Những ngày trong kỳ nghỉ hè năm nay của cặp song sinh thật sự rất phong phú, nghe tin chị họ của mình đã thi đậu vào đại học, chuẩn bị mời người trong nhà tụi hội với nhau cùng mở tiệc mừng thi đậu, mời bọn họ trở về dự, hai anh em đáp ứng liền.
Hơn nữa bởi vì làm ở đây bọn họ có tiền lương, tiền này có ý nghĩa khác với tiền tiêu vặt ba mẹ đưa cho nữa, bọn họ chuẩn bị mua chút quà về tặng cho người nhà.
Chị họ thi đậu đại học tất nhiên cũng có một phần quà rồi.
Và tất nhiên những món hai anh em bọn họ mua không phải thứ gì quá đáng giá. Cố Thịnh mua một con heo đất tinh xảo, Cố Hi thì mua chuông gió làm từ vỏ sò.
Cố Hi rất thích loại chuông gió ấy, gió thổi qua là sẽ leng ka leng keng rung động, và khi rảnh rỗi, cô nàng có thể đứng phía dưới chuông gió ngắm thật lâu.
Trần Oánh vẫn đặt bàn ở quán ăn tư nhân đã từng ăn hồi làm tiệc thi đậu đại học cho Trần Thiên Hữu, cái quán ăn ấy hiện tại nhân khí càng thêm tràn đầy.
Cố Hướng Hưng cũng tới, hắn ta rất vui vẻ, nhìn bộ dáng tiền đồ kia của con gái thì cảm khái mười phần.
Hai đứa con liên tiếp thi đậu đại học làm hắn ta có sự tin tưởng chưa từng có với chính mình: "Nếu mà khi trước nhà không có nghèo đến vậy, nếu mà chúng ta có thể đi học, anh hẳn cũng sẽ là hạt giống học hành giỏi, Thiên Hữu với Thiên Tình chính là giống anh, ba anh em nhà họ Cố chúng ta, anh cả và em gái đều có văn bằng đại học, cái này liền nói lên rằng nhà chúng ta có mạch văn."
Cố Hướng Hỉ nhìn hắn ta: "Anh hai, nếu mà anh muốn học tập thì bây giờ cũng có thể đi học."
Cố Hướng Hưng lại không cho là đúng: "Anh cũng đã cái tuổi này rồi, nếu mà Thiên Hữu kết hôn sớm, không chừng anh cũng đã làm ông nội, vậy mà anh còn đi học nữa là làm người ta chết cười."
Cái từ ông nội kia làm người đang ngồi đây đều sửng sốt một chút, Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du tỏ vẻ bọn họ không chấp nhận nổi cái từ đó, sao nó đột nhiên lại có thể vẽ dấu bằng với bọn họ được? Bọn họ còn rất trẻ tuổi.
Nhưng mà Trần Oánh thì thật lại không có phản ứng gì mấy với cách xưng hô đó, bởi cái tuổi này của Thiên Hữu nếu kết hôn sớm thì sớm đã có thể để chị ấy bế cháu nội, nhưng không phải con trai phải vào đại học à, mà đã vào đại học tất nhiên phải lùi lại thời gian chờ kết hôn.
Điều kiện tìm bạn đời của sinh viên với học sinh cao trung có thể giống nhau được sao?
Chị ấy tức giận: "Chỉ có anh biết tự thiếp vàng lên mặt mình thôi, hai đứa nó có thể thi đậu đại học là do chính các con tự nỗ lực."
Thiên Hữu còn học lại một năm kìa.
Một năm đó con trai trên cơ bản đều nằm trên bàn vùi đầu khổ học, con trai nỗ lực cỡ nào, chị ấy hiểu rõ ràng nhất.
Hắn ta chỉ một câu nhẹ bay bay như thế, vậy mà đã kéo công lao về đến trên người hắn ta? Tưởng bở!
Trần Thiên Hữu cũng coi như không nghe thấy, nhìn em gái, rất tự hào: "Về sau đến trường phải học tập cho giỏi, cơ hội này không dễ có được, đừng lãng phí."
Trong giọng nói của Thiên Hữu mang theo một chút hâm mộ, bởi trường học của em gái tốt hơn của anh chàng, chắc chắn có thể học được càng nhiều hơn. Thật là đáng tiếc, ở phương diện học tập này mình không có thông suốt bằng em gái, anh ấy vẫn là phải học lại một năm mới thi đậu.
Anh ấy còn dặn dò em gái: "Em lên tới đại học là để học tập, đừng có đi lại quá thân cận với các bạn học nam kia, phải học tập cho tốt vào."
Cố Hướng Hỉ có ý kiến bất đồng: "Ở trong trường thì học tập là quan trọng nhất, điểm ấy đúng không sai, nhưng nếu mà thật sự gặp được người hợp tâm ý lại chơi thân nữa thì cũng đừng cái gì cũng mặc kệ, cô với dượng của con chính là quen nhau lúc học đại học đó, hai người cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ, chờ đến khi tốt nghiệp liền thuận lý thành chương mà kết hôn, không tốt sao?"
Dương Khánh cảm thấy Cố Hướng Hỉ nói có đạo lý, mà cũng không có đạo lý: "Cái đó không thể nói vậy được, giờ tốt nghiệp đại học rồi được phân phối việc làm, nếu mà xui xẻo là địa phương được phân phối việc làm khác nhau, vậy thì sinh sống thế nào?"
Trần Thiên Tình đỏ mặt: "Aiya, mọi người nói cái này làm cái gì, con sẽ không hẹn hò, con là đi học!"
Cố Hướng Hỉ trừng mắt nhìn Dương Khánh: "Nếu mà biết đó là một đôi, các thầy cô phân phối còn có thể không bận tâm sao? Với lại chính mình cũng có thể chủ động tranh thủ, chủ yếu vẫn là mọi người đều muốn lưu lại một chỗ. Nếu lại vô dụng nữa, địa phương phân phối cho không lý tưởng, còn có thể điều động. Nếu mà không điều động được, vậy không có con đường khác để đi à? Lúc này với cái hồi của vợ chồng mình khác nhau."
Cố Hướng Hỉ lại nhìn về phía cháu gái: "Thiên Tình à, nếu mà con đi tỉnh thành, con đừng để thành tích của mình rơi xuống, về sau đại khái suất là con sẽ lưu lại tỉnh thành, bên kia cũng có nhiều cơ hội việc làm nữa, có không ít cương vị tốt, nhưng mà con cũng phải biểu hiện cho thật tốt."
"Mỗi năm nhân số tốt nghiệp đều có nhiều đến vậy, người biểu hiện ưu tú tất nhiên có thể đến những nơi càng tốt."
Trần Oánh: "......"
Nghĩ đến con gái trong tương lai đi học đại học ở tỉnh thành, về sau chắc hẳn sẽ đi làm ở bên kia, rồi lập gia đình ở bên kia luôn, tươi cười trên mặt chị thu lại một chút.
Nếu có thể, chị ta hy vọng con gái ở lại bên cạnh mình.
Chị ta lại nhìn về phía con trai: "Nếu mà lúc con đi học thấy được ai hợp tâm ý, con cũng có thể làm quen với đối phương một chút, nói không chừng chính là người một nhà. Chờ con lưu lại thành phố được rồi, mẹ về sau cũng có thể đi theo hưởng phúc, đi lên thành phố qua ngày lành."
Trần Thiên Hữu đỏ mặt: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy." Anh chàng chạy nhanh nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu trò chuyện với cặp song sinh: "Hai đứa cũng sắp lên lớp 12 rồi, muốn thi vào đại học nào?"
Về điểm này thì trước đó hai anh em cũng đã nghĩ kỹ rồi: "Bọn em muốn đến thủ đô."
Câu đó làm Trần Oánh hoảng sợ: "Đi thủ đô xa đến vậy à." Con trai đi vào trong thành phố thôi chị ta đã cảm thấy canh cánh trong lòng, này đây nếu mà đi thủ đô thì chị ta cũng không dám nghĩ nữa.
Chị ta nhìn về phía Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng: "Hai anh chị yên tâm để mấy cháu đi đến nơi xa như vậy để đi học luôn, cũng không có người chăm sóc nữa, tuổi hai đứa còn chưa lớn đâu."
Cố Hướng Hưng trợn trắng mắt: "Tóc dài kiến thức ngắn, có thể vào đại học ở thủ đô là chuyện vinh quang đến cỡ nào."
Giang Cảnh Du cười: "Có người chăm sóc, cậu út của hai đứa nhỏ đang ở thủ đô đó, còn có điện thoại nữa, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại về là được, ngồi máy bay một chuyến bay qua đó cũng không cần hao phí quá nhiều thời gian."
Trần Oánh nhớ ra rồi: "Đúng rồi, hai đứa nó còn có người cậu út đang ở thủ đô, em nhớ rõ cậu ấy là đi du học ở nước ngoài về nước đúng không? Hiện tại đang làm gì vậy?"
Giang Cảnh Du: "Hiện tại nó đang làm ở bộ ngoại giao, còn cụ thể làm cái gì thì chị cũng không phải rất rõ ràng."
"À à, vậy à, là người có năng lực nha." Trần Oánh không quá lý giải, nhưng không ảnh hưởng chị ta biết người cậu út kia ghê gớm đến cỡ nào.
Xuất ngoại du học đó, chỉ nghe thôi liền thấy rất xa.
Trần Thiên Tình thì lại là hâm mộ mà nhìn cặp song sinh.
Lúc điền nguyện vọng, Trần Thiên Tình cũng có nghĩ tới chuyện đến thủ đô, hoặc là đi thành phố lớn khác, nhưng mà mẹ bọn họ đều không đồng ý.
Cố Hướng Hưng cười ha hả nhìn cặp song sinh: "Hai đứa cố gắng lên, còn có 1 năm nữa, lại kiên trì thêm một năm nữa, cũng tranh thủ thi được đến đại học tốt như là cậu út của tụi con luôn."
Hắn ta biết thành tích của hai đứa con đã thi đậu đại học của mình so ra kém hai đứa nhỏ nhà anh cả, thành tích của Thiên Hữu vẫn luôn không trên không dưới, tới giai đoạn sau nó mới phấn khởi lên, mà vì cơ sở kém cho nên dù có học lại cũng không có thay đổi quá lớn. Mà con gái hắn ta thì về phương diện cơ sở lại càng tốt hơn, hai năm cuối cùng phấn khởi xông về phía trước, không cần học lại, thi đậu đại học tốt hơn anh trai của nó nhiều.
Nếu con gái hắn ta có thể thi được lên thủ đô cũng rất không tồi, nói ra ngoài, người khác đều phải xem trọng liếc mắt một cái.
Dương Khánh cũng rất cảm khái, thấy mấy đứa nhỏ bên nhà mẹ đẻ của vợ thiệt là một đứa lại một đứa lợi hại.
Nhà Dương Khánh nhiều anh chị em, nhưng mà anh ấy là người duy nhất trong các anh em có thể học được vào đầu, rồi lại được đề cử lên đại học.
Nếu không phải cái niên đại đặc thù kia càng chú trọng xuất thân hơn, anh ấy không nhất định có thể chém giết ra được kỳ thi đại học.
Về phần đời tiếp theo, từ trước mắt mà xem, mấy đứa con nhà anh chị em của Dương Khánh cũng không có đứa nào học hành đặc biệt thông minh
Có phải trước kia anh ấy đã hơi quá lơ là rồi không nhỉ? Quay đầu lại quan tâm chuyện học hành của tụi nó nhiều chút đi.
Đối mặt với lời cổ vũ của chú hai, Cố Thịnh: "Sẽ ạ."
Cố Hướng Hưng: "Vậy là được rồi. Nếu mà Thiên Tình con cũng điền nguyện vọng ở thủ đô thì hay rồi."
Trần Oánh trực tiếp thay đổi sắc mặt: "Việc này không cần anh quản, con nó đi nơi xa như thế, lỡ mà xảy ra chuyện anh chạy đến kịp sao? Đừng có đang không có việc gì lại đi tìm việc!" Chị ta là không nỡ để các con chạy xa đến vậy, nếu mà phải vậy thì chị ta tình nguyện tụi nó đừng có thi tốt đến vậy.
Cố Hướng Hưng hừ hừ: "Nếu mà Gia Bảo có thể thi đậu tới thủ đô, chờ nó đi làm rồi, tôi liền đi theo nó qua đó hưởng phúc. Cô đấy, chính là không biết sinh hoạt."
Trần Oánh biến sắc mặt: "Cái này không liên quan gì đến anh!"
Cố Hướng Hằng cùng Giang Cảnh Du liếc nhau: "......"
Cứ cảm thấy hơi bị không quá thích hợp.
Trần Thiên Hữu nghe mà nhíu mày, anh ấy không muốn thảo luận cái đề tài ấy tiếp nữa, mà bắt đầu nói cho em gái cần phải chú ý cái gì khi ở đại học.
Trần Thiên Tình: "Anh, em biết rồi."
Giang Cảnh Du: "Nếu ở tỉnh thành mà gặp phải vấn đề gì cũng đừng có tự nghẹn một mình, biết nhà cậu cả ở đâu rồi đó."
Trần Thiên Tình đã từng đi qua nhà Giang Cảnh Đằng rồi.
Trần Thiên Tình cười cười: "Nhớ rõ, nhà máy lớn đến vậy mà."
Cô nàng lại hỏi cặp song sinh: "Sau bữa nay có còn về đặc khu không?"
Cố Thịnh: "Không về, bọn em sang bên chỗ ông cố ngoại ở vài ngày, sau đó liền khai giảng."
Cố Hi: "Chờ sang kỳ nghỉ hè tiếp theo lại đi ạ."
Kỳ nghỉ hè tiếp theo, chính là kỳ nghỉ hè khi đã thi đại học xong ấy.
Cố Hi còn mời chị họ: "Nếu mà chị có muốn đi, còn có thể đi ra bờ biển dạo một chút, nhặt chút vỏ sò nữa."
Trần Thiên Tình rất thích cái chuông gió vỏ sò mà Cố Hi tặng cho mình, nghe thấy em họ nói như thế thì đôi mắt lập tức sáng rỡ lên, nhìn về phía Giang Cảnh Du: "Bác gái, có được không ạ?"
Giang Cảnh Du: "Đương nhiên được rồi, bác chỉ có hoan nghênh thôi."
Giang Cảnh Du nhìn về phía Trần Thiên Hữu: "Con thì sao? Nếu mà con muốn đi thì cũng có thể đi, sang bên đó làm việc cũng trả lương y chang, còn có thể nhân tiện ra bờ biển, đến chợ bán sỉ xem thử nữa."
Trần Thiên Hữu có chút do dự, bởi vì kỳ nghỉ hè này anh ấy chính là đi dạy kèm cho người ta, thu phí học bù, cũng có thể kiếm được tiền, đấy vẫn là việc tương đối nhẹ nhàng. Anh ấy không biết là nếu anh ấy đi sang bên bác gái thì sẽ như thế nào, có thể giúp đỡ được không?
Trần Thiên Tình nhào tới, "Aiya, anh cả, giờ anh lưỡng lự, vậy thì trước hết đừng có quyết định, còn có một năm lận mà."
Đúng vậy thật, nên Trần Thiên Hữu phục hồi tinh thần lại cũng cảm thấy mình bây giờ nghĩ chuyện về sau quá sớm rồi.
Ai biết ngày sau còn có thể tìm được việc dạy kèm giống vậy nữa hay không chứ.
Trần Oánh đau lòng: "Thiên Hữu, con không cần vất vả đến vậy, con muốn đi chơi thì cứ đi chơi là được, trong nhà không thiếu chút tiền con đi làm thêm kiếm được kia."
Trần Thiên Hữu: "Con cũng không nhỏ rồi, con cũng muốn giảm bớt chút áp lực cho gia đình." Năm nay anh ấy đã 21 tuổi rồi.
Nếu anh ấy không có thi đậu đại học, lúc này nói thế nào cũng phải đi làm.
Hiện tại trong lúc học đại học anh ấy còn được trợ cấp, nhưng nếu mà có chi ra thêm vào gì nữa, vậy thì tiền trợ cấp trên tay cũng không quá dư dả.
Anh ấy nhìn thấy bạn cùng phòng của mình nhân lúc rảnh giữa giờ học đi ra ngoài dạy kèm cho người ta kiếm tiền, không chỉ có để chính mình không cần túng quẫn khi tiêu dùng, còn có thể trợ cấp cho em trai em gái trong nhà đi học.
Tần suất đi dạy kèm của Trần Thiên Hữu không có cao như của bạn cùng phòng, không có vất vả bằng cậu ấy, nhưng mà anh ấy cũng muốn tự mình kiếm nhiều chút tiền.
Nhìn thì trong nhà không có chỗ nào tiêu tiền, nhưng trên thực tế thì nhà bọn họ cũng không dành dụm được bao nhiêu tiền.
Cố Hướng Hỉ: "Thiên Hữu tự lập như thế là chuyện tốt, không được mấy năm là phải lập gia đình rồi, hiện tại chính là một đứa bé tốt có lòng trách nhiệm, chờ thêm mấy năm nữa, vợ con sẽ rất vừa lòng."
Trần Thiên Hữu bất đắc dĩ: "Cô à......"
Có thể thay cái đề tài khác hay không chứ.
Mọi người đều cười.
Cố Hướng Hỉ: "Rồi rồi, không ghẹo con nữa."
Sau khi bọn họ ăn xong rồi, lúc mà đi ra khỏi phòng đặt thì gặp được một đoàn người đón mặt đi tới, trong đoàn người kia có một người quen cũ —— Vương Bằng Phi.
Hắn ta tới nơi này để tham dự tiệc thi đậu đại học của một tiểu lãnh đạo, thấy được cả gia đình nhà Giang Cảnh Du đi ra khỏi phòng thì theo quán tính rụt trở về, trốn vào lối đi nhỏ ở bên cạnh phòng bếp.
Hắn ta cho rằng mình đã ấn nấp thành công, trên thực tế thì hành động đột ngột ấy mới làm Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng phát hiện được, và hai vợ chồng: "......"
Vương Bằng Phi đấy là hoàn toàn hành động theo bản năng, hắn ta và vị tiểu lãnh đạo kia không phải chung một cái phòng ban, nhưng mà người đó là lãnh đạo bên phòng ban của Giang Kiều, có thể dùng sức được trên chuyện chuyển chính thức của cô ta.
Hắn ta tuy cãi lộn một trận với Giang Kiều, nhưng mà chuyện cô ta muốn chuyển chính thức, cái ấy thì lại là chuyện có lợi với tất cả mọi người trong nhà hắn, tiền lương mỗi tháng có thể điều chỉnh tăng lên một nửa, còn có thể có các phúc lợi ngày lễ ngày tết nữa.
Vương Bằng Phi vừa bảo Giang Kiều trong khoảng thời gian này phải biểu hiện cho thật tốt để tranh thủ cơ hội, vừa tự chuẩn bị tặng lễ cho vị tiểu lãnh đạo này, và con của vị lãnh đạo này thi đậu đại học chính là một cơ hội rất tốt.
Nhưng mà hắn ta không nghĩ tới, sao mà Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng lại ở đây được chứ?!
Hai người kia thì một người hẳn là ở trong thành phố, một người hẳn là đang ở đặc khu mới đúng!
Nếu mà sớm biết hai người kia hôm nay ở chỗ này, hắn ta sẽ liền vào trễ một chút.
Đang lúc tâm tình kích động ấy, Vương Bằng Phi nhìn thấy cái vị tiểu lãnh đạo mà hắn ta muốn tặng lễ kia nhận ra hai vợ chồng kia là ai, nhiệt tình tiến lên giới thiệu chính mình, còn nói cái gì mà cửu ngưỡng cửu ngưỡng......
Cái bộ dáng khách sáo đến mức có thể nói là nịnh nọt kìa làm Vương Bằng Phi cứ như bị cách không vả cho một bạt tai vậy, vả cho lỗ tai hắn ta ầm ầm vang lên.
Mình còn phải cúi đầu khom lưng với ông ta, mà ông ta lại cúi đầu khom lưng với Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du, vậy thì hắn ta tính cái gì?
Lại nhìn bộ dáng hiện tại của Cố Hướng Hằng một cái, Vương Bằng Phi lại lùi về sau dịch vào trong vài bước nữa.
Khí độ được dưỡng ra vì thân ở địa vị cao làm cho sự chênh lệch giữa hắn ta và Cố Hướng Hằng càng lớn hơn nữa.
Còn nữa là Giang Cảnh Du thoạt nhìn cơ hồ không có thay đổi gì, cô trở nên thành thục hơn một chút, nhưng mà vẫn xinh đẹp như cũ. Từ trạng thái làn da mà xem thì cô trông trẻ hơn Giang Kiều tới vài tuổi lận, nhưng rõ ràng là tuổi của cô phải lớn hơn vợ hắn ta vài tháng.
Nhìn thấy hai vợ chồng kia rời khỏi nơi này, Vương Bằng Phi mới đi ra ngoài.
Tiểu lãnh đạo: "Vừa nãy cậu đi đâu vậy?"
Vương Bằng Phi: "...... Vừa nãy đột nhiên quá mót ạ."
Hắn ta phải thật vất vả mới chống mặt mà ứng phó xong bữa tiệc này, khi trở về nhà, hắn ta bạo phát, nói rất nhiều lời khó nghe, làm cho Giang Kiều vốn dĩ không muốn cãi cọ ầm ĩ nữa đã không nhịn được, và hai người này lại ầm ĩ lên.
Thật vất vả hòa hảo giờ lại lâm vào chiến tranh lạnh.
Giang Kiều cảm thấy mình rất ấm ức, bởi cô ta cũng có làm gì đâu. Cũng chả biết hắn ta bị cái chuyện gì chọc tức, về đến nhà liền bắt đầu xì hơi lên người cô ta.
Hắn ta xem cô ta là ai hả? Nơi trút giận đấy phỏng?
Rõ ràng trước đó còn đang tốt đẹp.
—
Ăn tiệc xong thì mọi người ai về nhà nấy.
Cố Hướng Hằng bọn họ chung đường với Cố Hướng Hỉ, họ về lại thành phố trước rồi ngày mai lại đi tỉnh thành. Cặp song sinh đã có một đoạn thời gian chưa được gặp ông cố ngoại bọn họ rồi, nên muốn qua bên kia ở vài ngày, sau đó liền phải khai giảng.
Ngày mai Cố Hướng Hằng phải đi công tác, ngày nghỉ của anh khô kiệt rồi. Nhìn bộ dáng các con tự do, Cố Hướng Hằng tính một chút, từ giờ đến lúc anh được về hưu còn chưa nhanh đến vậy.
Vào những lúc thế này cực kỳ muốn về hưu, hưởng thụ cuộc sống về hưu cá mặn tốt đẹp.
Cố Hướng Hỉ: "......"
Cô ấy câm nín mà nhìn anh cả: "Anh nghiêm túc đó hả?"
Anh cả ơi anh tỉnh táo lại đi, giờ anh đang lúc tráng niên được chứ? Anh vẫn còn rất nhiều thời gian để tiếp tục bò lên trên đó được chứ? Lúc này anh không nên hùng tâm tráng chí sao?
Cố Hướng Hằng: "Anh cũng là người, có đôi khi cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đó là nhân chi thường tình, còn muốn mãi làm việc không ngừng nghỉ, đó là người máy được thiết đặt sẵn."
Giang Cảnh Du: "Chị cũng thường thường nghĩ muốn về hưu đây, chẳng qua hiện tại còn chưa có kiếm được tiền hưu, còn phải tiếp tục cố gắng."
"Chẳng lẽ em không có nghĩ đến chuyện không đi làm, mỗi ngày nhàn nhã đi dạo công viên, tản bộ, đi du lịch sao?"
Cố Hướng Hỉ: "...... Có nghĩ tới ạ."
Đặc biệt nghĩ tới khi mùa đông tới, tiết trời rét lạnh, mỗi lần từ trong ổ chăn bò ra đều phải giãy dụa một chút.
Dương Khánh: "Ngẫu nhiên nhàn nhã như thế còn được, nếu mà thường xuyên nhàn nhã đến thế, hẳn là sẽ lại cảm thấy không thú vị."
Cố Hướng Hỉ trừng chồng một cái: "...... Nhìn không ra là anh nhiệt ái đi làm vậy đó."
*
Lúc tới được tỉnh thành rồi, cặp song sinh dẫn đầu đi vào, và liền thấy được ông cố ngoại trong sân nhà, ông đang ngồi trên ghế tự chơi cờ với chính mình, mặc một thân tây trang màu xám kẻ sọc, đi kèm với mái tóc xám trắng của ông cố ngoại, đặc biệt có khí chất.
Thả đồ đạc trên tay xuống rồi, cặp song sinh vây quanh lên: "Ông cố ngoại ơi, thật là quá tuyệt vời, bộ quần áo này mặc trên người ông đặc biệt có khí chất đó."
"Đúng không, ông cũng cảm thấy rất tuyệt." Giang Nguyên Đồng cười tủm tỉm phụ họa: "Bộ âu phục này là một nghệ nhân lâu đời làm đó, hồi xưa ông cũng từng tìm ông ấy may quần áo, tay nghề ông ấy vẫn tốt trước sau như một."
Cố Hi: "Ông ấy là người ở đâu vậy ạ?"
Giang Nguyên Đồng: "Chính là người tỉnh thành, cả nhà bọn họ hồi trước xuất ngoại, hiện tại cũng đã trở lại. Chờ khi con thi đậu đại học rồi, ông cố ngoại đặt làm một bộ sườn xám cho con."
Cố Hi sướng rơn: "Woa, cảm ơn ông cố ngoại!"
Cố Thịnh: "Ông cố ngoại, còn con thì sao?"
Giang Nguyên Đồng cười ha ha: "Con cũng có phần, đặt làm cho con một bộ tây trang, bởi muốn vào đại học, cũng nên có mấy bộ quần áo đẹp đẽ."
Nói đến cái này, ông cụ có chút ghét bỏ: "Ba mẹ tụi con cũng thiệt là, lại không phải không có tiền, sao mà không trau chuốt ăn mặc cho tụi con chứ?"
Cố Hi: "...... Ông cố ngoại, mẹ mua cho con rất nhiều váy áo đó."
Không có người bạn học nào có được tủ quần áo phong phú như cô nàng đâu.
Cố Thịnh: "...... Mẹ nói con là con trai, không có nhiều hoa hòe lòe loẹt đến vậy."
Tủ quần áo của anh chàng còn không bằng được một nửa của em gái, nhưng chẳng qua nói thiệt nhé, đối lập với những bạn học khác, tồn lượng quần áo của anh chàng cũng là khá nổi bật.
Giang Nguyên Đồng: "Cái đó khác chứ, tục ngữ nói 'người dựa y trang, Phật dựa kim trang', con đi ra khỏi nhà, mấy người bên ngoài kia lại không quen biết mấy đứa con, vậy thì đầu tiên là xem cách ăn mặc và quần áo."
"Quần áo của nhà nghệ nhân lâu đời này may hồi xưa đoạt tay lắm, không có quan hệ mà muốn đặt quần áo cũng không vào đặt được đâu."
Ngay sau đó ông cụ có chút thổn thức: "Bọn họ có tay nghề, cuộc sống ở bên đó có thể qua ngày được, nhưng mà cũng không dễ chịu gì. Mấy đứa con đừng có nhìn hiện tại rất nhiều người nói nước ngoài rất tốt, nhưng muốn nói ở bên đó sống thoải mái được cỡ nào, cái đó cũng chưa chắc thật sự tốt đến thế, vì nếu là thế thiệt thì sao nhiều người muốn trở về đến vậy chứ?"
"Hiện tại có người trở về, một là cố thổ khó rời, một cái khác chính là cuộc sống ở bên kia không bớt lo á."
"Cho nên về sau hai đứa trưởng thành cũng thu hồi tâm đi, đi ra bên ngoài kiến thức một chút thì không có gì, nhưng nếu mà muốn lưu lại bên đó, nhân lúc còn sớm mà tuyệt cái chủ ý đó đi." Nói đến đoạn sau, vẻ mặt ông cụ liền trở nên có chút nghiêm túc.
Cặp song sinh cảm thấy mình rất vô tội: "Ông cố ngoại, bọn con chưa từng có ý nghĩ đó nha."
Giang Nguyên Đồng: "Không có thì tốt." Ý thức được ngữ khí của mình có chút nghiêm túc quá, ông cụ hoãn lại ngữ điệu.
Ông ấy như này không phải là bị người khác chọc tức rồi sao.
Chuyện là một ông bạn câu cá của ông cụ, nhà có đứa nhỏ bỏ xuống thân nhân trong gia đình và hết thảy nỗ lực, cứ vậy mà ở lại nước ngoài, không muốn trở lại nữa.
Vốn dĩ ông cụ cũng không có biết chuyện đó, là do hồi lâu không có gặp được người bạn kia, mà cụ ông kia trước đó là người yêu thích câu cá cấp độ nặng giống ông cụ luôn đó, trên cơ bản là mỗi ngày đều gặp mặt, kết quả lại rất nhiều ngày không gặp mặt, nên ông cụ liền đến nhà thăm, hỏi một cái mới biết được chuyện đó.
Giờ cả nhà ông bạn ấy phảng phất đều như nhuộm lên sắc thái u ám vậy, làm cái gì cũng không vực dậy nổi tinh thần, bao gồm cả câu cá, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thể hội được lạc thú của việc này nữa.
Người bạn kia chảy nước mắt hỏi ông cụ: "Sao mà đứa nhỏ đó lại thành như vậy chứ? Là bọn tôi còn đối xử chưa đủ tốt với nó sao?"
Câu đó làm ông cụ cứng họng.
Cái cậu kia chính là đi kiến thức chốn phồn hoa bên ngoài một chút, sau đó đã bị làm hoa mắt.
Làm Giang Nguyên Đồng chửi thầm trong lòng: Sao mà mí mắt hẹp đến thế vậy? Bộ nó có mang đủ tiền để tiêu xài cả đời hay sao? Rồi đến khi không đủ tiền, nó có đi tới quán ăn muốn rửa chén thì người ta cũng chưa chắc sẽ nhận đâu.
Cặp song sinh bừng tỉnh.
Đã biết chuyện là như thế nào rồi thì dễ làm thôi, nên cả hai đều cho ông cố lời bảo đảm: "Ông cố ngoại, ông còn không yên tâm về tụi con sao? Bọn con chính là những đứa bé ngoan lưu luyến gia đình, cứ yên tâm đi, dù cho ánh trăng ở nước ngoài lại tròn như thế nào, bọn con cũng càng thích quê nhà hơn."
"Đúng vậy đó, bọn con ăn quen hương vị của quê nhà mình rồi, hô hấp không khí ở đây cũng quen rồi, sẽ không rời đi."
Giang Nguyên Đồng vui vẻ: "Rồi, mấy đứa sắp sửa khai giảng rồi đúng không?"
"Dạ đúng ạ."
Giang Nguyên Đồng: "Chỉ cần hai đứa có thể bảo trì được trong top 3 của học kỳ 1 cao tam này, ông cố ngoại liền dẫn tụi con đi Hải Thành chơi mấy ngày, đi không?"
Cố Thịnh và Cố Hi: "Đi! Ông cố ngoại, ông tốt nhất! Đúng rồi, ông cố ngoại, đây là quà mà tụi con mua cho ông nè, bọn con cùng nhau chọn cho ông á, mẹ phát tiền lương cho tụi con đó."
"Cái này là lưới đánh cá, dây câu cá, còn có cả phao."
"Ông cố ngoại, bọn con cùng nhau đi câu cá với ông thế nào? Chúng ta nhau câu cá lên, rồi nướng ngay tại chỗ luôn, còn có thể hầm canh cá nữa."
Giang Nguyên Đồng cười không khép miệng lại được: "Rồi rồi, biết rồi, mấy đứa con nói là muốn đi với ông, nhưng trên thực tế là muốn tự mình đi chơi đúng chứ."
Mà nói thì nói thế, Giang Nguyên Đồng vẫn là rất hưởng thụ, đáp ứng cái rụp liền: "Ngày mai ông dẫn mấy đứa đi, chỗ ông đầy đủ hết các loại dụng cụ câu cá luôn."
Cùng nhau nói chuyện với hai đứa nhỏ trong chốc lát, ông cụ nhìn về phía Giang Cảnh Du, cho cô một ánh mắt ra hiệu, Giang Cảnh Du đi theo phía sau ông cụ đi ra ngoài.
Bọn họ đang ở trong khu nhà phố ở trong xưởng, bởi vì diện tích quây đất đủ lớn, nên tương ứng với đó các phương tiện cơ sở cũng đều đầy đủ hết, ví dụ như có sân thể dục, bồn hoa và vân vân, thường thường có thể nhìn thấy những người khác đi bộ trên đường nữa.
Những người dạo bộ ở đây, có người nhàn nhã tự tại, có người lại bước đi vội vàng.
Người nhàn nhã tự tại thì hoặc là không cần đi làm, hoặc là người nhà công nhân.
Giang Nguyên Đồng: "Thế nào? Có gặp phải khó khăn gì không? Tiền có đủ xài hay không? Có ai chơi ngáng chân con không?"
Giang Cảnh Du: "Không có, hết thảy đều thuận lợi. Ông nội, sao ông lại hỏi như vậy? Có vấn đề gì sao ông?"
Giang Nguyên Đồng: "Ông có một người bạn đã rất nhiều năm không gặp, giao tình hồi trước...... tàn tàn đi." Ông cụ cho cháu gái một ánh mắt 'Con hiểu đó', nói: "Không biết từ chỗ nào biết được con xây dựng xưởng bên đặc khu, biết được con đang làm cái gì, nên muốn ông giới thiệu cho hai bên nhận thức."
Giang Cảnh Du không nói gì, chỉ tiếp tục nghe ông nội nói.
Giang Nguyên Đồng: "Ổng không phải kinh doanh mảng thực phẩm, chỉ là có đề cập. Ông ta ở nước ngoài mở siêu thị lớn, phỏng chừng là kiếm được không ít tiền, nên giờ tính toán về nước phát triển, xem trọng tiềm lực của con, muốn đầu tư nhập cổ. Nói thì rất êm tai, muốn hùn vốn để làm to làm lớn lên, chiếm lĩnh thị trường. Con nghĩ như thế nào?"
Con nghĩ như thế nào à?