Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 15




Giây phút đầu tiên Thẩm Thư Điềm nhìn thấy Tề Nguyệt Nguyệt trên mặt không chút cảm xúc dao động, giống như cô ta chỉ là người xa lạ.

Thẩm Thư Điềm chớp mắt, vẻ mặt bình thản, nhẹ giọng nói: "Ừm."

Tề Nguyệt Nguyệt mím môi, quay đầu nhìn lại, cười nói: "Mẹ, chị Thư Điềm hình như không quá nhiệt tình với con."

Lời nói hết sức hồn nhiên đáng yêu của cô gái có dáng vẻ xinh đẹp.

Vưu Tịch đi tới bên cạnh Thẩm Thư Điềm, cẩn thận nhìn cô một lượt, thấy cô dường như không bị ảnh hưởng gì, trong lòng bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bà tức giận nói: "Nguyệt Nguyệt con đừng nói lung tung."

Tề Nguyệt Nguyệt nắm lấy cánh tay Vưu Tịch làm nũng, cười đùa không ngừng.

Thẩm Thư Điềm mở to hai mắt nhìn bọn họ, trong lòng có chút kỳ quái. Trước khi gặp bọn họ trong lòng cô còn có chút buồn bực, sau khi gặp rồi trái lại trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh.

Tề Nguyệt Nguyệt chú ý tới, động tác cười dừng một chút, đứng thẳng người: "Chị Thư Điềm, em mệt quá, chúng ta về khách sạn trước được không?"

Trước khi đến Vưu Tịch đã đặt phòng trước, Thẩm Thư Điềm thản nhiên gật đầu, ba người cùng rời khỏi sân bay.

Tề Nguyệt Nguyệt trong tay còn mang theo một cái túi xách, cười nói: "Chị Thư Điềm, em mỏi tay quá, chị giúp em cầm một chút được không?"

Thẩm Thư Điềm tiện tay vén sợi tóc rơi ra sau tai, để lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giọng nói của cô gái ngọt ngào mềm mại: "Vậy cứ mệt đi, không cần đi nữa."

Tề Nguyệt Nguyệt nghẹn họng, cô ta có thể cảm thấy Thẩm Thư Điềm có hơi khác khác, trước kia nói chuyện cũng không có khó nghe như vậy.

Vưu Tịch nghe vậy, nhưng cũng không nói gì.

Chú Lý đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm thì bước nhanh tới, cung kính nói: "Tiểu thư, mời đi lối này."

Tề Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh này thì nhíu mày, cô ta biết Thẩm Thư Điềm đã chuyển đến Lạc Thành, cô ta cũng biết cô ở nhờ nhà người khác, nhưng không biết gia cảnh thế nào nhưng cô ta thấy chẳng ra làm sao.

Cho nên khi cô ta nhìn thấy chiếc Maybach đậu ở đó và tài xế đang đợi, nụ cười nơi khóe miệng cô ta bất giác cứng lại.

Ngược lại Vưu Tịch cảm thấy rất vui vẻ, dù sao cuộc sống của con gái cũng không tệ là chuyện tốt, bà biết điều kiện của Tả gia tốt, nhưng rõ ràng so với tưởng tượng của bà còn tốt hơn.

Tề Nguyệt Nguyệt lên xe cười trên mặt đều tản đi không ít, Thẩm Thư Điềm từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy chán nản bĩu môi.

Sau khi gửi hành lý ở khách sạn, Thẩm Thư Điềm đưa hai người đến kinh đô Tư An do Tả Tư Nam đặt trước.

Kinh đô Tư An cực kỳ nổi tiếng ở Lạc Thành, đẳng cấp, chi phí vô cùng đắt đỏ, muốn đặt phòng rất khó, còn phải có thẻ thành viên.

Tề Nguyệt Nguyệt vừa đi vào đã bị khung cảnh lộng lẫy lộng lẫy bên trong làm cho kinh hãi. Cô ta hiện tại khẳng định, Thẩm Thư Điềm sau khi đi tới Lạc Thành, cuộc sống của cô nhất định không tồi, khẳng định là sống tốt hơn.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dè dặt, nhưng hiển nhiên tâm trạng của cô ta đã không còn tốt như lúc đầu.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì mà Thẩm Thư Điềm sắp phải đối mặt trong thời gian tới, cô ta không khỏi vui mừng nhảy cẫng lên.

Phòng họ đặt là 405, bọn họ vừa bước vào đã có người phục vụ mở cửa phòng cho bọn họ, cung kính mời vào, sau đó kéo ghế cho Thẩm Thư Điềm.

Mỗi món ăn trong thực đơn đều rất đắt, món rẻ nhất có giá 4 con số, Vưu Tịch nhìn hai lần, do dự.

Bà nhất định không muốn để cho Thẩm Thư Điềm trả tiền bữa ăn này, nhưng gần đây kinh tế của bà quả thực có chút khó khăn, vì Tề gia lại đang túng quẫn, khẩu phần ăn của bà có thể nói là bị cắt giảm, nhưng đã đến đây rồi, bà không muốn để con gái bà chịu ấm ức.

Người phục vụ trên mặt mang theo nụ cười tiến lên: "Thiếu gia đã dặn dò, Thẩm tiểu thư đây đến kinh đô Tư An cứ thoải mái, lúc nào đến cũng được."

Lần này Tề Nguyệt Nguyệt cùng Vưu Tịch hai người thật sự kinh hãi.

Thực ra Thẩm Thư Điềm cũng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trừ Tả Tư Nam ra, cô không còn nghĩ ra ai cả.

Hơn nữa cái tên này, chỉ đạo quá mạnh bạo rồi.

Tề Nguyệt Nguyệt mang tâm trạng phức tạp gọi đồ ăn, nhưng tuyệt đối không yếu kém, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên rất nhanh.

Vưu Tịch mỉm cười hỏi thăm tình hình của Thẩm Thư Điềm, cô yên lặng gắp đồ ăn rồi ngoan ngoãn đáp lại.

Không thể nói rõ vì sao, ngay cả cô cũng cho rằng có một số chuyện rất khó để bắt đầu, nhất là khi cả hai bên đều hiểu mục đích chính của chuyến thăm này là gì.

Thẩm Thư Điềm mới tới đây mấy ngày, Vưu Tịch hỏi vài câu cũng thôi, thời gian quả thật ngắn ngủi.

Thẩm Thư Điềm rất nghe lời, Vưu Tịch do dự, vừa định nói, điện thoại của Thẩm Thư Điềm reo lên.

"Tôi đến nơi rồi."

"Đồ ăn rất ngon."

"Hả?" Tả Tư Nam muốn đến đây sao?

Thẩm Thư Điềm vội vàng cúp điện thoại, Tề Nguyệt Nguyệt mơ hồ nghe thấy giọng của một nam nhân trong điện thoại, cô ta che miệng cười: "Chị Thư Điềm, chị có bạn trai nhanh vậy sao?"

Vưu Tịch bất giác nhíu mày: "Nguyệt Nguyệt!"

Tề Nguyệt Nguyệt có chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: "Em đùa thôi, chị là học bá, làm sao mà có thời gian?"

Mỗi câu đều như ẩn ý điều gì đó, Thẩm Thư Điềm liếc cô ta một cái với ánh mắt mỉa mai, tựa như đang xem một người diễn trò hề.

Vưu Tịch vừa rồi không muốn nói ra, nửa lại muốn nói, quả thực đã giọng từ điện thoại của cô là giọng của nam nhân, bọn họ có thể nghe được. Bà mơ hồ cảm nhận rằng dường như bọn họ rất thân với nhau.

Không phải bà không muốn hỏi, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt sạch sẽ trong suốt của con gái, bà không nỡ mở miệng.

Sau khi nói chuyện luyên thuyên một hồi, bà vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Điềm Điềm, chuyện lần trước mẹ nói với con."

Bà cân nhắc kỹ lời nói của mình, giọng cố gắng bình tĩnh lại: "Phía chú Tề quả thật rất khó khăn, doanh thu của công ty gặp vấn đề lớn, con có thể giúp đỡ chú Tề được không?"

Quả thật bản thân bà cũng cảm thấy khó nói, không có lí do mà đi lấy đồ của con gái, nhưng rốt cuộc cũng không còn cách nào khác, sau này bà sẽ cố gắng bù đắp lại cho cô.

Tề Nguyệt Nguyệt trên mặt cũng lộ ra vẻ cầu xin, lắp bắp nói: "Chị Thư Điềm, chị tốt như vậy. Chị có thể giúp ba tôi được không? Cả nhà tôi sẽ rất biết ơn chị."

Vưu Tịch cố gắng cam đoan: "Mẹ sẽ không để con chịu thiệt, trước tiên con giúp chú Tề vượt qua khó khăn này được không?"

Ba Thẩm để lại cho Thẩm Thư Điềm một biệt thự lớn, căn biệt thự này đã đứng tên cô từ lâu. Hơn nữa còn là vị trí đắc địa của thành phố Z. Căn biệt thự này giá cao ngất ngưởng, cho nên không trách Tề gia sớm sẽ có chủ ý với cô.

Thẩm Thư Điềm chậm rãi ăn cơm, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp khẽ chớp: "Đó là căn nhà mà ba tôi đã để lại cho tôi, không có bất cứ liên quan gì đến Tề gia."

Tề Nguyệt Nguyệt nóng nảy: "Mẹ Vưu không phải mẹ của chị hay sao?"

Thẩm Thư Điềm gật đầu, nhìn thẳng cô ta: "Không phải tôi không phủ nhận, nhưng không liên quan."

Tề Nguyệt Nguyệt lập tức đặt đũa xuống, bất mãn nói: "Chuyện như vậy chị cũng không giúp, còn tính là con gái của mẹ sao?"



Thẩm Thư Điềm uống một ngụm nước cốt dừa, nhàn nhạt nói: "Cô nói như thế này, tôi lại cho rằng cô là do mẹ tôi sinh ra."

Người đối diện im lặng trong chốc lát, Tề Nguyệt Nguyệt quả thật không phải là con ruột của Vưu Tịch.

Cô ta là con gái của vợ trước của chồng bà, nhưng sau khi Vưu Tịch tái hôn, Tề Nguyệt Nguyệt lúc đó còn nhỏ đã được Vưu Tịch nuôi dưỡng, cho nên cô ta luôn coi Vưu Tịch là mẹ.

So sánh giữa hai người, thời gian Thẩm Thư Điềm ở cạnh Vưu Tịch không nhiều bằng Tề Nguyệt Nguyệt ở cạnh bà, thậm chí là thua xa.

Cho nên nhiều năm như vậy hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn thích dùng từ này để đâm chọc Thẩm Thư Điềm, mà cũng là điểm yếu của cô, chính cô mới không phải là con ruột của Vưu Tịch.

Cô ta có tính chiếm hữu cao, cho nên đến bây giờ vẫn luôn chán ghét việc Vưu Tịch có con gái ruột.

Vưu Tịch mím môi, vừa buồn rầu vừa khó chịu: "Tiểu Điềm con đừng nói như vậy, cả hai đều là con gái của mẹ."

Thật ra hai người kia cũng không muốn nghe câu này. Nhưng hiện tại Thẩm Thư Điềm bình tĩnh hơn rất nhiều, tâm tư bị chi phối trước kia bây giờ cũng đã giảm đi rất nhiều.

Sau khi ba xảy ra chuyện, cả gia đình gặp khó khăn một thời gian nhưng sau đó vật vả lắm mới ổn định trở lại, Vưu Tịch đã đem lòng yêu chú Tề.

Hai nhà gặp mặt, vui vẻ hòa thuận, về sau Thẩm Thư Điềm mới biết được, bà có thể tái hôn nhưng không thể mang cô đi theo.

Có con gái thì sẽ có mẹ kế, nhà bọn họ không thể để Tề Nguyệt Nguyệt uỷ khuất.

Vưu Tịch do dự hồi lâu, năm đó bà còn trẻ, đối với chú Tề nhẹ nhàng phong độ, anh tuấn nho nhã, cuối cùng bà vẫn lựa chọn bỏ rơi Thẩm Thư Điềm, cho nên sau cùng Thẩm Thư Điềm vẫn bị bỏ lại.

Ông nội Thẩm tức giận rất lâu, lúc Thẩm Thư Điềm còn nhỏ nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng về sau mãi cũng thành quen.

Vết thương lòng cũng lành lại, không còn đau nữa.

Bởi vì chuyện này, ông nội Thẩm rất yêu thương cô, về sau càng yêu thương đến tận xương tuỷ, nếu có ai dám bắt nạt cô, ông sẽ ngay lập tức cầm dao hùng hổ xông ra, trông không giống trước đây làm quân nhân.

Đối với Vưu Tịch, hiện tại Thẩm Thư Điềm cảm thấy mình đại khái có chút chết lặng, thậm chí cũng không khơi dậy cảm xúc lớn gì.

Thẩm Thư Điềm mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Vưu Tịch chọn chủ đề khác nói vài câu, liền muốn quay lại chủ đề này một lần nữa.

Người phục vụ lại mở cửa phòng một lần nữa, một thiếu niên chậm rãi đi vào.

Áo sơ mi trắng đơn giản cùng đôi chân dài miên man, nhưng khi hắn bước vào trông cực kì bắt mắt, mặt mày tinh xảo tuấn tú, đôi mắt hoa đào chậm rãi đảo qua, đôi mắt đen lấp lánh lạnh lùng như hồ nước lạnh.

Tề Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn đi vào, hai gò má bất giác ửng hồng, nhưng người đàn ông chẳng thèm nhìn cô ta, giống như cô ta là một đồ vật vô tri.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của người đàn ông trong nháy mắt trở nên dịu dàng, rơi trên người một cô gái khác.

Thẩm Thư Điềm mở to đôi mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trông dễ thương vô cùng.

Mặc dù vừa rồi hắn có gọi điện, nhưng cô không nghĩ là hắn sẽ đến.

Người phục vụ kéo ghế ngồi bên cạnh cô ra, Tả Tư Nam thản nhiên ngồi xuống, cười nhạt nhìn cô một cái, hoàn toàn không để ý đến hai người kia.

Thẩm Thư Điềm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ghé sát vào tai hắn, ngốc nghếch hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Tả Tư Nam chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, hơi thở ấm áp thổi qua lỗ tai hắn, bất giác ái muội.

Hắn khẽ cười, vẫn dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, giọng nói khàn khàn vô cùng quyến rũ: "Nếu tôi không đến, cô gái nhỏ của tôi sẽ bị bắt nạt."

Không hiểu sao trong lòng cô chợt cảm thấy rất ấm áp.

Cô ở đây một mình cô không sợ, nhưng Tả Tư Nam đến vì cô thì lại khác, mặc dù cô không biết hắn đến làm cái gì.

Có lẽ việc có người quan tâm thật tốt.

Cô hơi ngượng ngùng, không muốn bị người khác nhìn thấy, mở to hai mắt, nhỏ giọng bất mãn nói: "Cái gì cô gái nhỏ? Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi."

Tả Tư Nam nhếch khóe môi, vô cùng cưng chiều: "Ừm, là chị."

Vưu Tịch nhận thấy quan hệ giữa hai người hình như có chút thân mật quá mức, dò xét nhìn Tả Tư Nam: "Vị này chính là?"

Tả Tư Nam liếc mắt, nhìn thẳng bà, thản nhiên nói: "Tả Tư Nam."

Vưu Tịch nghe nói vậy cũng biết người trước mặt là ai, bà cười ôn hoà: "Dì là mẹ của Tiểu Điềm."

Tả Tư Nam liếc nhìn cô gái an tĩnh bên cạnh một cái, miễn cưỡng chào hỏi một tiếng: "Chào dì."

Chỉ là hắn không có tiếp tục nói cái gì, ngược lại nhìn Thẩm Thư Điềm nói: "Trên mặt chị có dính cái gì bẩn bẩn hay chị đi rửa đi?"

Thẩm Thư Điềm mơ hồ sờ lên mặt, đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn Tả Tư Nam, muốn hỏi hắn xem bị bẩn ở chỗ nào.

Tả Tư Nam vỗ nhẹ lưng cô một cái, còn ra hiệu cho cô đi rửa. Thẩm Thư Điềm buồn bực đứng lên, dùng mũi giày đá hắn một cái, bất mãn đi ra ngoài.

Tề Nguyệt Nguyệt muốn cùng Tả Tư Nam nói chuyện, nhưng vừa định mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn cô ta, giống như là nhìn một thứ rác rưởi.

Tề Nguyệt Nguyệt sửng sốt, hoảng sợ tránh né, nghĩ tới điều gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tả Tư Nam và Vưu Tịch, hắn cười như không cười, lười biếng dựa vào phía sau: "Nghe nói dì rất hứng thú với căn biệt thự đang đứng tên Điềm Điềm?"

Vưu Tịch cảm thấy giọng điệu của Tả Tư Nam không thoải mái, nụ cười trên mặt cũng thu lại: "Đây là chuyện giữa dì và Tiểu Điềm."

Chuyện này nói như nào cũng cảm thấy hổ thẹn, bà không còn mặt mũi nào để thừa nhận, chỉ cảm thấy kì lạ khi Thẩm Thư Điềm đem chuyện này kể cho hắn.

Khuôn mặt Tả Tư Nam có chút lười biếng, không chút để ý đưa một tập hồ sơ cho Vưu Tịch.

Vưu Tịch cau mày nhận lấy, mở ra vài trang, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đây là toàn bộ những tài liệu trộm cắp của Tề gia, trốn thuế, buôn lậu, hối lộ quan chức mua bằng chứng. Nếu như đem cái này giao ra, bà không khó tưởng tượng Tề gia sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Tay bà run rẩy, bà sống dựa vào Tề gia, đối với tình hình công ty trong nhà cũng không hiểu rõ. Lần này thật sự là bố mẹ chồng đều đến khuyên bảo bà, bà không thể làm gì được, chỉ có thể tới làm phiền Thẩm Thư Điềm.

Tình hình hiện tại nằm ngoài khả năng hiểu biết của bà, vấn đề của Tề gia lớn hơn bà tưởng tượng rất nhiều.

Vưu Tịch môi run rẩy: "Các người sẽ giao ra sao?"

Tả Tư Nam nhếch khóe môi: "Dì đừng suy nghĩ nhiều, đây là chuyện giữa Long gia và Tề gia, Tả gia chỉ là người ngoài cuộc."

Chuyện giữa hai gia đình đó không đủ tư cách để Tả gia xen vào, chẳng qua hắn chỉ cho người tìm hiểu chút thông tin, nhưng kết quả thật sự khiến hắn thất vọng, sau đó thì đưa cho bà thôi.

Cô gái của hắn, mấy năm qua ở Tề gia đã chịu không biết bao nhiêu uất ức. Bọn họ không đau lòng nhưng hắn thì rất đau lòng.

Phía bên kia.

Thẩm Thư Điềm cẩn thận nhìn kĩ một chút trong gương sáng bóng trong phòng vệ sinh, căn bản không phát hiện trên mặt có vết bẩn nào, trắng trẻo sạch sẽ.



Cô khẽ mím môi, còn đang ủ rũ, Tề Nguyệt Nguyệt từ phía sau đi vào, ánh mắt lúc nào cũng rơi trên người Thẩm Thư Điềm.

Cô còn đang mím môi chán nản, Tề Nguyệt Nguyệt liền tiến đến sau lưng cô, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, không có Vưu Tịch ở đây, cô cũng lười nói chuyện với cô ta.

Tề Nguyệt Nguyệt nở nụ cười đắc ý: "Chị Thư Điềm, người đàn ông vừa rồi là người nhà mà chị đang ở nhờ sao?"

Thẩm Thư Điềm vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của mình, tiếp tục không để ý đến cô ta, nước lạnh vỗ lên gò má, vô cùng thoải mái.

Tề Nguyệt Nguyệt làm ra vẻ mặt ủ rũ, nhếch mép cười nói: "Chị Thư Điềm hình như rất hợp với anh ấy, quả nhiên chị Thư Điềm rất được yêu quý."

Thẩm Thư Điềm đưa tay đặt ở dưới máy sấy tay, tiếng gió vù vù trong nháy mắt át đi tiếng nói của Tề Nguyệt Nguyệt.

Tề Nguyệt Nguyệt quyết định không giả bộ nữa, giọng nói của cô ta bắt đầu sắc bén: "Thẩm Thư Điềm, thái độ của chị bây giờ là có ý gì?"

Thẩm Thư Điềm nhìn Tề Nguyệt Nguyệt hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, nghiêng đầu kỳ quái nói: "Rõ ràng Tề gia các người không cần mặt mũi, cô dựa vào cái gì mà chất vấn tôi."

Tề Nguyệt Nguyệt sắc mặt tái xanh, không cam lòng chất vấn: "Chị không thèm để ý Vưu Tịch, Tề gia chúng tôi không tốt, vậy mẹ có thể ở chỗ nào tốt?"

Thẩm Thư Điềm cụp hàng mi dài, im lặng hồi lâu, Tề Nguyệt Nguyệt lúc này đang dương dương đắc ý, cô bình tĩnh nói: "Đó là lựa chọn của mẹ, lúc trước lựa chọn như nào, sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, tại sao tôi phải trả giá cho những sai lầm của bà ấy."

Ánh mắt sạch sẽ trong suốt của cô ta nhìn Thẩm Thư Điềm, vẻ mặt dữ tợn, châm chọc nói: ""Chuyện cũ giữa chị và gia đình tôi mà chị vẫn còn tính toán sao, như vậy không phải là hút cạn máu của người khác sao?"

Căn nhà cũ là của ông nội Tề đời trước để lại, bao nhiêu năm như vậy sao có thể nỡ lòng bán đi. Bọn họ tính toán, nhưng vẫn đem chủ ý đặt trên người Thẩm Thư Điềm, thật là nực cười.

Một nhóm người già luyên thuyên.

Tề Nguyệt Nguyệt tức giận muốn bốc khói, từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều, gia cảnh cũng tốt nên hầu như không phải uất ức điều gì.

Nhưng thật ra cô ta cũng chịu rất nhiều thiệt thòi vì Thẩm Thư Điềm, Vưu Tịch coi cô ta như con gái, nhưng có cùng huyết thống hay không thì ai cũng biết, cô ta là do Vưu Tịch nuôi nấng, rất thân thiết với bà.

Nhưng cô ta cũng biết, cho dù có sống chung với Vưu Tịch bao nhiêu năm đi chăng nữa, cô ta vĩnh viễn không thể vượt qua được vị trí của Thẩm Thư Điềm.

Nếu như cô ta và Thẩm Thư Điềm cùng gặp nguy hiểm, Vưu Tịch khẳng định sẽ không do dự cứu Thẩm Thư Điềm. Nhiều năm như vậy, Vưu Tịch có thực sự hối hận với lựa chọn năm đó của mình?

Nếu không phải cha và ông bà nội cô ta cầu xin Vưu Tịch, thiếu chút nữa quỳ xuống, Vưu Tịch sẽ không đồng ý thuyết phục Thẩm Thư Điềm, nhưng bà vẫn phải thoả hiệp.

Bọn họ dựa vào việc Vưu Tịch là mẹ ruột của Thẩm Thư Điềm, một mình Thẩm Thư Điềm không đủ sức chống lại Tề gia, nếu thuyết phục không được, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn khác.

Tề Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mềm mại kiều diễm của cô, mặt mày tinh xảo như ngọc, dung mạo kiều diễm, đôi mắt màu hổ phách lại trong veo sạch sẽ, rất mê người.

Từ nhỏ cô ta đã không thích Thẩm Thư Điềm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bởi nếu hai người bọn họ đứng cạnh nhau, Thẩm Thư Điềm nhất định là người được khen trước.

Vẻ ngoài tinh nghịch của Thẩm Thư Điềm khiến cho Tề Nguyệt Nguyệt tức giận, cô ta cười lạnh nói: "Chị cũng chỉ khua môi múa mép, sống nhờ ở nhà người khác cũng không tốt đâu."

"Cô thấy tôi không tốt ở chỗ nào?"

Thẩm Thư Điềm nhún vai, giọng nói mạnh mẽ, cô cười khẽ: "Tôi chỉ thấy được sự ghen tị trong mắt cô."

Tề Nguyệt Nguyệt mở to mắt.

Giọng điệu của Thẩm Thư Điềm không nhanh không chậm: "Thay vì lo lắng cho tôi, chi bằng nên tự lo cho mình đi thì hơn, nói không chừng mấy vài hôm nữa các người phải dọn ra ngoài ở. Đến lúc đó không biết còn có thể tự cho là bản thân đúng hay không."

Tề Nguyệt Nguyệt bị lột đi lớp vỏ ngoài xấu xa, cô ta biết Thẩm Thư Điềm đang nói sự thật, nếu không Vưu Tịnh đã không vội chạy tới đây.

Cô ta cũng biết hiện tại không nên đắc tội với Thẩm Thư Điềm, sau này chỉ thêm khó xử nhưng cô ta không nhịn được.

Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy người đàn ông đẹp trai khi nãy, hắn là vì Thẩm Thư Điểm mà cố ý đến.

Đẹp trai lạnh lùng, thoạt nhìn khó gần, nhưng khi nhìn Thẩm Thư Điềm, đôi mắt đen lạnh lùng kia lập tức tràn ngập sự ấm áp, liếc mắt một cái là có thể khiến người ta mê mẩn.

Dù Thẩm Thư Điềm gặp bao nhiêu chuyện, thế giới này vẫn đối xử tốt với cô như cũ. Ngay từ khi cô còn nhỏ đã có vô số người lớn trẻ nhỏ yêu thương cô, bên cạnh cô.

Có tiếng giày cao gót dồn dập bước tới, vẻ mặt Vưu Tịch gấp rút hoảng loạn, bà bước nhanh đến trước mặt hai người: "Tiểu Điềm à, Tề gia đột nhiên có chuyện gấp, mẹ và Nguyệt Nguyệt phải về thành phố Z, khi khác mẹ sẽ đến thăm con được không?"

Thẩm Thư Điềm chớp mắt, chậm rãi gật đầu: "Vâng."

Tề Nguyệt Nguyệt nóng nảy, cô ta hiện tại còn chưa muốn trở về, huống chi chuyện nhà cửa còn chưa bàn bạc xong, cô ta còn muốn thông tin liên lạc của người kia.

Nếu có thể, tốt nhất là có cơ hội để kết thân với nhau.

Trong lòng Tề Nguyệt Nguyệt cực kì không vui, cô ta không ngừng viện cớ: "Vì sao lại gấp như vậy, không mua được vé máy bay hay sao?"

Cô ta nhìn Thẩm Thư Điềm một cái: "Hơn nữa chuyện nhà cửa còn chưa bàn bạc xong."

Vưu Tịch không muốn nhắc lại chuyện nhà cửa, nếu căn nhà bị bán đi, sẽ mang đến tai họa lớn hơn.

Hai người trước mặt đều là con gái của bà, đương nhiên bà không muốn tiết lộ bất cứ điều gì.

Không phải Vưu Tịch không nghĩ đến việc nhờ Tả gia giúp đỡ, nhưng đôi mắt đen cười như không cười của nam nhân kia, bà biết rõ là không có khả năng.

Trước khi mất, ông nội Thẩm đã nhờ người bạn già lâu năm của mình chăm sóc cho Thẩm Thư Điềm còn hơn là để cô đến Tề gia, có thể đoán thái độ của Tả gia đối với Tề gia.

Đột nhiên biết chuyện này, bình thường bà có tao nhã đến đâu, hiện tại cũng nhịn không được cáu kỉnh, giọng điệu cũng cứng rắn hơn rất nhiều: "Mẹ mua vé tàu xuất phát vào tối nay, hiện tại chúng ta liền đi qua đó."

Tề Nguyệt Nguyệt rất ít khi bị mắng như vậy, lúc này sợ hãi không dám nói nữa.

Vưu Tịch cố gắng trấn tĩnh, khuôn mặt lại tươi cười lần nữa: "Tiểu Điềm, hôm nay mẹ không thể ở lại với con, thật xin lỗi, lần sau mẹ sẽ quay lại thăm con."

Vừa nói vừa vuốt tóc Thẩm Thư Điềm, sau đó kéo Tề Nguyệt Nguyệt rời đi.

Thẩm Thư Điềm mím môi, nhìn bọn họ quẹo qua ngã rẽ rồi biến mất.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, xoa xoa hai má, nhớ tới trong phòng còn có Tả Tư Nam. Cô lấy lại bình tĩnh, trở về phòng.

Tả Tư Nam đứng ở bên ngoài phòng riêng, tay cầm điếu thuốc còn bốc khói đứng dựa vào tường, dáng vẻ lơ đễnh của hắn đã trở thành một phong cảnh làm say đắm lòng người.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thư Điềm, quay đầu nhìn qua.

Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trong mắt có chút mờ mịt không dễ nhận thấy, dáng người gầy gò, đứng đó như một con mèo hoang bị bỏ rơi, thật đáng thương.

Trái tim hắn như bị đâm một nhát.

Thẩm Thư Điềm thấy hắn vẫy vẫy tay với cô, khẽ nhướn mi chậm rãi đi tới.

Vừa mới tới gần, cánh tay đột nhiên bị hắn kéo, thân thể không tự chủ được nhào vào trong vòng tay ấm áp của hắn.

Tay hắn đặt ở eo cô, hôn nhẹ lên tóc cô, vừa đau lòng vừa yêu chiều.