Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 11: Chương trình tuyển chọn




Stylist đưa cho Bạch Anh một bộ đầm trễ vai màu trắng vô cùng xinh đẹp. Bạch Anh vui vẻ thay xong ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lâm Phong mặc một bộ vest đen đứng trước gương. Nhìn thấy cô ra ngoài, anh nhìn cô một lúc, sau đó liền mỉm cười một cái rồi quay về bàn trang điểm. Bạch Anh nhìn mà ngẩn ngơ, chậm chạp đi về chỗ ngồi của mình.



Stylist nhìn thấy cô thì vô cùng hài lòng: "May quá, chiếc đầm này vừa lúc hợp với em."



Bạch Anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, sau đó ngồi ngoan ngoãn để họ làm tóc và trang điểm. Quá trình mất khoảng hai tiếng, lúc trang điểm xong liền thấy có sức sống hơn hẳn, hơn nữa lớp make up còn rất chỉn chu. Bạch Anh ngắm bản thân mình trong gương, ánh đèn từ bàn trang điểm hắt lên trông còn lung linh thêm bội phần.



Trước đó thì Lâm Phong đã làm xong trước rồi, anh lại đi thảo luận chuyện phục trang trước. Đúng lúc này anh lại quay về, vẻ đẹp trai trong mắt Bạch Anh lại độn lên gấp nhiều lần. Mái tóc vuốt keo gọn gàng, lớp trang điểm nhẹ không làm mất đi nhanh sắc nam tính thường ngày.



Bạch Anh quay lại nhìn anh, tự nhiên trong đầu Lâm Phong nghĩ tới, cảnh này hình như rất giống cô dâu đứng trước chú rể lúc vừa thay áo cưới. Nghĩ vậy hai tai anh liền trở nên hồng hồng, anh ho vài tiếng rồi nói: "Nếu xong rồi thì ra ngoài thôi."



Đạo diễn là một người chuyên quay quảng cáo, vô cùng có kinh nghiệm. Nhìn nam nữ chính ra ngoài, có vẻ cũng rất hài lòng với tạo hình của hai người, vẻ mặt vô cùng thoải mái, còn cùng hai người chào hỏi hàn huyên một chút.



Một máy quay nhỏ chạy tới, đạo diễn nói: "Cậu ấy sẽ quay cảnh hậu trường, hai người nhớ cậu ấy nhé để tránh lạc mất camera."



Bạch Anh kinh ngạc: "Còn có cảnh hậu trường nữa ạ?"



"Đối với nghệ sĩ lưu lượng lớn như Lâm Phong, những cảnh quay hậu trường là vô cùng cần thiết. Hầu hết nó được dành cho fan." Trợ lý đạo diễn nói.



Đạo diễn bắt đầu giảng giải các cảnh chi tiết cho hai người, sau đó chỉ lại những động tác cần thiết. Bạch Anh có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu cô được quay quảng cáo.



Dường như Lâm Phong cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, lúc tiến tới bối cảnh, nhân lúc mọi người không để ý anh liền nhẹ nhàng xoa lưng Bạch Anh, cúi đầu nhỏ giọng bên tai cô nói: "Cứ bình tĩnh, có gì không hiểu có thể hỏi anh. Thả lỏng một chút."



Bạch Anh ngỡ ngàng nhìn anh, nhưng sau đó cũng gật đầu. Chẳng qua là nói thì dễ mà làm thì khó.



Thực ra trong quá trình đào tạo, Bạch Anh cũng phải học qua những lớp diễn xuất cơ bản. Tuy cô không phải là có năng khiếu bẩm sinh gì, nhưng ít nhiều thì cũng đã từng học tập hết sức chăm chỉ. Nhưng khi đó chỉ cần diễn cho các thầy cô xem, còn giờ phải thực chiến, thực sự đứng trước máy quay.



Cảnh đầu tiên là cảnh ngoài trời, là cảnh của hai người. Bối cảnh là trên một bờ cỏ xanh mướt, là cảnh gặp lại của đôi tình nhân yêu xa.



Đạo diễn nói: "Bạch Anh, cô hãy tưởng tượng cậu ấy là bạn trai của cô, hai người yêu nhau rất sâu đậm, sau đó lại phải chia xa. Hai người nói chuyện điện thoại, phải biểu cảm như nhớ người yêu rất nhiều, hiểu không?"



Bạch Anh gật đầu, đạo diễn giơ tay ra hiệu, bắt đầu quay cảnh đầu tiên.



Mọi người làm việc liên tục suốt cả buổi, mãi tới hơn 12 giờ trưa đạo diễn mới cho nghỉ ăn cơm. Cơm hộp cũng là do bên nhà tài trợ quản lý, đồ ăn của tất cả mọi người đều giống như nhau. Ban đầu Bạch Anh còn định ngồi một chỗ ăn, ai ngờ Lâm Phong lại đẩy lưng cô, ghé xuống tai cô nói: "Ra ngồi cùng với mọi người, đừng ngồi một mình, sẽ lễ phép hơn."

Lâm Phong kéo cô xuống ngồi bên cạnh mình, bên phải là đạo diễn. Đạo diễn đang nói chuyện với trợ lý, vừa lúc nhìn thấy Lâm Phong và Bạch Anh tới thì cười nói: "Chăm sóc đàn em chu đáo quá ha."



Anh chỉ cười, lễ phép đáp lại rồi lau sạch muỗng nhựa đưa cho Bạch Anh. Mọi người xôn xao nói chuyện, đúng lúc nhìn thấy cảnh này liền ẩn ý cười với nhau. Bạch Anh đương nhiên không hiểu, chỉ ngoan ngoãn ngồi nhìn mọi người.



"Bạch Anh, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có người yêu chưa?"



Bạch Anh nghe vậy thì ngẩng đầu, hơi mơ màng trả lời: "Năm nay cháu 20 tuổi, chưa có người yêu ạ."



Đạo diễn cười: "Thảo nào, chưa có kinh nghiệm yêu đương thì không diễn ra là đúng rồi."




Bạch Anh: "..."



Mọi người xôn xao cười, có người còn nói: "Ngoan như vậy? Con gái tôi 15 tuổi đã học đòi người ta đi hẹn hò rồi, 20 mà vẫn chưa quen ai à?"

Hai má Bạch Anh đỏ lựng, xấu hổ vùi mặt vào hộp cơm.



"Ngoan là tốt rồi, người lớn sẽ đỡ phải lo lắng." Lâm Phong cười.



"Đúng vậy, đúng vậy." Đạo diễn sang sảng nói, "Nhưng trưởng thành rồi thì cũng nên yêu đương một chút cho có kinh nghiệm. Tôi có thằng cháu trai trạc tuổi cháu đấy, có muốn làm quen chút không?"



Bạch Anh sặc cơm, liền có một ly nước đưa tới trước mặt. Cô như vớ được phao, vội nhận lấy rồi tu liên tục, ít nhất là cũng lấy cớ không trả lời câu hỏi của đạo diễn...



"Chậm thôi." Lâm Phong ôn nhu nói, xong lại quay ra cười nói với đạo diễn, "Chú làm cô gái nhỏ ngượng ngùng rồi. Chuyện yêu đương này tùy duyên thôi, ép duyên vẫn là không tốt."



Mọi người cùng nhau cười, bữa trưa diễn ra trong sự vui vẻ.



Ăn trưa xong, hai người lại quay lại phòng chờ thay đồ trang điểm lại. Lúc trang điểm, trong phòng không có nhiều người, trợ lý An của Lâm Phong nghe điện thoại xong, vô cùng cao hứng báo lại: "Anh, anh Trịnh bảo em báo với anh, anh casting thành công «Điều bố muốn nói với con» rồi."

Lâm Phong gật đầu báo hiệu đã biết. Bạch Anh ngồi bên cạnh, ngồi một lúc mới nhận ra tên bộ phim này hình như hơi quen tai. Có điều cô không dám hỏi, đành lấy điện thoại nhắn cho Quách Ái Trân hỏi thử.



"Này, bộ phim mà cậu nói tháng 2 quay tên gì ấy nhỉ?"



Khoảng mấy phút sau cô ấy cũng trả lời: "Điều bố muốn nói với con."



Bạch Anh giật mình, quả nhiên không phải là mình nhớ nhầm. Vậy là hai người họ sẽ quay phim với nhau rồi.



Make up xong, người trang điểm và stylist ra ngoài trước, chỉ để lại hai người với trợ lý An ở lại. Trợ lý An ngồi chơi điện thoại một lúc rồi ngủ mất, trong phòng im lìm không ai nói câu nào, tự nhiên Bạch Anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.



Cuối cùng cô đành mở miệng trước: "Anh chuẩn bị đóng phim nữa ạ?"



"Ừ." Anh nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Nói chuyện nhiều lên một chút, đối với anh không cần phải ngại."

Bạch Anh: "Vâng..."



Lâm Phong thấy không hi vọng nhiều lắm, anh nhất quyết bỏ qua vấn đề này: "Nói với em chuyện này."



Anh mở điện thoại rồi đưa cho cô một bên tai nghe. Bạch Anh nghi hoặc nhưng cũng nhận lấy rồi đeo lên tai. Đó là bản demo của một bài hát mới, dài khoảng gần năm phút, cô nghe một lúc liền yêu thích, gương mặt trở nên sáng bừng hỏi anh: "Đây là bài gì vậy ạ? Nghe hay thật đấy, lời bài hát cũng rất ngọt ngào nữa."



"Khoảng cách 1000 bước chân, em có muốn đi với anh không?"



Bạch Anh: "Dạ?"



Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, tự nhiên trái tim trong lồng ngực cô đập nhanh dữ dội. Ý anh là gì?




Nhìn cô gái nhỏ ngây ngốc trước mặt, tự nhiên Lâm Phong thấy buồn cười. Con nai nhỏ này đang nghĩ gì đây? Anh duỗi tay gõ lên trán cô, ung dung nói: "Đây là bài hát mới, dự định sẽ thêm vào album sang năm. Anh muốn mời em cùng song ca bài hát này, em đồng ý chứ?"

Cô tròn mắt nhìn anh, dường như không tin được vào tai mình. Không phải là đang nằm mơ chứ? Lâm Phong mời cô song ca một ca khúc trong album ư?



Đồng ý, đồng ý chứ. Nhưng mà nếu cô làm không tốt thì làm sao bây giờ?



Lâm Phong còn tưởng cô bối rối vì ngại Phương Kiều, anh liền đánh tiếng nói: "Về chị Phương thì em yên tâm. Anh đã hỏi qua chị ấy rồi, chị ấy nói chuyện này để em tự quyết định."



Đương nhiên, anh vô cùng có tự tin rằng cô sẽ không từ chối.



"Đây là chuyện trước kia anh nói muốn nhờ em ạ?"




"Ừ. Không muốn sao?"



Nghe vậy, Bạch Anh lập tức lắc đầu như trống bỏi. Sao chứ, nếu như Phương Kiều đã không có ý kiến, vậy cô còn từ chối làm gì. Hơn nữa, nếu được hát cùng Lâm Phong, cô cầu còn không được nữa là.



"Vậy là được rồi." Anh đứng dậy, tiện tay kéo cô đứng dậy luôn. Lâm Phong cao hơn cô rất nhiền, cũng không nghĩ anh sẽ xoa đầu cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đủ để không phá hỏng kiểu tóc mới làm của cô.

Bạch Anh tự nhiên nhận ra được sự tinh tế này, cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào không kém.



Hai ngày quay quảng cáo cùng Lâm Phong, nhờ sự chỉ dẫn của anh mà tiến độ nhanh lên không ít. Rõ ràng, đối với một người kinh nghiệm đầy mình như thế, dẫn dắt thêm một người mới như cô không phải là một chuyện khó.



Tháng 12 gió rét thổi về, Bạch Anh chăm chỉ tới trường học tập, chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm.



Lượng bài của sinh viên năm hai vẫn còn tương đối, nhưng với một người quần quật chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty như cô vẫn là phải miễn cưỡng. Khi sang năm ba, các bài luận án và thực tập rất nhiều, Bạch Anh có chút băn khoăn, sợ bản thân không thể cân bằng giữa hai chuyện này nữa. Dù sao thì cô cũng không phải thiên tài, chỉ việc kết thúc năm hai này cũng đã khiến cô lo lắng.

Một ngày cuối tuần, Phương Kiều gọi cô lên công ty nói chuyện.



Phương Kiều đưa cho cô một ly cacao nóng, sau đó mới đưa cho cô một tập tài liệu.



"StyleQ dự định tháng 3 năm sau sẽ làm một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ, họ có gửi lời mời muốn em tham gia. Em thấy thế nào?"



Bạch Anh kinh ngạc, nhận lấy tập tài liệu, bên trong có giấy mời, giấy giới thiệu và các giấy tờ kê khai thông tin cá nhân.



Thực ra, các chương trình tuyển chọn nhóm nhạc bây giờ không phải hiếm. Cơ cấu một nhóm bây giờ khá phát triển, đa dạng thể loại, nhiều nhóm thu được không ít thành công lớn nhỏ. Bạch Anh đã từng xem vài video clip của các chương trình đó, nhưng cô lại chưa từng xem hết một chương trình nào cả.



Hotshot Media chỉ có một mình cô là thực tập sinh, Bạch Anh còn nghĩ công ty sẽ định hướng cho cô làm một nghệ sĩ solo. Hiện tại StyleQ gửi cho cô lời mời tham gia nhóm nhạc, xem ra công ty cũng đã xem xét ổn thỏa rồi mới tới lượt cô.

«Tô điểm cầu vồng» là một chương trình tuyển chọn từ 99 người ra 7 người cuối cùng để ra mắt, dự kiến thời hạn hợp đồng trong vòng 2 năm 6 tháng. StyleQ là một nền tảng video trực tuyến khá có tiếng, trang web này mới được công nhận là một trong những trang web tiềm năng nhất, nếu có thể từ đây mà ra mắt có lẽ sẽ nhận được không ít sự chú ý.



Có điều, tuy chưa từng xem hết một chương trình tuyển chọn nào nhưng Bạch Anh cũng biết, những người tham gia sẽ phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt, hôm nay giúp đỡ nhau tiến bộ, ngày mai lại thành đối thủ một mất một còn. Trong khi đó, Bạch Anh lại là một người khá nhu nhược, không chịu được áp lực cạnh tranh. Nếu tham gia chương trình này, chỉ sợ cô bị ép ra không còn cái gì thôi.



Nghĩ vậy cô liền rùng mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Phương Kiều, Bạch Anh liền cảm thấy do dự.