Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 36: Cô ấy thua tôi uống




Nụ hôn này đến mà không kịp đề phòng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, bao gồm cả Tả Tư Nam bao năm vốn luôn bình tĩnh.

Sau đó chính là từng đợt tiếng hít vào, ngay sau đó mọi người đều ăn ý đều che miệng mình lại, sợ không khống chế được mà hét lên.

Họ không thể tin vào mắt mình.

Thẩm hoa khôi không chỉ ngồi trên đùi Thái Tử gia, còn hôn hắn một cái!

Người thoải mái nhất ở đây chính là kẻ chủ mưu, Thẩm Thư Điềm hoàn toàn không biết mình đã làm chuyện kinh thiên động địa gì, lúc này vẫn thoải mái ngồi trên đùi hắn.

Đôi môi của cô gái rất mềm mại, mọng nước và ấm áp, vừa chạm nhẹ đã rời đi.

Bởi vì cô gái đến, tàn thuốc vô tình rơi phải đầu ngón tay hắn, sau khi bị bỏng hắn mới hoàn hồn lại.

Thân thể Tả Tư Nam không nhúc nhích, đôi mắt đen chậm rãi đảo qua khuôn mặt cô gái, trong con mắt chính là sóng ngầm cuồn cuộn chảy.

Thẩm Thư Điềm vô cùng kiêu ngạo, ý thức hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, hai bàn tay vốn đang đặt trên vai thiếu niên buông xuống, vui vẻ muốn trèo xuống.

Không ngờ bị người phía dưới ôm chặt lấy, tay hắn bóp chặt eo cô, ngón tay lơ đãng vuốt ve eo cô, giọng nói khàn khàn: "Chị không có gì để nói à?"

"Hả, chị là bé ngoan mà." Thẩm Thư Điềm khẽ nâng cằm, tự hào giống như một con khổng tước nhỏ: "Thua thì phải nhận thua."

Trần Ngữ Trúc chen vào nói, vẻ mặt hoàn toàn suy đổ: "Vừa nãy cậu ấy chơi trò xoay đĩa, quay trúng vào ô tìm người khác giới để hôn."

Tất cả nam sinh đang có mặt ở đây: "..."

Có người thầm nghĩ, có chuyện tốt như vậy sao lại không xảy ra với cậu ta.

Sau đó lại nghĩ lại, là Thái Tử gia đó, quả thật không sánh được...

Đau thươnggggg!!!!!!!!

Trần Ngữ Trúc tiếp tục phát điên nói: "Cậu ấy say rồi!"

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thư Điềm, mặt cô không hề đỏ, đôi mắt vẫn lấp lánh dưới ánh đèn, đáy mắt di chuyển linh hoạt, đôi mắt cong lại thành hình bán nguyệt.

Dễ thương không chịu được, nhưng nhìn đâu giống say rượu?

Mọi người một lần nữa quay lại nhìn Trần Ngữ Trúc, trong đôi mắt ấy lộ vẻ khó tin.

"Tôi cũng không muốn tin đâu, cậu ấy vừa mới uống cái đó, tôi cũng không nghĩ là có thể say được." Trần Ngữ Trúc không nói nên lời, chỉ vào ly nước màu xanh chưa khui vẫn ở trên bàn kia, cái đó nồng độ thấp, cơ bản là vị ngọt, không có một nam sinh nào qua uống.

"Cậu ấy uống một chai rồi thành như vậy."

Ánh mắt mọi người chuyển qua.

Đám con trai: "..."

Đám con gái: "..."

Không tin, vẫn không thể tin được.

Trần Ngữ Trúc giật giật khoé miệng: "Thật đấy."

Tả Tư Nam đang ôm eo cô vẫn chưa chịu buông ra, cô cũng không để ý, nhìn thấy động tác của Trần Ngữ Trúc, tay vươn tới mặt bàn, muốn cầm lấy một chai nữa.

Thẩm Thư Điềm đem đồ uống ôm vào trong ngực, ánh mắt ngập nước trừng mắt nhìn Trần Ngữ Trúc, tức giận nói: "Cậu nói điêu, mình mới uống có nửa chai."

Cũng không để ý đến phản ứng của Trần Ngữ Trúc, cúi đầu mở nắp chai.

Cô nhớ thứ này có vị rất ngọt và siêu ngon.

Nhưng cái này cần có dụng cụ mở mới mở chứ có phải cô muốn là mở được đâu.

Cuối cùng những người khác đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Một mình cô cố mở một hồi lâu, đôi má ửng hồng tức giận phồng lên, thậm chí còn muốn dùng răng cắn.

Tả Tư Nam nghiêng mặt lạnh lùng, tiện tay ném điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn thấy động tác của cô, sắc mặt vô cảm cầm lấy đồ uống của cô, lạch cạch ném sang một bên.

Thẩm Thư Điềm mất hứng, rầu rĩ muốn bỏ tay hắn ra.

Tả Tư Nam ôm chặt lấy cô, chuyện này đối với ai cũng khó mà chịu đựng được, huống chi hắn đang có tình ý với cô như vậy.

"Đau."

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, vành mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, nước mắt lưng tròng tròng.

Tả Tư Nam hơi giật mình, nước mắt lần lượt rơi xuống cánh tay hắn, cô vô cùng đáng thương khịt khịt mũi, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Tả Tư Nam vừa tức vừa buồn cười, đây hoàn toàn là tính tình của trẻ con mà, cái gì cũng không hiểu, trong lòng hắn có hơi tức giận trong nháy mắt liền tan biến.

Tả Tư Nam đau lòng, giơ tay lau đi nước mắt của cô, tay kia cũng buông ra, giọng điệu ba phần bất lực bảy phần cưng chiều: "Khóc cái gì?"

Rõ ràng đó là lỗi của cô, nhưng bây giờ lại là lỗi của hắn.

Thẩm Thư Điềm tức giận quay đầu đi, khóc thút thít leo xuống, càng thêm ủy khuất, chỉ là còn không quên cầm lấy đồ uống Tả Tư Nam vừa vứt đi.

Cô ôm đồ uống, mắt quét một vòng, ngồi xuống cạnh Thi Lâm.

Thi Lâm: !!!

Thi Lâm lập tức nhảy dựng lên, bà cô à, chị đừng hại em như vậy, em chưa muốn chết đâu.

Chỉ là vừa ngồi xuống, cánh tay của cô đã bị người ngồi ở đầu sô pha kéo lại, trở về vị trí ban đầu, ấn ngồi vào chỗ.

Tả Tư Nam thẳng lưng, cụp hàng mi dài nhìn cô gái, bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới, cướp đi đồ uống giống như bảo bối của cô gái.

Cô chép miệng một cái, mắt lại bắt đầu đỏ.

Tả Tư Nam thở dài một hơi, cô như vậy, hắn hận không thể đánh cô một cái nhưng lại mềm lòng hết lần đến lần khác.

Tả Tư Nam lấy ly Coca trên bàn, ngón trỏ cong lên bật nắp Coca rồi đưa cho cô, dỗ dành nói: "Cái này ngon hơn."

Thẩm Thư Điềm mở to hai mắt, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn một hồi lâu, xác định hắn không tức giận, liền cầm lấy, ngoan ngoãn nhấp một ngụm, lại nhấp một ngụm nữa.

Nhưng mà cô không muốn ngồi cạnh hắn, muốn mò đến bên cạnh Thi Lâm.

Tả Tư Nam đưa tay chặn đường cô, liếc Thi Lâm một cái, vô cùng lạnh lùng.

Người Thi Lâm run lên: "Tả ca, em vô tội."

Tả Tư Nam thu mắt lại, trầm giọng nói: "Sao lại đi qua đó, chỗ này có gì không tốt?"

Thẩm Thư Điềm bất mãn bĩu môi, ưỡn ngực nhỏ chỉ trích nói: "Cậu hung dữ."

Tả Tư Nam: "..."

Tả Tư Nam: "Tôi không có."

Thẩm Thư Điềm trợn to hai mắt, cao giọng nói: "Cậu có."

"Tôi không có."

"Cậu có."

Màn đối thoại kiểu mất não gì thế này?

Tả Tư Nam cúi đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Trước đây chị không có uống rượu."

Thẩm Thư Điềm giật mình, do dự liếc nhìn ly Coca trong tay, bực bội thu chân lại, chán nản nép xuống bên cạnh Tả Tư Nam.

Mọi người lúc này xem kịch vui đều không biết nên phản ứng như nào, rốt cuộc ai mà ngờ được tửu lượng của Thẩm Thư Điềm lại thấp như thế, uống say liền giống y như một đứa trẻ.

Nhưng Thẩm Thư Điềm trông xinh đẹp như vậy, nhất cử nhất động đều đáng yêu, nên một loạt những hành động này cũng khá thú vị.

Trần Ngữ Trúc nhìn Thẩm Thư Điềm đang an phận ở bên cạnh Tả Tư Nam, rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, cô quyết định ngồi luôn với đám con trai.

Cũng may cô và đám Thi Lâm có quen biết nên lúc tiến lại không ai phản đối gì.

Tả Tư Nam vốn không định chơi bài nữa, nhưng Thẩm Thư Điềm lúc này lại y như một đứa trẻ, nhìn thấy người khác chơi bài, cô cũng muốn tham gia.

Ầm ĩ muốn chơi cùng.

Tả Tư Nam chỉ thể để mặc cho cô chơi.

Thua thì phải một lần uống một ly, Thẩm Thư Điềm làm sao mà uống được nữa.

Cô căn bản không có bất kỳ tửu lượng nào.

Thẩm Thư Điềm đồ uống cũng không uống, nghiêm túc đánh bài, ánh mắt chuyên chú nhìn mọi người đánh bài nhưng trong đầu thì lại rối bời.

Vẻ mặt của cô cũng rất mơ hồ.

Thi Lâm cũng rất xấu xa, cà lơ phất phơ nói: " Thẩm học tỷ, chị có con tiểu vương hay không?"

Thẩm Thư Điềm chậm rãi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, từ trong tấm bài tay trái rút ra một lá, lật lại cho cậu xem, vui vẻ nói: "Không có, nhưng chị có đại vương nha."

Rung đùi đắc ý, tóc đuôi ngựa cũng lắc lư theo, thật sự rất đắc ý.

Trần Ngữ Trúc che đầu, cô ngốc này, hết lần này đến lần khác cô vẫn là địa chủ.

Thi Lâm liếc Tả Tư Nam một cái, không nghĩ Thẩm Thư Điềm lại thật thà như vậy, chỉ sợ hắn nổi giận.

Khuôn mặt tuấn tú của Tả Tư Nam vẫn hờ hững, câu được câu không mà nhìn cô gái bên cạnh, bộ dạng lười biếng, không quá để ý.

Nhưng rõ ràng là tâm tình cũng không tệ lắm.

Nhưng dù sao cũng đã hỏi ra miệng, Thi Lâm lại ngại ngùng tiếp tục bắt nạt Thẩm Thư Điềm, cố tính nhân lúc hiện tại đầu óc cô không tỉnh táo, bọn họ đã như nước đục thả cá câu rồi, cô vẫn thua.

Thua thì phải uống rượu.

Cái này thì mọi người đều gặp khó khăn.

Với cái tửu lượng này của Thẩm Thư Điềm, bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra chuyện gì nếu uống một ly, liệu uống xong cô có múa ương ca(*) hay không?

(*)Múa ương ca là một điệu múa dân gian. Nó đặc biệt thịnh hành ở vùng Liêu Đông (Trung Quốc). Đây là một điệu vũ tập thể, thường theo cặp đôi nam nữ, với trang phục rực rỡ hoặc ăn mặc bình thường. Nhạc cụ phụ họa cho điệu múa ương ca có trống làm chủ đạo.

Tả Tư Nam nghiêng người xuống, thản nhiên cầm lấy ly rượu, ngửa đầu, yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống, một ly cạn sạch.

Hắn nghiêng người, đôi mắt đen nhìn cô gái bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Muốn chơi nữa không?"

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách còn ngấn nước, giọng điệu như kéo dài ra: "Chơi tiếp."

Tâm trạng của cô rất thoải mái và vui vẻ.

Ánh mắt của Tả Tư Nam đều là ý cười, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tiếp tục chơi."

Hắn ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Không cần nhường cô ấy. Cô ấy thua, tôi uống."

Mọi người hai mắt nhìn nhau, nếu Thái Tử gia đã nói vậy, không ai dám hó hé gì nữa.

Bọn họ nhìn về phía Thẩm Thư Điềm, cô hoàn toàn không hiểu những lời này có ý nghĩa gì, đôi mắt không chớp nhìn mọi người xáo bài.

Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thúc giục: "Mau chia bài đi."

Bỏ đi, bọn họ không nên quản nhiều làm gì.

Hai chân của Thẩm Thư Điềm khép lại, hai bàn tay cũng đặt lên đầu gối, giống như đang xếp hàng ở trường mẫu giáo, thật là ngoan, đợi đến khi Thi Lâm chia bài xong mới cầm lên.

Tả Tư Nam đã tựa lưng vào sô pha, lúc này Thẩm Thư Điềm cũng không cự tuyệt hắn, mâu thuẫn vừa rồi đã bị cô ném ra khỏi đầu, hiện giờ cô đang ngồi trên đùi hắn.

Vận khí của Thẩm Thư Điềm không được tốt, hơn nữa vì uống rượu nên đầu óc còn mụ mị nên hầu như ván nào cũng thua.

Mà thua thì Tả Tư Nam đã thay cô uống rượu.

Động tác tiêu sái, không chút do dự.

Hai ly, ba ly, bốn ly .....

Không một lời chỉ trích, tất cả là do cô chơi, hậu quả thì hắn chịu.

Lâm Sương và những cô gái đã quay về bên kia, thỉnh thoảng quay đầu lại xem bên này có chuyện gì.

"Trước giờ chưa từng thấy Thái Tử gia như vậy?"

"Đây không phải là đối xử quá tốt với cô ấy hay sao?"

"Không được, hôm nay tôi đã biến thành quả chanh rồi."

"Tôi cũng thấy chua."

......

Thẩm Thư Điềm thua nhiều nên không vui chút nào, chơi gần xong, không biết Tả Tư Nam đã uống thay cô bao nhiêu ly rượu rồi.

Thẩm Thư Điềm ôm lấy ly Coca dựa lưng vào sô pha, lười biếng mà ép vào bên cạnh hắn, hai mắt khép hờ, giống như một con mèo.

Tả Tư Nam tiến sát lại gần: "Chơi đủ chưa?"

Mùi rượu nồng nặc xông tới, Thẩm Thư Điềm bịt mũi lại, chán ghét nhìn hắn: "Cậu hôi quá."

Tả Tư Nam: "..."

Nhưng khi cô uống nước xong liền thấy bản thân rất thơm, đôi môi đỏ hé mở, hướng về phía hắn thở ra một hơi, đắc ý nói: "Có phải tôi rất thơm và ngọt đúng không?"

Thái dương Tả Tư Nam giật giật, khuôn mặt tuấn tú hơi căng thẳng, cô có biết mình đang làm gì không? Dùng bộ dạng ngây thơ vô tội làm động tác hấp dẫn người khác, thật sự là đang khiêu chiến tính tự chủ của hắn.

Thẩm Thư Điềm nói xong, đột nhiên mơ hồ nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Tả Tư Nam mím môi, bất đắc dĩ, hắn kéo cô đứng dậy, kéo đến nhà vệ sinh.

Nhưng trong tay Thẩm Thư Điềm vẫn cầm ly Coca, ôm trong ngực, thế nào cũng không chịu để xuống, thế nên Tả Tư Nam đành phải uy hiếp cô mới miễn cưỡng buông ra.

Tả Tư Nam nhìn cô gái đi vào nhà vệ sinh, đứng ở bên ngoài chờ, nhưng một lúc lâu sau không thấy cô đi ra, hắn không chắc có phải cô rơi vào bồn cầu hay không.

Vừa hay Trần Ngữ Trúc đi tới, ngạc nhiên nhìn hắn.

Tả Tư Nam: "Cô ấy vẫn còn ở bên trong, được một lúc lâu rồi."

Trần Ngữ Trúc hiểu ra, gật đầu, đi vào bên trong, đi được hai gian, đến gian thứ ba thì cửa nhà vệ sinh tuỳ tiện mở ra.

Giọng nói ngọt ngào, đặc trưng của cô truyền đến.

"Tại sao mày lại không nói chuyện?"

"Mày nói chuyện đi chứ, tại sao lại không để ý đến tao?"

"Này, mày không thích tao sao?"

Trần Ngữ Trúc đi tới, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đang ngồi xổm xuống, đối mặt với bồn cầu, giọng nói rất uỷ khuất.

Trần Ngữ Trúc: "..."

Wow, cậu thật là lợi hại, muốn cái bồn cầu thừa nhận thích cậu.

Trần Ngữ Trúc cạn lời, vừa kéo vừa dỗ dành mới khiến Thẩm Thư Điềm buông tha cái bồn cầu mà đi ra ngoài.

Tả Tư Nam đã sớm chờ ở bên ngoài, nhận lấy Thẩm Thư Điềm đang không vui, nghe được lời của Trần Ngữ Trúc, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì.

Hắn dừng một chút, giọng nói lạnh lùng: "Tôi đưa chị ấy về trước."

Trần Ngữ Trúc: "Cũng được."

Thẩm Thư Điềm từ chối: "Đồ uống của tôi đâu?"

Mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc, nhưng vẫn thoả mãn yêu cầu của cô, đưa cô về phòng lấy Coca rồi mới rời đi.

Cũng không quan tâm người khác đang suy nghĩ gì.

Mặc dù Thẩm Thư Điềm say nhưng bước đi vẫn rất vững vàng, nhưng tính cách đột nhiên giống trẻ con, lúc này cũng không tính là muộn, mới hơn chín giờ.

Ra khỏi KTV, gió đêm rất dễ chịu, thổi đến, thổi bay cả sự khó chịu.

Thẩm Thư Điềm ôm Coca, vừa đi vừa nhảy, giống như một chú thỏ, vui vẻ vô cùng.

Tả Tư Nam lấy điện thoại di động ra, bấm gọi tài xế đến đón, cô bị hắn nắm lấy cánh tay, uống Coca lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

"Chú đến..." Giọng điệu của hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Chú đến Huân Hà Cư đón bọn cháu."

"Không đúng." Cô gái bên cạnh đột nhiên mở miệng, nũng nịu nói với điện thoại di động: "Bọn cháu đang ở KTV, chú nhanh chóng đến đón bọn cháu đi."

Tả Tư Nam không để ý đến cô, dặn dò xong liền cúp máy.

Thẩm Thư Điềm khó hiểu nhìn hắn, dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, tiếp tục nhấn mạnh: "Cậu nói sai rồi, chúng ta không phải ở Huân Hà Cư, tôi nói mới đúng."

Huân Hà Cư cách nơi này có hai con phố, bây giờ cô vẫn nhớ rõ.

Tả Tư Nam không phản bác, tay đột nhiên tuột xuống, lật một cái, đan mười ngón tay với cô.

Nụ hôn kia, trong lòng hắn không thể bình tĩnh như vẻ ngoài được, tim hắn vẫn còn đang đập cực kì nhanh.

Hắn biết hiện tại cô còn nhiều chuyện đang mơ mơ màng màng, cho dù bây giờ hắn có làm như vậy, cô vẫn dùng đôi mắt to tròn trong sáng vô tội kia nhìn hắn, tay có hơi vùng vẫy vì khó chịu.

Nếu cô không say, cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy, cũng tuyệt đối không để hắn hành xử như vậy.

Bây giờ nói hắn không biết xấu hổ, hắn cũng thừa nhận.

Ánh mắt Tả Tư Nam tràn ngập sự dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ừm, chị nói đúng, tôi nói sai. Vậy chị đi với tôi qua chỗ đấy nhé?"