Khi tôi tưởng tôi đã được tái sinh, gia đình của tôi bỗng hóa thành bãi mìn khổng lồ

Chương 01 : Deja Vu




Tôi chợt nhận ra thế giới này giống hệt một trò chơi nào đó.

Tôi đã trải qua một cảm giác gọi là Déjà vu, hoặc thứ gì đó tương tự trong một khoảng thời gian rồi.

Cái cảm giác mà tôi từng nhìn hoặc nghe thấy những thứ có vẻ thân thuộc, đã theo tôi bấy lâu nay.

“Ren, nay em có về nhà sớm không?”

“Có.”

Tôi gật đầu đáp lại trong lúc đang thưởng thức bữa sáng.

Tên tôi là Kamisato Ren. Phải, đó là tôi đấy.

Người vừa nói chuyện với tôi lúc nãy là Kamisato Ryo, ông anh siêu đẹp trai của tôi.

Và còn một người nữa đang ở trong căn phòng này.

“Nếu đúng là vậy thì chắc là chị cũng nên về nhà sớm. Chị phải làm bữa tối nữa.”

Đó là Kamisato Asami, chị của tôi và cũng là anh em song sinh của Ryo. Cũng giống như anh Ryo, chị ta cũng đẹp một cách hoàn hảo.

Cả hai đều đã trưởng thành và đang đi làm với mức lương ở mức khá. Mất cha mẹ từ sớm, cộng với việc cô đơn nên họ giống như người giám hộ của trong hoàn cảnh này vậy.

“Nếu Asami về sớm thì tốt quá. Anh có thể về trễ rồi.”

“Sao cũng được, kiểu gì anh mà chả đi chơi với gái.”

“Này, cái đó là em mới đúng. Đã có thêm anh chủ tịch nào bị em quyến rũ chưa?”

“...”

Khoan đã nào, này tôi– à không tôi trước kia ơi, sao mày lại thản nhiên trước điều bất bình thường này vậy. Trong lúc bị bao vây bởi cuộc trao đổi, tôi im lặng và tiếp tục với bữa sáng của mình.

Giờ thì quay lại vấn đề nào.

Tại sao tôi lại nhận ra đây là một thế giới của một tựa game? Nó là bởi hai nhân vật đã xuất hiện trong game đó.

[Falling, Ever Deeper]

Có một game, với cái tên đấy. Và bạn có thể nhận ra từ cái tiêu đề, đây là game PC dành cho người lớn.

Thể loại này thuộc về "Netorare," mô tả một câu chuyện trong đó nhân vật chính có người bạn thân từ thời thơ ấu bị làm bẩn bởi sự vui sướng và cuối cùng rơi vào tình trạng mất đi phẩm giá của mình.

Trong khi gương mặt của nhân vật chính không được thể hiện. Một điểm đặc trưng trong các trò chơi tình dục - nhân vật nữ chính luôn được minh họa một cách tỉ mỉ.

(...Cô ấy thật ngoan hiền và dễ thương.)

Yumeno Arika là tên của nữ chính.

Với mái tóc hồng nhạt và một thân hình mà nhiều người đàn ông sẽ cảm thấy hấp dẫn, tính cách của cô cũng rất chân thành và tốt bụng đối với nhân vật chính.

Mặc dù trung thành với cậu ta, lòng tốt của cô ấy cũng lan rộng đến tất cả mọi người trong lớp, khiến cho cô trở thành một "thần tượng của lớp."

Trò chơi này xoay quanh vào nhân vật nữ chính, với những đặc điểm hấp dẫn như vậy, bị lấy đi khỏi nhân vật chính - đây là một game có thể làm tổn thương tâm lí người chơi trong quá trình trải nghiệm.

Tôi liếc nhìn nhanh chóng về phía anh và chị. Mặc dù đó chỉ là tựa game, nhưng hai người này đều đảm nhận những vị trí khá quan trọng giữa các nhân vật trong trò chơi này.



Đầu tiên, anh trai của tôi, Ryo. Tôi có thể nói rằng: anh ta là người đàn ông đã cướp đi Arika từ nhân vật chính. Anh ấy đẹp trai, có kha khá tiền, và xuất hiện như một chàng trai tốt cho đến khi bản chất của anh thực sự lộ diện. Ryo cực kì phù hợp với vai trò ‘kẻ trộm’ trong một tựa game Netorare.

Còn người chị của tôi, Asami, cũng là một nhân vật khá phức tạp.

Trong một trò chơi dạng Netore, sẽ có cảnh mà nhân vật như Arika bị lấy đi.

Do vậy, người phụ nữ này sử dụng cơ thể của mình để 'an ủi' nhân vật chính, người đã bị tổn thương bởi trải nghiệm đó. Tuy nhiên, điều này không phải là nhờ lòng tốt, bản chất thực sự của chị cũng rối rắm như Ryo.

“Hãy quên hết mọi thứ đi, được không? Anh và em đang ở bên nhau. Vì vậy, chỉ cần nhìn em một chút thôi, nhé?”

Ở thời điểm đó, biểu cảm của chị ấy hiện lên như là một sự đồng cảm, nhưng điều thực sự ẩn sau đó là một cảm giác hạnh phúc đối với đau khổ của nhân vật chính. Người phụ nữ này thích thú với sự bất hạnh của đàn ông hơn bất cứ điều gì khác.

Chị ấy sẽ chữa lành và nâng đỡ họ, chỉ để sau đó hân hoan mời họ rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Dựa trên mô tả trong trò chơi, Asami đã làm điều tương tự không chỉ với nhân vật chính mà còn với những người đàn ông khác.

Sẽ không có sự chuộc tội dành cho chị ta.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”


“Không có chi nè, nó có ngon không?”

“Vâng, ngon ngon.”

“Haha, thật vui khi nghe em nói thế.”

Chị ấy mỉm cười trông rất hạnh phúc, nhưng thực sự thì tôi vẫn chưa thể tin tưởng được.

Nhưng có một điều làm tôi thấy hơi lú. Theo như tôi biết, cặp song sinh này không nên có một em trai nhỏ như tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng khi tôi nghe cuộc trò chuyện của họ và bắt đầu quan sát khuôn mặt của họ, mọi thứ khớp với trò chơi, biến sự nghi ngờ của tôi trở nên có lý.

Sự khinh thường đối với hai nhân vật này thường được tôi tích tụ xuyên suốt lúc chơi game. Cơ mà, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ trở thành gia đình thật sự của tôi.

“Nhân tiện thì, Ren, em học cao trung cũng lâu phết rồi. Chưa có bạn gái à?”

“Không, em không có.”

“Nghe nè, nếu em muốn ấy có một cô bạn gái… thì cứ hỏi anh nhé. Anh có thể giới thiệu vài em đấy!”

Thằng anh tôi có danh tiếng khá xấu với phụ nữ. Nhưng bất ngờ thay lại rất giỏi trong việc đối phó với họ. Tôi ngừng lại một chút và bắt đầu suy nghĩ, à mà sau cùng tôi vẫn là học sinh cao trung thôi, tôi không quá hứng thú mấy chuyện này.

“Bớt nói tào lao lại đi Ryo.”

“Haiz, thôi được rồi mà, thật là một tình yêu rối rắm.”

Giọng nói đanh thép của Asami khiến Ryo phải nhún vai.

Tôi có thoáng nhìn qua gương mặt của chị ấy– thật kinh khủng. Tuy vậy thì tôi cũng nhanh chóng rời phòng khách mà không suy nghĩ gì nhiều.

Khi tôi chuẩn bị đeo giày và ra khỏi nhà, chị ấy vội vã đến, tiếng bước chân nghe như kiểu nhảy chân sáo vậy.

“Bảo trọng nhé, Ren. Cố hết sức học hành đó nha.”

“V–vâng.”

Chị ôm chặt lấy tôi.


Trong ngữ cảnh của trò chơi, nếu chị ta phát triển sự thân mật về thể chất với nhân vật chính, liệu bản thân chị có được coi là một nhân vật nữ chính không? Ngay cả khi không phải, với việc là một nhân vật nữ trong một eroge, cơ thể của chị ấy trông thực sự đáng kinh ngạc.

Khi Asami ôm chầm lấy tôi. Mặt của tôi đã bị chôn vùi trong cặp ngực phổng phao đó.

Tuy nhiên, được ôm bởi một người phụ nữ như vậy có thể dẫn đến nhiều vấn đề phức tạp, nên tôi nhanh chóng thoát khỏi tình huống đó.

“Ahhhh, Ren à, em khó khăn quá đó.”

“Tha cho em ạ, em không thở được. Vậy em đi đây.”

“Ừ, vậy đi cẩn thận nhé!”

Chị chào tạm biệt tôi, và tôi từ từ bước ra ngoài.

Tôi không có hẹn ai cả, nên chắc sẽ đi đến trường một mình.

Đi trên đường, tôi ngẫm lại về hoàn cảnh hiện tại. Có lẽ mình đã được tái sinh vào thế giới của trò chơi, nhưng liệu tôi đã chết vì bệnh tật hay tai nạn, hay cái gì đó khác nữa thì tôi chẳng nhớ được.

“...Mà, nghĩ về mấy cái đó cũng chả được gì.”

Không có

gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ diễn ra giống như trong game. Lo lắng không cần thiết cũng không thay đổi được gì cả.

Nếu những nhân vật có tên, thì tốt nhất tôi chỉ là Học sinh Nam A.

Dù vậy, tôi không hoàn toàn xa lạ với Yumeno trong lớp, và nếu cần thiết, tôi cũng có thể nói chuyện với anh trai của mình.

Cuối cùng tôi cũng tới nơi, trường Cao trung Kawashiro.

Trong ngôi trường này, nhân vật chính và nữ chính, những người bạn thơ ấu luôn ở cạnh nhau, nuôi dưỡng tình yêu. Anh trai của tôi là người mang đến bi kịch cho bối cảnh đó.

Và chị gái của tôi cũng đóng vai trò như một chất xúc tác đẩy nhân vật chính vào tuyệt vọng... Thật vậy thì, vai trò của tôi là gì mới được?

“Chào buổi sáng, Kamisato-kun.”


“Ah… chào buổi sáng nhé.”

Một cô gái đã chào tôi trong lúc tôi ngồi xuống chỗ của mình.

Giọng nói của cô ấy thật ngọt ngào, dễ nghe, và còn đáng yêu nữa. Khi tôi nhìn lên, điều đầu tiên tôi chú ý là vòng một đầy đặn của cô ấy hiển thị qua bộ quần áo gọn gàng, loại đặc điểm có thể làm say đắm và hấp dẫn đàn ông - một giấc mơ chứa đựng trong thực tế.

“Sao thế? À, Kamisato-kun, cậu là đồ biến thái.”

“Ây không, lúc tớ nhìn lên thì nó đã ở ngay đó rồi, tớ không thể làm gì hơn được…”

“Cứ cho rằng điều đó là đúng đi.”

Cô gái ấy- Yumeno - mỉm cười tinh nghịch, rõ ràng là đang vui mà.

Như tôi có nói trước đó, chúng tôi không phải là không bao giờ nói chuyện trong lớp, Yumeno và tôi có một mức độ tương tác qua lại nào đó.

Để giải thích cách mối quan hệ của chúng tôi trở nên như vậy, tôi sẽ phải lùi sâu về quá khứ một chút.

Sau khi Yumeno vẫy tay chào bạn cô ấy và về hướng của họ, tôi cảm thấy một cú đập khá mạnh lên vai.


“Ê tao khá ghen tị đấy, mày có thể nói chuyện với Yumeno-san kìa!”

“Thôi đi, Sogo.”

Người vừa vỗ vai tôi là Saito Sogo, một thằng bạn của tôi. Nó có tham gia câu lạc bộ bóng đá và sở hữu kỹ năng thể thao tốt. Nó hiện cũng có bạn gái ở lớp bên cạnh, nên có thể nói nó đang khá đầy đủ.

“Yumeno-san hoàn hảo lắm đấy, mày biết không? Xinh đẹp, chu đáo, và còn cái vòng một không thể hấp dẫn hơn nữa.”

“Mày nghe như tên biến thái ấy. Cho dù mày có định buồn cỡ nào thì, cậu ấy vẫn là cô gái của Arisaka rồi.”

“Phải rồi, nhưng họ chưa chính thức hẹn hò mà, đúng không? Hai người đó chỉ là bạn thuở nhỏ thôi.”

“Arisaka chắn chắn thích cậu ấy rồi, không nghi ngờ gì.”

Khi nhắc đến tên của Yumeno, thường sẽ luôn đi cùng với Arisaka.

Arisaka Akito, đó là tên của nhân vật chính.

Hai bọn họ là bạn thân từ thời thơ ấu, và đến năm thứ hai ở cao trung, trong phần mở đầu, Arisaka thú nhận tình cảm của cậu và họ bắt đầu hẹn hò với nhau.

“Mày không cảm thấy thấy tệ với Shinjo-san à?”

“Yuka là một câu chuyện khác nhé. Với lại, tao không đến nỗi bỏ rơi cô gái của mình vì một người phụ nữ khác.”

“Được thôi.”

Hắn rồi, đó là quy tắc chung mà, tôi nghĩ thế.

Sắp đến giờ điểm danh buổi sáng,tôi đưa tay vào túi để lấy tài liệu học và đặt chúng vào ngăn kéo. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh làm nghe như tiếng nhàu giấy.

“Nữa…hả?”

Khi tôi lấy ra, nó chính xác là những gì tôi đã mường tượng.

[Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu,...]

Một kiểu thổ lộ tình mãnh liệt đấy, nhưng không hẳn là loại khiến người ta hạnh phúc.

Giờ là tháng Mười rồi, nhưng từ khoảng tháng Bảy, tôi đã phát hiện những lá thư kì lạ này. Đôi khi chúng nằm trên bàn của tôi, đôi khi lại nằm trong tủ giày của tôi. Liệu đó chỉ là trò đùa, hay có ai đó thật sự thích tôi? Mà, điều đó cũng chẳng làm tôi vui lắm.

“...Hi vọng không có gì nghiêm trọng.”

Chàng trai với khuôn mặt ưa nhìn phản chiếu trên kính cửa sổ nhẹ nhàng thở dài.

À đúng rồi, trong thế giới game này, việc là em trai của cặp song sinh đó khiến tôi có một gương mặt không quá tệ.

Có lẽ tôi nên cảm ơn ông trời nhỉ. Hoặc là không.

Kể từ lúc tôi nhớ lại, tôi luôn tự hỏi liệu không có một thế giới nào tốt hơn để tái sinh hơn cái nơi này sao vậy…

—-------------------------------------------------------------