cao nhân sinh sao? Không phải muốn giúp đỡ ta bước lên đỉnh cao nhân sinh sao? Ngươi giúp đỡ chính là nhắc nhở ta ôm đùi? Ngươi có ích gì!"

Hệ thống không có chút nào cảm thấy hổ thẹn, ngược lại đúng lý hợp tình nói: "Nhưng là ký chủ, chẳng lẽ người không muốn rời khỏi nơi này? Không muốn có người cho ăn? Không muốn tìm một người vừa lòng đẹp ý xúc phân sao? Người trước đó rõ ràng nói không muốn làm mèo hoang..." Thanh âm máy móc nói đến một nửa bỗng nhiên chuyển sang một bên, lắp bắp nói: "Ký, ký chủ, người chảy máu mũi!"

Giang Mạch sửng sốt, sau đó rũ mắt thoáng nhìn qua, giống như thật sự nhìn thấy ẩn ẩn một chút vết máu trên chóp mũi dưới hệ thống quang đoàn. Nàng lập tức cực kỳ hoảng sợ, giơ hai móng vuốt lên bịt mũi lại —— Hệ thống một lòng muốn ký chủ ôm đùi, nhưng nó không biết chính là Giang Mạch từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã là một cái nhan khống [1]. Nhịp tim của nàng đập nhanh hơn không phải bởi vì gặp được cao nhân, mà là bởi vì gặp mỹ nhân.

[1] Nhan khống: những người cuồng sắc đẹp.

Nhưng thích mỹ nhân thì thích mỹ nhân, nhìn mỹ nhân đến mức chảy máu mũi vẫn là lần đầu tiên nàng trải qua. Cảm giác xấu hổ cùng mất mặt sâu sắc gần như đồng thời nổ tung, lông trên người Tiểu Bạch Hổ cũng nổ tung.

...

Vân Thanh Việt đã quanh quẩn ở phụ cận ba ngày.

Ba ngày trước nàng dẫn sư đệ sư muội đi vào bí cảnh, chuyện này đối với nàng mà nói vốn dĩ chỉ là thuận tay tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn, chỉ cần ở trên linh thuyền tu luyện nửa tháng chờ mọi người trở về là được. Nhưng ngày đó không biết vì sao, nàng đứng trên mũi thuyền bỗng nhiên trong lòng có sở cảm, cảm thấy mình nên đi xuống một chuyến. Mà trực giác của tu sĩ luôn không được phép xem nhẹ, vì thế nàng thu hồi linh thuyền, đạp kiếm mà đến.

Trong vòng ba ngày, nàng ngự kiếm bay lượn phạm vi ngàn dặm, cho đến khi tới nơi này trong lòng lại có sở cảm. Nhưng cũng chỉ có vậy, rốt cuộc loại đồ vật có cơ duyên này, luôn là nói không rõ ràng.

Vì thế Vân Thanh Việt thu hồi linh kiếm, làm đến nơi đến chốn từng bước một đi tới, đột nhiên dưới gót chân liền có một con thú nhỏ lăn đến.

Thú nhỏ đó mặt xám mày tro, cả người vừa là bùn đất vừa là lá rụng, nhìn chật vật cực kỳ. Chỉ mơ hồ nhìn thấy lông hẳn là màu trắng, xem hình dáng hình như là một con linh miêu... Nhưng mà có linh miêu yếu ớt như vậy sao?

Vân Thanh Việt không để "tiểu linh miêu" này ở trong lòng, xua đuổi hắc ưng cũng chỉ là thuận tay mà làm, nàng cũng không muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa chảy máu đầm đìa chết ở trước mặt mình. Nhưng mà xua đuổi hắc ưng xong nàng cũng liền chuẩn bị đi rồi, rốt cuộc bèo nước gặp nhau, "tiểu linh miêu" nhỏ yếu này muốn tiếp tục sinh tồn ở chỗ này, rốt cuộc còn phải dựa vào chính bản thân nàng.

Nghĩ như vậy, Vân Thanh Việt vừa định cất bước đi, lại nghe thấy "tiểu linh miêu" trước mắt bỗng nhiên kêu lên "Ngao ô" "Ngao ô". Giọng nói non nớt như vậy, đoán chừng mới sinh ra được mấy ngày, cũng không biết mẫu thân nàng đi đâu?

Bởi vì tiếng kêu nãi thanh nãi khí của "tiểu linh miêu" thực sự đáng yêu, Vân Thanh Việt hiếm thấy nán lại một chút, sau đó liền thấy "tiểu linh miêu" kia kêu lên, bỗng nhiên giơ móng vuốt lên bịt mũi. Nàng đã là tu vi Kim Đan đỉnh phong, thị lực đương nhiên không tồi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái mũi của "tiểu linh miêu" bị rách, ước chừng là lần ngã lúc nãy.

Thời buổi này còn có linh thủ té ngã một cái là có thể rách mũi?!

Vân Thanh Việt cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại nhìn xem lúc trước "tiểu linh miêu" kêu ra thì linh quả rơi ra khỏi miệng, tức khắc đối với vật nhỏ này càng thêm ba phần thương hại —— Theo nàng biết, linh miêu đều ăn thịt, con trước mắt này có phải là lớn lên sai lệch rồi không?

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cũng muốn rời đi, nhưng Vân Thanh Việt nhìn cái mũi bị rách của "tiểu linh miêu" rốt cuộc không đành lòng. Nàng do dự mãi mới lấy ra một hộp thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật ra, tiếp theo vén y phục cúi người xuống, nói với "tiểu linh miêu" kia: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho ngươi, rất nhanh liền lành."

Người là lạnh, giọng nói cũng là lạnh, giống như hàn đàm suối lạnh vậy, làm người rõ ràng rùng mình một cái. Nhưng không thể phủ nhận chính là giọng nói tuy lạnh, lại vô cùng xứng với nàng, cũng là vô cùng dễ nghe.

Đôi tai Tiểu Bạch Hổ nhúc nhích, sự chú ý lại lần nữa rơi vào người Vân Thanh Việt, hai cái móng vuốt bịt mũi lại cũng nới lỏng ra.

Vân Thanh Việt thấy thế chỉ cho rằng "linh miêu" trước mắt tuy yếu ớt, rốt cuộc là khai linh trí hiểu được tiếng người, vì thế yên tâm duỗi tay lấy móng vuốt nhỏ của "tiểu linh miêu" ra. Tiếp theo nàng mở thuốc trị thương trong tay, chấm một ít lên đầu ngón tay, bôi lên trên cái mũi bị thương của "tiểu linh miêu", miệng vết thương nho nhỏ đó liền khép lại bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Giang Mạch không nhìn thấy, nhưng hệ thống nói cho nàng vết thương của nàng đã lành, tức khắc trong lòng nàng sinh ra vui mừng —— chút vết thương nhỏ đương nhiên không có gì, nhưng mỹ nhân trước mặt rõ ràng mặt lạnh tâm nóng, sẽ là vô cùng thích hợp làm sạn phân quan.

Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch Hổ ngo ngoe rục rịch, bắt đầu bước đầu tiên dụ dỗ.

Thừa dịp Vân Thanh Việt còn chưa đứng dậy, Tiểu Phế Hổ bước lên phía trước hai bước, cái đầu to lông xù xù liền muốn cọ cọ lên tay nàng, định tung cái đáng yêu trước. Kết quả đầu nàng vừa mới thò lại gần, mỹ nhân lúc nãy còn dịu dịu dàng dàng bôi dược cho nàng giống như bị cái gì làm cho khiếp sợ, vội vàng đứng dậy lui về sau một bước, rất giống như gặp phải ôn dịch.

Tiểu Phế Hổ chết lặng ngay tại chỗ.