Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 38




Thẩm Thư Điềm trợn to đôi mắt, cúi đầu nhìn dấu răng trên cổ tay của cậu với vẻ không thể tin được, một vòng nho nhỏ, vô cùng rõ ràng ở trên cổ tay.  

Nhìn gần lại, có thể nhận ra không phải là dấu răng của mèo, mà dấu răng này ngược lại có hơi giống…

Thẩm Thư Điềm không thể tin được, cô khó khăn nuốt nước bọt, vô cùng cẩn thận hỏi: “Là cái ý nghĩa mà chị đang nghĩ đó hả?”

Tả Tư Nam lười biếng dựa vào bên cạnh, ánh sáng ấm áp chiếu xuống hàng mi dài đang rơi vào bóng tối, thanh âm tản mạn nói: “Chị hiểu theo kiểu ý tứ nào?”

Lời này rõ ràng là cố ý.

Thẩm Thư Điềm chột dạ tránh ánh mắt của cậu, cắn cắn ống hút, qua một lát sau, mới lắp bắp nói: “Chị, chị cắn á?”

“Nhớ ra rồi à?” Tả Tư Nam nâng khóe môi lên, cánh tay không chút để ý đặt lên trên lưng ghế phía sau cô, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ, không có tiết tấu đặc biệt gì, nhưng mỗi một tiếng lại như gõ vào trong lòng của cô.

Cô lại càng chột dạ hơn. Đọc Full Tại Truyện Full

Hóa ra là cô cắn thật à?

Thẩm Thư Điềm không dám tưởng tượng, rốt cuộc sau khi uống say thì cô phải điên cuồng đến mức độ nào mà đến cả Tả Tư Nam cũng dám cắn đây? Lực chiến đấu tăng mạnh vậy sao?

Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Thư Điềm nắm chặt lấy hộp sữa đậu nành, vỏ bên ngoài hộp sắp bị bóp đến hơi biến dạng, hèn nhát cúi đầu xuống, giống như một chú đà điểu. 

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ: “Không có.”

“Thật xin lỗi.” Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đ ĩa sủi cảo béo ú ở trước mặt, cô cắn cắn môi, ảo não không thôi: “Rất đau hả?”

Giọng nói ôn nhu như nước, có thể thấy là bị dọa sợ rồi.

Tả Tư Nam nghiêng đầu, cô gái đang cúi đầu, mái tóc dài màu đen không bị buộc lại, xõa nhẹ nhàng ở sau lưng cô gái, tay anh đặt phía sau ghế khẽ phác họa, rồi vén lấy một lọn tóc, quấn quanh đầu ngón tay.

Trong đôi mắt đen tràn đầy quyến luyến, nhìn những sợi tóc của cô gái đang viết đầy sự chán nản, thanh âm lại cực kỳ lạnh nhạt.

“Chị thấy sao?”

Thẩm Thư Điềm chột dạ chớp mắt, quay đầu lại lén lút liếc nhìn cậu, cũng không chú ý đến động tác của cậu ấy.

Cô cảm thấy cô vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, dấu răng sâu như thế, sao có thể không đau được, ai bị cắn đều sẽ đau.

Thẩm Thư Điềm mím môi, ngẩng đầu, tầm mắt va phải ánh mắt đen nhánh của Tả Tư Nam, trong đôi mắt xinh đẹp ấy hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì, Thẩm Thư Điềm cũng không đoán ra được rốt cuộc là cậu có tức giận hay không?

Cô hơi ngừng lại, có chút uể oải, giống như cà tím gặp sương mai vậy.

Lại ngượng ngùng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Đọc Full Tại Truyện Full

Đôi mắt của Thẩm Thư Điềm sáng lấp lánh, lại do dự một chút, mềm như bông nói: “Hay chị cho cậu cắn lại một cái?”

Tả Tư Nam sửng sốt, chẳng qua là anh chỉ có một chút ác ý muốn trêu chọc cô, muốn nhìn bộ dáng không biết phải làm sao của cô thôi, nào có nghĩ đến biện pháp này đâu.

Nhưng mà bây giờ….

Ánh mắt Tả Tư Nam càng trầm xuống.

Thẩm Thư Điềm vẫn luôn chú ý tới cậu, thấy cậu rơi vào trầm mặc, môi mỏng hơi nhếch lên, trong lòng càng lo sợ hơn.

Thực ra cũng chỉ vì lấy lùi làm tiến, suy nghĩ của cô chính là Tả Tư Nam sao có thể thật sự đến cắn cô. Bản thân chủ động nói ra, vậy thì có thể thuận tiện bày tỏ một chút thành ý của bản thân.

Lại nói, cô đều đã bày ra bộ dáng “thật lòng hổ thẹn” rồi, anh sẽ không tiếp tục tính sổ chuyện này đâu nhỉ.

Mặt khác, cô cũng không dám chắc là liệu bản thân thật sự chỉ cắn anh một cái hay không, thậm trí còn hoài nghi liệu cô có cắn thêm ai khác ngoài anh nữa không.

Vừa nghĩa thôi đã thấy gay go rồi.

Nhưng mà bản năng sợ đau khiến cô âm thầm giả vờ như trong lúc vô ý mà đem tay giấu xuống dưới gầm bàn, sau khi nói xong câu này thì liền im lặng, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Động tác này, làm cho mái tóc dài cũng trượt theo, lọn tóc đang cuộn tròn cũng bị bung ra, từ từ trượt khỏi đầu ngón tay anh.

Ánh mắt Tả Tư nam xẹt qua một nét cười, lại nghiêm túc nói: “Nếu chị đã nói đến như thế…”

“Hả.” Thẩm Thư Điềm bối rối.

Ngón tay thon dài của anh vươn qua, chuẩn xác mà bắt được cánh tay chưa kịp thu lại của cô, năm ngón tay vừa kéo, liền giữ chặt lấy.

Thẩm Thư Điềm muốn rút tay ra, nhưng Tả Tư Nam sao lại không ra chiêu theo lẽ thường thế này, cô không ngừng rút tay ra, ủ rũ nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng, chị cảm thấy chúng ta có thể kiếm cách khác văn minh hơn.”

Tả Tư Nam khẽ nhướn mày, chậm rãi nói: “Đây không phải do chị đề ra à?”

“Là chị.” Thẩm Thư Điềm có chút đuổi lý, ngập ngừng nói: “Nhưng mà…”

“Em là đang thỏa mãn yêu cầu của chị mà thôi.”

Tả Tư Nam vừa nói xong, liền kéo tay của cô qua, hạ mi xuống, môi mỏng khẽ mở, cắn một cái lên ngón trỏ của cô.

Lực thật sự rất nhẹ, lòng bàn tay chỉ có cảm giác hơi căng nhẹ, thay vì nói là cắn, thì không bằng nói là đang ngậm thì đúng hơn.

Môi đỏ, ngón tay trắng mịn, anh cứ dùng tư thế như vậy mà ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đào hoa rực rỡ đuôi mắt hơi vểnh lên, lại mang thêm vài phần mê hoặc.

Thẩm Thư Điềm hoàn toàn đứng hình, nhiệt độ tăng lên, hai má đỏ rực, tay còn lại căng thẳng nắm chặt lấy góc áo.

Rõ ràng là muốn tránh đi, nhưng cơ thể lại giống như bị cố định lại, làm sao cũng không thể động đậy được.

Tả Tư Nam thấp giọng cười, không chút để ý mà cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp vô cùng trêu chọc.

Thẩm Thư Điềm nhanh chóng lùi lại, ngốc nghếch ngoảnh đầu lại cầm lấy đũa gắp sủi cảo đưa vào trong miệng.

Hàng mi dài cụp xuống, má trắng nõn phùng lên, vội vàng giống như một chú chuột hamster nhỏ, nếu như có thể bỏ qua đôi tai đã đỏ ửng vì ngượng ngùng thì càng tốt hơn.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy cả người cô đều nóng bừng, như bị mắc kẹt trong nồi hấp, nhiệt độ vẫn luôn không hạ xuống, vô cùng khó chịu, miệng nhai sủi cảo một cách máy móc, mùi vị như thế nào cũng không biết.

Tướng Quân cũng nhảy lên trên bàn, đôi mắt màu xanh lam đầy sự bất mãn liếc nhìn Tả Tư Nam, cúi thấp người xuống nhìn Thẩm Thư Điềm một cách khó hiểu, meo meo vài tiếng khe khẽ, móng vuốt nhỏ còn vỗ lên gương mặt cô.

Tướng Quân: “!!!”

Gấp gấp, online chờ.

Con sen nhà tôi sắp bị hấp chín rồi phải làm sao đây?

Trên mặt cô vốn đã không có nhiều lông, cứ thế này thì sẽ bị rụng hết mất.

Thẩm Thư Điềm vì Tướng Quân đến gần mới phản ứng lại, cô sớm đã ăn no rồi, bây giờ lại bởi vì căng thẳng mà ăn thêm tận ba cái sủi cảo.

Được rồi, bây giờ càng no căng hơn.

Thẩm Thư Điềm xấu hổ dừng động tác trong tay lại, còn nấc nhẹ một cái.

Tả Tư Nam đã tiện tay cầm lên một quyển sách ở bên cạnh, rũ mắt nhìn, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại có chút lười nhác.

Có sự so sánh như thế, Thẩm Thư Điềm cảm thấy bản thân mình đúng là chuyện bé xé ra to, nhìn lại người ta, quả là không có so sánh thì sẽ không có đau thương. 

Không phải chỉ cắn lại một cái thôi à, người cắn còn không thèm để ý, cô thì để ý cái gì chứ?

Thẩm Thư Điềm hít một vài hơi thật sâu, xem nhẹ cảm giác không được tự nhiên ở trên đầu ngón tay: “Cô Lục có gửi cho em nội dung về việc quay video không?.”

Tả Tư Nam lật một trang sách, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô gái, nhàn nhạt nói: “Em không có phương thức liên lạc của cô ấy.”

“Vậy em có muốn xem không? Cô ấy gửi cho chị rồi, trong điện thoại của chị có.” Đọc Full Tại Truyện Full

Bây giờ Thẩm Thư Điềm chỉ muốn đem sự việc vừa rồi vứt luôn ra sau đầu, gấp gáp nói: “Điện thoại của chị ở trên tầng, bây giờ chị đi lấy cho em xem.”

Nói xong cũng không đợi Tả Tư Nam trả lời, liền đứng dậy, bịch bịch bịch chạy lên trên tầng.

Tả Tư Nam đặt sách xuống, mu bàn tay chống cằm, nhìn theo bóng cô gái nhanh như chớp biến mất ở góc cầu thang, phía sau còn có một cái đuôi màu trắng chạy theo.

Thẩm Thư Điềm ngồi trong phòng vài phút, vỗ vỗ gò má của mình, ôm lấy Tướng Quân đang lo lắng nhìn cô, rồi lại chạy chậm xuống dưới tầng.

“Em xem xem.”

Tả Tư Nam nhận lấy điện thoại, ánh mắt hạ xuống, lướt qua một cái, dừng lại trên một cái tên, mày hơi nhíu lại.

Thẩm Thư Điềm thấy cậu có gì đó không đúng lắm, vuốt v e Tướng Quân trong tay, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”

Tả Tư Nam tiện tay đặt điện thoại xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Từ khi nào mà thêm cả Tư Huệ Uyển vào thế?”

Trong lòng Thẩm Thư Điềm hơi không thích cái tên này, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn nói: “Chị không biết nữa, sáng hôm nay chị cũng vừa mới nhìn thấy. Có lẽ là cô Lục cảm thấy tốt, cho nên mới thêm vào.”

“Ừm.” Tả Tư Nam dựa về phía sau, lạnh nhạt khẽ nhếch khóe môi, ý tứ trong mắt không rõ ràng.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Kết thúc kỳ nghỉ.

Thời tiết hôm nay nhiều nắng, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Bởi vì còn dư âm của kỳ nghỉ, nên hôm nay Thẩm Thư Điềm dậy hơi muộn, chuông báo thức đã vang lên rồi nhưng vẫn lười biếng ở trên giường lăn lộn hơn mười phút mới không tình nguyện mà trèo xuống.

Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong liền chạy chậm ra khỏi Tả Gia.

Lúc ra cửa thì Tả Tư Nam vẫn chưa thức dậy, cô ngồi trong xe nhìn phong cảnh ở bên ngoài không ngừng lui về phía sau, không nhịn được mà ngáp một cái, trong lòng đều là ngưỡng mộ.

Thật tốt, lớp 11 không cần học bù vẫn còn có thể nghỉ thêm mấy ngày. Lại nghĩ đến, cậu ấy còn lớp 12 nữa mà, lập tức lấy lại được cân bằng.

Bảng Vinh Dự ở tầng 1 của khu dạy học đã được dán lên danh sách mới, hiện giờ đang dán xếp hạng thành tích thi của lớp 11.

Thẩm Thư Điềm nhảy một bước hai bậc thang, lại vội vàng nhảy xuống, lùi lại vài bước, tìm thấy thành tích khoa tự nhiên của lớp 11.

Cô đưa mắt nhìn vị trí số một, tên của Tả Tư Nam quả nhiên ở bên trên cùng, bên cạnh tên của cậu viết số 1 rực rỡ.

Cô lại nhìn xuống mấy cái tên bên dưới, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đều xếp hạng trong top 10, thành tích của mọi người đều rất tốt.

Rõ ràng không phải là thành tích của mình, nhưng mà cô vẫn rất vui mừng thay cho họ, đặc biệt là Tả Tư Nam, có một loại cảm giác như cùng chung vinh dự vậy.

Khóe miệng của Thẩm Thư Điều không tự giác mà cong lên.

“Thư Điềm, chào buổi sáng.”

Đằng sau truyền đến một giọng nói, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Trịnh Hàng đang đứng ở phía sau cô, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười nhìn cô.

Thẩm Thư Điềm tâm trạng vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại dễ thương nói: “Chào buổi sáng nha, hôm nay lớp trưởng lại đến muộn như vậy à?”

Theo như lời Trần Ngữ Trúc, thì Trịnh Hàng luôn là người đến trường sớm nhất.

“Hôm nay có chút việc nên đến muộn một chút.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, quay người lại cùng đi lên tầng cùng với Trịnh Hàng, Trịnh Hàng vừa cười vừa nói, khóe mắt liếc về phía bảng Vinh Dự, liếc mắt liền nhìn thấy cái tên ở phía trên cùng.

Lòng anh chùng xuống, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm gì, anh quay đầu nhìn cô gái đi bên cạnh, vờ như vô tình hỏi: “Vừa nãy cậu xem thành tích của lớp 11 à?”

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong cong, cười nói: “Tớ xem thành tích của bạn, bọn họ làm bài rất tốt.”

Trong mắt cô gái như có dòng nước trong veo, khi nói lời này đôi mắt giống như sáng lên, làm cho cả người có thêm mấy phần sức sống, càng thêm rực rỡ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhưng mà những việc này lại không có quan hệ nào với anh, khóe miệng Trịnh Hàng hơi cứng lại, khô khốc nói: “Mấy ngày được nghỉ, đi chơi có vui không?”

Rõ ràng khi còn ở nhà ông nội Tả chơi rất vui, nhưng mà không hiểu vì sao mà cô lại nhớ đến dấu răng ở trên cổ tay Tả Tư Nam, cảm giác quẫn bách lại ập vào trong đầu.

“À, khá là vui.”

Trịnh Hàng nhìn Thẩm Thư Điềm, đôi mắt hổ phách của Thẩm Thư Điềm vẫn luôn nhìn về phía trước, ngữ khí có chút mềm mại, mang theo cảm xúc bất thường không dễ nhận ra.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Đi cùng Ngữ Trúc à?”

Sau đó Trịnh Hàng không phải là không muốn hỏi xem Thẩm Thư Điềm có muốn đi chơi Quốc Khánh cùng mình không, không chỉ có hắn, mà còn có rất nhiều người khác.

Nhưng mà đều bị Thẩm Thư Điềm từ chối, cũng không nói với anh Quốc Khánh cô sẽ đi chơi với ai.

Buổi tối hôm qua, cô có đăng một đoạn video có đom đóm bay đầy trời, trong đêm tối, đom đóm lấp lánh, cực kỳ đẹp, nhưng mà trong video có lướt qua một bóng lưng.

Trịnh Hàng ấn nút tạm dừng hồi lâu, mới dừng lại tại khoảnh khắc đó, anh có thể nhìn ra được bóng lưng đó là của một người con trai.

Anh không biết người đó là ai, cùng Thẩm Thư Điềm đi xem đom đóm, anh cũng không biết nên dùng lý do gì để hỏi. 

Thẩm Thư Điềm lắc đầu, nụ cười ngọt ngào: “Không phải.”

Nhưng mà cũng không nói rốt cuộc là đi cùng ai.

Trịnh Hàng mím môi, cúi đầu không hỏi nữa. Đọc Full Tại Truyện Full

Lúc này đã đi đến phòng học rồi, kỳ nghỉ vừa rồi rõ ràng đã ảnh hưởng nghiêm trọng, không ít bạn học đều đang nằm bò ở trên bàn viết bài tập.

Thẩm Thư Điềm nhìn về chỗ ngồi của mình, Trần Ngữ Trúc đã đến rồi, cũng đang múa bút thành văn.

Thẩm Thư Điềm ngồi xuống, nhìn tay cô ấy đang viết không ngừng, trên bàn còn có bữa sáng vẫn chưa ăn, liền hỏi: “Vẫn chưa làm xong bài tập à?” 

Trần Ngữ Trúc bày ra vẻ mặt như đưa đám, chán nản nói: “Tớ quên đem bài tập ngữ văn về, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng viết, tớ còn đến sớm tận một tiếng, cuối cùng cũng sắp viết xong rồi.”

Cô ấy dừng lại một lúc, chỉ vào bọng mắt của bản thân:“Có nhìn thấy không, quầng thâm mắt mắt đen xì luôn nè, hôm qua tớ ngủ muộn, nay lại dậy sớm, vô cùng bi thảm luôn.”

Đôi mắt ngập nước của Thẩm Thư Điềm nhìn cô ấy tràn đầy tiếc nuối, bàn tay nhỏ duỗi ra vỗ nhẹ lên đầu của cô nàng, bày tỏ sự an ủi.

Sau đó liền thu tay lại, lấy đống đề thi đã làm xong từ trong balo ra.

Trần Ngữ Trúc tức giận: “Quá đáng lắm đó.”

Thẩm Thư Điềm cười cười.

Trần Ngữ Trúc đặt bút xuống, bỗng nhiên tiến lại gần: “Buổi tối ngày hôm đó lúc đi về, cậu có ổn không thế?”

Động tác trên tay Thẩm Thư Điềm dừng lại, cũng không biết là Trần Ngữ Trúc biết được bao nhiêu, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ bình thường: “Cái gì mà như thế nào? Đều ổn cả mà.”

Nói xong lại có chút không được tự tin: “Cậu muốn nói cái gì?”

Trần Ngữ Trúc chớp chớp mắt, vô cùng hoài nghi mà nhắc nhở: “Cậu có còn nhớ là cậu đã làm những gì lúc ở trong phòng bao không?”

Thẩm Thư Điềm ngừng lại, lẽ nào cô đã cắn Tả Tư Nam ở trước mặt tất cả mọi người?

Cô mím môi, gật đầu một cách cứng nhắc.

Trần Ngữ Trúc dùng lực vỗ vai cô, dựng ngón tay cái lên: “Cậu cừ lắm”

Cừ cái rắm!

Thẩm Thư Điềm vẻ mặt vô cảm nói: “Cậu quá khen rồi…”

Trần Ngữ Trúc: “Ha ha ha.”

Trịnh Hàng: “Các cậu đang nói gì mà vui vẻ quá vậy?”

Trần Ngữ Trúc lắc đầu, thuận miệng nói:” Nói gì nhỉ, nói về con trai đó! Nói xem người con trai nào có thể chiếm được trái tim Điềm Điềm nhà chúng ta.”

Thẩm Thư Điềm tức giận liếc cô một cái, giọng nói vừa ngọt ngào lại yếu ớt: “Cậu đừng nói linh tinh!”

Trịnh Hàng đưa mắt nhìn Thẩm Thư Điềm, trong lòng đắng chát không nhịn nổi, gật đầu: “Sắp đến giờ tự học rồi, giáo viên có lẽ sắp đến rồi.”

Trần Ngữ Trúc gật đầu: “Biết rồi.”

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, không kìm được lấy điện thoại ra, suýt thì quên mất, cô phải gửi tin nhắn wechat cho Tả Tư Nam.

Trí nhớ của cô cũng không tệ, có thể nhớ được điểm thi mỗi môn, gửi cho cậu điểm của các môn học.

Vừa mới gửi xong, liền có một người đứng bên cạnh bàn, Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên nhìn, phát hiện đó là ủy viên văn nghệ của lớp bọn họ, Mạnh Hà.

Mạnh Hà vỗ vai người ngồi bàn phía trước Thẩm Thư Điềm, di chuyển vị trí bàn đằng trước rồi bảo cô ngồi xuống, Mạnh Hà nằm bò lên mặt bàn của Thẩm Thư Điềm, rất hào hứng.

“Thư Điềm, cậu biết đại hội thể thao của trường sắp diễn ra rồi không?” 

Thẩm Thư Điềm đúng thật là không biết việc này, nhưng mà dựa theo thời gian, thì đúng là cũng gần đến rồi.

Tế bào vận động của cô không được tốt lắm, cô vội vàng nói: “Tớ vận động kém lắm, chắc chắn sẽ xếp cuối cùng.”

“Vận động kém rất tốt đó.” Đôi mắt Mạnh Hà sáng lên.

Thẩm Thư Điềm: “???”

Mạnh Hà cười nói: “Là như thế này, cậu cũng biết là đại hội thể thao của trường thì mỗi lớp sẽ phải cử một thành viên giơ bảng hiệu, không thể nghi ngờ gì nữa, thành viên giơ bảng hiệu này nhất định phải là một bạn nữ xinh đẹp nhất của lớp, cho nên tớ muốn ủy thác cậu làm chức vụ này.”

Thẩm Thư Điềm do dự nói: “Tớ không phù hợp đâu, Mạnh Hà, tớ thấy cậu làm sẽ tốt hơn.”

Mạnh Hà: “Tớ không được, tớ mà đi thì sẽ làm mất mặt lớp chúng ta, tớ còn kém xa cậu, vừa ra trận là thua luôn không phải nghĩ nhiều, chúng ta tuyệt đối không thể thua, đặc biệt đây là năm cuối cùng lớp 12! Nhất định phải lưu lại thành tích tốt nhất!”

“Hơn nữa, sinh hoạt lớp lần trước do cậu xin nghỉ nên không có mặt. Lúc đó cả lớp bỏ phiếu, cậu vững vàng mà lấy được vị trí đầu tiên.”

Thẩm Thư Điềm: “Hả?”

“Chính là lúc cậu nghỉ bọn tớ đã chọn xong rồi, Ngữ Trúc không nói với cậu hả?”

Trần Ngữ Trúc đến gần, ngại ngùng nói: “Tớ quên mất không bảo cho cậu rồi.”

“Không sao, bây giờ nói cũng được.” Mạnh Hà nhiệt tình nói: “Cậu không tham gia thật ra cũng được, nhưng mà có thể sẽ bị chủ nhiệm cưỡng chế đi thi đấu. Đoạn thời gian này cậu cũng nhìn thấy được, hoạt động thể thao của lớp chúng ta thật ra vẫn thiếu nhiều hạng mục chưa tham gia, thời điểm báo danh cũng không có nhiều người, chủ nhiệm chắc chắn sẽ túm vài người khỏe mạnh đi tham gia, ông ấy giống như là đang đếm gà vậy gọi đến ai thì người đấy phải đi, cho nên cậu thử đi ra chỗ ủy viên thể dục xem, mấy cái như nhảy xa đã bị tranh hết từ lâu rồi, chỉ có chạy 800m, 3000m là vẫn còn thôi.”

Mạnh Hà chạm vào cánh tay mềm mại của cô: “Thật sự đó, mọi người đã báo danh gần hết rồi, chỉ có hàng mục một người là chưa đủ thôi, cho nên cậu hãy nghĩ phần còn lại đi.”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Thẩm Thư Điềm: “Tớ hiểu rồi.”

Mạnh Hà vô cùng hài lòng: “Yên tâm đi, hôm đó tớ sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp, áp đảo đám đông.”

Trần Trúc Ngữ: “Bây giờ cậu ấy đã áp đảo mọi người rồi.”

“Cũng đúng.” Mạnh Hà đồng tình gật đầu, sờ cằm:“Đại hội thể thao mỗi năm của trường đều giống như cuộc so tài sắc đẹp vậy, tớ không tin mấy cô gái đó không có tư tâm gì.”

“Tớ cũng biết mấy người đó mục đích gì!” Mạnh Hà dựa gần vào, đôi mắt sáng quắc: “Tin tưởng tớ, lấy năng lực của tớ, khuôn mặt xinh đẹp của cậu, tớ sẽ làm cho Thái Tử Gia vừa nhìn là sẽ mê cậu luôn.”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Mạnh Hà, hóa ra cậu vẫn luôn là một biên kịch, thứ lỗi cho tớ vẫn luôn không biết.

Thất kính thất kính rồi.

Trần Ngữ Trúc cười hì hì.

Chỉ có học sinh lớp 12 đang ở trường, cho nên nhìn sân trường có vẻ yên tĩnh hơn hẳn, không ầm ĩ như bình thường.

Buổi trưa, Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc cùng nhau đi đến nhà ăn ăn trưa.

Lúc Trần Ngữ Trúc nhắc đến lời của Mạnh Hà vẫn luôn cười không ngừng.

Khi đi đến gần toà nhà chính, Trần Ngữ Trúc kéo góc áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đằng trước có phải là Tư Huệ Uyển và nhóm chị em của cô ta không thế?”

Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên nhìn, liếc mắt liền có thể nhận ra Tư Huệ Uyển trong đám người đó.

Trần Ngữ Trúc bĩu môi, hừ một tiếng: “Người bên cạnh cô ta, có phải là cái người lần trước nói cậu ở nhà ăn không? Chúng ta còn nói móc lại, tớ còn tưởng bọn họ nghỉ chơi rồi chứ, bây giờ nhìn lại thì xem ra quan hệ vẫn không tệ đâu, rộng lượng thật đấy.”

Thẩm Thư Điềm thật ra đã quên bạn học đó trông lên như thế nào rồi, cô liếc mắt, không để ý nói: “Có lẽ vậy.”

Nhóm chị em của Tư Huệ Uyển đương nhiên cũng chú ý đến Thẩm Thư Điềm ở sau lưng bọn họ.

“Nữ sinh lớp 1 kia đang ở sau chúng ta kìa.”

“Thẩm Thư Điềm á?”

“Là cô ấy.”

Bước chân của Tư Huệ Uyển hơi ngừng lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Ừ, không cần để ý đến cô ta, bọn mình đi ăn cơm trước đi.”

Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: “Đúng, cảm giác mỗi khi dính tới cô ấy đều không có việc gì tốt. Cậu xem tớ với Huệ Uyển đều bị xui xẻo.”

Ngày hôm đó sau khi cô ta ủy khuất chạy ra khỏi nhà ăn, không chịu được tủi thân bật khóc, cô ta không nghĩ đến là Tư Huệ Uyển sẽ bỏ lại hội chị em để chạy đi tìm cô ta, an ủi cô, còn nghiêm túc phân tích tình huống bất đắc dĩ lúc đó với cô.

Người ưa sạch sẽ như Tư Huệ Uyển, cho dù cô có không cẩn thận làm cho chân và quần áo của cô ấy bị bẩn, cô ấy cũng hoàn toàn không thèm để ý, vẫn nhẹ giọng an ủi cô.

Không chỉ như thế, sau đó cô ấy còn tặng cô một cái váy mà cô đã muốn có từ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đủ tiền mua, khiến cô càng khẳng định hôm đó Tư Uyển Huệ là bất đắc dĩ, cô ấy thật lòng coi cô là chị em.

Cũng đúng thôi, bất luận là ai, đối diện với Thái Tử Gia, thì đều là lấy trứng chọi đá thôi, Tư Huệ Uyển có thể làm gì được. Sau khi nhận ra những điều này, cô không chỉ không oán trách Tư Uyển Huệ, ngược lại còn càng cảm ơn cô ấy nhiều hơn. 

Tư Huệ Uyển nhìn cô gái tóc ngắn đang quan tâm đ ến mình, trong lòng thờ ơ.

Hôm đó chẳng qua là do cô ta phải quay về lý túc xá, vừa hay trên đường về gặp được cô ấy, còn cái váy đó, cũng là do không hợp với thân hình của cô ta thôi.

Chẳng qua là lợi dụng chút giá trị còn sót lại của thứ mình không thích thôi.

Tư Huệ Uyển không thích Thẩm Thư Điềm, nhưng mà nghĩ đến việc thành công tham gia vào hoạt động quay chụp, thì trong lòng lại càng vui thêm một chút.

Lúc đi qua chỗ rẽ, cô ta liếc nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, khóe miệng mang theo ý cười.

Trần Ngữ Trúc: “Vừa nhìn là biết khẩu Phật tâm xà.”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Buổi tối.

Thẩm Thư Điềm ngồi ở trên thảm tay cầm gậy trêu mèo chơi đùa cùng với Tướng Quân, làm cho Tướng Quân đứng lên bằng hai chân, vô cùng nỗ lực bám vào cái gậy trêu mèo.

Tay của cô nhẹ nhàng lui về phía sau, cơ thể Tướng Quân cũng theo đó mà lui về phía sau, sau đó cơ thể xiêu vẹo, ngã xuống mặt thảm mềm mại.

Đôi mắt trừng to, ngã xuống thì sững sờ, Thẩm Thư Điềm vừa ghẹo mèo vừa cười không ngừng, nhịn không được mà đưa tay ra vuốt v e cái bụng nhỏ của nó.

Tả Tư Nam lười biếng ngồi trên sofa, máy tính đặt ở trên đùi, chuyên tâm giải quyết một số văn kiện nhỏ mà Tả Cảnh Long đưa cho cậu. 

Nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của cô gái, đôi mắt đen của anh liếc nhìn qua, hơi thở quanh người đều trở nên ấm áp hơn, tiện tay đem một phần văn kiện cuối cùng gửi đi.

Màn hình điện thoại của Thẩm Thư Điềm sáng lên, là Mạnh Hà gọi điện tới.

Thẩm Thư Điềm tiện tay ấn nghe, sau đó để trên mặt thảm, cầm lấy gậy trêu mèo tiếp tục ghẹo Tướng Quân.

“Thư Điềm, tối nay tớ với Ngữ Trúc cùng nhau đi ra ngoài mua chút đồ để chuẩn bị cho đại hội thể thao của trường.”

“Mua được những cái gì rồi?”

“Mua được gần đủ rồi, chính là bây giờ bọn tớ vì trang phục cậu mặc lúc cầm bảng hiệu mà xảy ra ý kiến bất đồng nhau, cậu là nhân vật chính, cậu tới phân xử đi, xem ai nói đúng hơn.”

Thẩm Thư Điềm tay chống đầu trêu ghẹo Tướng Quân, ngọt ngào nói: “Được, hai cậu nói xem.”

Giọng nói Trần Ngữ Trúc chen vào: “Tớ nhìn trúng một bộ đồ con thỏ, màu hồng siêu cấp đáng yêu, đôi tai thỏ dài, đuôi lông nhung, dễ thương không chịu được, dáng người của cậu đẹp, mặc lên chắc chắn rất xinh.” 

Thẩm Thư Điềm tròn mắt: “Hả?” Đọc Full Tại Truyện Full

Mạnh Hà: “Đừng nghe cậu ấy, tớ cảm thấy bộ hồ ly đẹp nhất, khuôn mặt của cậu xinh đẹp như vậy, không mặc đồ hồ ly thì đáng tiếc lắm, tớ tin tưởng bản thân cậu lúc đó sẽ hại nước hại dân. Đến khi tớ trang điểm cho cậu, đảm bảo tất cả mọi người khi nhìn thấy cậu sẽ phải thất thần!”

Gậy trêu mèo của Thẩm Thư Điềm bị một bàn tay thon dài lấy đi mất, Thẩm Thư Điềm cũng không để ý, bây giờ cô đang nghĩ xem là vì sao bọn họ lại chọn quần áo kỳ lạ như thế.

Lúc đầu cô còn nghĩ đó chỉ là một cái váy bình thường thôi.

Thẩm Thư Điềm: “Không phải chứ, tớ nói các cậu này…”

Đầu bên kia điện thoại đã bắt đầu cãi nhau rồi.

“Con thỏ đẹp hơn.”

“Hồ ly cũng đẹp.”

“Con thỏ thì thanh thuần!”

“Hồ ly yêu diễm!”

“Con thỏ!”

“Hồ ly!”

“Con thỏ!”

“Hồ ly!”

……

Không ai thèm để ý đến lời của Thẩm Thư Điềm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thư Điềm tràn đầy sự bất lực, chỉ đành đợi đến khi bọn họ cãi nhau xong thì lại nói chuyện.

Tiếng nói của Mạnh Hà đột nhiên trở thành hét lớn: “Thư Điềm, cậu còn nhớ lời tớ từng nói với cậu không? Cậu phải tin tưởng tớ, không phải sợ, nếu cậu mà mặc bộ đồ này, khẳng định có thể thành công hấp dẫn được Thái Tử Gia, lúc đó sẽ được lên làm Thái Tử Phi.

Thẩm Thư Điềm ngây ngẩn.

Tả Tư Nam dừng động tác trêu mèo, lông mi dài khẽ chuyển động, hứng thú nói: “Thái Tử Phi?”

Trong điện thoại, giọng của Mạnh Hà vẫn chưa dừng lại: “Thật đó, tớ đảm bảo! Hoàn toàn có thể làm cho cậu ấy nhìn một lần mà nhớ cả đời.”

Cậu nhướn mày, giọng nói hạ thấp xuống, giọng điệu đột nhiên trở nên mờ ám: “Nhớ cả đời à?”