Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 13: Ấm cúng




Ngày trường học bắt đầu cho học sinh nghỉ tết, ông Bạch trở về nhà với tâm trạng thất vọng, vừa vào tới nhà là than vãn ngay: "Thanh niên bây giờ chán quá, chỉ mong nghỉ là giỏi. Nhớ ngày xưa chỉ mong được đi học, bây giờ tụi nó có điều kiện lại không chịu học."



Bạch Tuyển bĩu môi: "Mỗi thời mỗi khác bố ơi, học hành cho đã sau này ra đời lại bị mấy cái lý thuyết đó quật cho thê thảm."



Ông Bạch vỗ lên đầu Bạch Tuyển, tức giận nói: "Với cái suy nghĩ như thế, cứ chờ mà ăn bám sau này đi."



Bạch Tuyển bị đánh cho vẫn không phục, nhất quyết giữ vững quan niệm đó tới cùng. Bạch Anh nghe bố nói như vậy, tự nhiên trống ngực lại đập bùm bùm. Hôm nay cô định quyết tâm nói ra, giờ bố lại nói thế, hình như khả năng được đồng ý lại càng thấp rồi.



Gần tết cửa tiệm càng ít khách, Tô Ngọc Vân đều cho nhân viên trong quán nghỉ hết, bà trở lại đứng bếp, còn Bạch Anh và Bạch Tuyển đều bị bắt đi làm phục vụ. Vì Bạch Anh cũng chưa nổi tiếng nên cũng không gặp phải rắc rối gì, cũng không có quá nhiều người để ý đến cô nên không sao.



Trời dạo này mưa nhiều, có hôm còn dầm dề hết cả một ngày. Tiệm cơm vắng khách, tâm trạng Bạch Anh cũng trở nên dầm dề như cái thời tiết bên ngoài. Bây giờ mới 5 giờ chiều mà bên ngoài trời đã tối thui, lại thêm cơn mưa tầm tã càng thêm ảo não. Trong quán chỉ có một bàn khách, nghĩ chắc sẽ không có ai tới nữa nên cô mở điện thoại, mở các điều khoản khi tham gia chương trình mà Phương Kiều đã gửi cho cô trước đó ra xem.



Để đầu tư tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc, thực tập sinh phải tự chấp nhận gánh trên lưng một khoản phí khổng lồ. Họ phải chi ra toàn bộ tiền để đắp lên mình khi đứng trên sân khấu. Về phần trang phục, thực tập sinh hoàn toàn phải tự lo. Trang phục cá nhân hằng ngày thì không nói, trang phục biểu diễn mới là vấn đề. Một khi đã tham gia tuyển chọn, ai lại dám để cho mình nhếch nhách xuất hiện trước ống kính, hơn nữa lại là con gái, dĩ nhiên ai cũng muốn mình phải thật xinh đẹp. Không có nhà tài trợ trang phục, cũng không được có bất cứ một logo thương hiệu nào ngoài thương hiệu tài trợ chương trình xuất hiện.



Tiếp theo là tiền bản quyền âm nhạc. Vòng đầu tiên là một sân khấu cá nhân, một thực tập sinh muốn giữ cho mình có nhiều screentime hơn cần phải có một bài hát có đề tài. Bài hát càng có đề tài hay và nổi tiếng thì phí bản quyền càng đắt, vì thế số tiền này sẽ do công ty của thực tập sinh chi ra, sau đó sẽ tính vào số nợ mà thực tập sinh phải trả. Dĩ nhiên, nếu thực tập sinh có thể tự tin tự hát ca khúc của mình thì sẽ bớt đi được chi phí này. Đó là còn chưa kể đến, nếu thực tập sinh không thể debut cũng sẽ phải chịu một khoản tiền lớn trả cho công ty nữa.



Ngoài những khoản nợ phải chi thì tất nhiên không thể thiếu tiền sinh hoạt và dự phòng cá nhân, bao gồm tiền ăn uống và tiền khám chữa bệnh. Các điều khoản này không ghi rõ tiền dự chi là bao nhiêu, tất cả đều tự thực tập sinh mang theo. Hơn nữa, một khi tham gia chương trình các thực tập sinh sẽ bị tịch thu điện thoại, không được tự do sử dụng điện thoại và mạng xã hội. Thực tập sinh sẽ phải ở trong một khu ký túc xá của chương trình sắp xếp nên hầu như sẽ bị kiểm soát về tất cả mọi mặt.



Chung quy lại, chương trình dự tính quay trong 4 tháng, đồng nghĩa với việc thực tập sinh sẽ phải "cách ly xã hội" trong 4 tháng đó.



Bạch Anh thở ra một hơi. Tự dưng đọc xong lại thấy nhụt chí, định bụng sẽ từ chối Phương Kiều về chuyện tham gia chương trình này. Vừa mở giao diện tin nhắn, tiếng chuông leng keng vang lên làm Bạch Anh giật mình, vội úp điện thoại xuống bàn.



"Xin chào quý khách!"



Một người đàn ông cao lớn đi một mình, mặc trên người một cái áo phao đen to như vậy mà cũng không bị dìm dáng. Trên đầu đội mũ len, đeo mắt kính đen với một cái khẩu trang che toàn bộ khuôn mặt. Nhìn người này vũ trang đầy đủ như vậy, có khi nào là minh tinh không?



Người đàn ông đến quầy order Bạch Anh đang đứng, cô cười tít mắt: "Quý khách dùng gì ạ?"



Anh ta có vẻ ngạc nhiên lắm, nhìn cô mãi mới mở lời: "Sao em lại làm việc ở đây?"


Bạch Anh ngơ ra: "Dạ?"



Người nọ bỏ kính ra, giọng nói cũng mang theo ý cười: "Anh đây."



Cô kích động kêu lên một tiếng, mấy người khách cũng kỳ lạ nhìn sang. Bạch Anh vội che miệng lại, đôi mắt cong cong bày tỏ niềm vui bất ngờ. Không ngờ về rồi mà cũng gặp được Lâm Phong nha!



Tô Ngọc Vân nghe tiếng chào khách của con gái mà mãi không thấy đơn order món ăn nên ra ngoài nhìn thử, lại thấy một người đàn ông cao to đang nheo mắt cười trước mặt con gái mình. Còn tưởng người nọ đang tán tỉnh cô, bà lập tức ra quầy giải cứu.



Chẳng qua, Bạch Anh vừa thấy mẹ ra thì lập tức kéo tay bà lại: "Mẹ, anh ấy là người cứu con nè!"



Ơn cứu mạng cao vời vợi như núi, ngày đó nghe cô kể xong bà cũng hết hồn, lập tức bắt Bạch Tuyển đi tìm thông tin của nam minh tinh đã cứu con gái mình. Nếu không phải không có cách liên lạc với anh, bà đã làm công tác cảm ơn từ lâu rồi.

Lâm Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi ngây ra nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi: "Chào dì, cháu là Lâm Phong ạ."



"Ôi Tiểu Lâm, không cần phải khách khí vậy đâu. Kìa, muốn ăn gì để dì làm cho? Ai da không được, cháu vào nhà uống trà đi, bên ngoài dọn dẹp một lát là xong rồi." Tô Ngọc Vân lởi xởi cười tít mắt, vô cùng nhiệt tình kéo tay Lâm Phong đi vào, đến Bạch Anh cũng phải sửng sốt trước độ nhiệt tình này của mẹ.




Lâm Phong cũng ngượng ngùng, không chống lại được sự nhiệt tình của Tô Ngọc Vân. Cũng may bàn khách cuối cùng tới tính tiền, bà mau chóng phân công Bạch Anh dọn dẹp rồi đóng cửa tiệm.



Nhìn anh vất vả đối phó với mẹ mình như thế cô cũng hơi lo, nhưng không thể làm gì khác ngoài chuyện mau chóng dọn dẹp cửa tiệm rồi phi như bay vào nhà chính. Vừa bước vào phòng khách đã thấy Lâm Phong ngồi trên ghế sofa uống trà với ông Bạch, còn Bạch Tuyển thì nhìn chằm chằm vào anh không chịu rời mắt.

Dù sao cũng là lần đầu gặp minh tinh.



Bạch Anh đánh một cái lên người Bạch Tuyển, cậu nhóc hoàn hồn rồi kéo cô ngồi xuống ghế thì thầm: "Thế là chị không nói điêu à? Thực sự là Lâm Phong cứu chị?"



Bạch Anh nhỏ giọng nạt: "Chị nói điêu làm gì?"



Bị hai cô cậu ríu rít làm ngắt mạch trò chuyện, ông Bạch hắng giọng một tiếng, hai chị em lập tức im lặng.



"Vậy bố mẹ cháu bây giờ đều đang định cư ở nước ngoài hả? Vậy tết này cháu ở một mình à?" Ông Bạch hỏi.



"Sau khi bố cháu tái hôn thì họ cùng con cái định cư tại Đức rồi ạ. Vì công việc bận rộn nên cháu cũng không thể qua đó, cũng thành thói quen rồi ạ."



Chuyện này ở trên mạng Bạch Anh cũng có nghe qua. Mẹ Lâm Phong mất năm anh 12 tuổi, ngay sau đó một năm thì Lâm Bỉnh tức bố anh đã tái hôn với một người phụ nữ khác. Năm đó chuyện này vô cùng rầm rộ, Lâm Bỉnh cũng vì dư luận mà tuyên bố giải nghệ, cùng hai mẹ con đó qua Đức sinh sống, vì anh không chịu đi cùng để Lâm Phong sống ở tại nhà bác ruột là gia đình Dan.

Vụ việc năm đó cũng là tin tức về chuyện gia đình cuối cùng của Lâm Phong và cả Lâm Bỉnh. Sau này, chuyện riêng tư của anh vô cùng kín kẽ, nhiều tin đồn còn nói anh và mẹ kế xích mích với nhau, nhưng anh chưa lần nào ra mặt về những tin đồn này cả.



Cảm giác được ánh mắt của Bạch Anh dính lên người mình, anh quay lại vừa lúc thấy ánh mắt thương hại của cô làm anh buồn cười. Nếu không phải có người lớn ở đây anh cũng đã trêu cô rồi.



Tô Ngọc Vân mau chóng gọi mọi người vào ăn cơm. Ông Bạch khách sáo với anh vài câu rồi đi trước, theo lễ phép nên Lâm Phong đi sau cùng. Thấy thế Bạch Anh tự tụt lại, kéo tay áo anh lại. Nhìn cô có vẻ muốn nói, anh lập tức cúi người đối mặt với cô.



Bị động tác này của Lâm Phong làm Bạch Anh kinh ngạc. Cô đỏ mặt, suýt nữa thì quên mình định nói gì.

"Cái kia, mẹ em có hơi nhiệt tình, anh đừng sợ nhé. Với cả lát nữa họ có nói gì, anh cũng đừng để bụng nha?"



Cô chỉ sợ anh có ấn tượng xấu với gia đình cô thôi... ỌvỌ



Nghe vậy Lâm Phong cũng chỉ cười, vươn tai xoa mái tóc mềm của cô rồi đẩy lưng cô tiến tới bàn ăn. Anh kéo ghế giúp cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh, động tác này bị ông Bạch nhìn thấy, ông liền ho khan một tiếng rồi kéo ghế cho Tô Ngọc Vân. Bà bĩu môi nhìn ông nhưng cũng ngồi xuống, nở nụ cười tươi rói với chàng trai trước mặt.



Bạch Tuyển nhìn bốn người đó thì đen mặt, làm động tác lớn kéo ghế ngồi bên cạnh Bạch Anh và mẹ, ngoác mồm kêu: "Đói quá, đói quá! Ăn cơm thôi!"



Tô Ngọc Vân đánh lên tay cậu nhóc, Bạch Tuyển ngẩng đầu thì lập tức bị bà trừng mắt cho cụp đuôi xuống.



Nhìn khung cảnh ấm cúng như thế, tự nhiên Lâm Phong cũng nhớ về những năm khi gia đình anh còn trọn vẹn. Chỉ là khi đó còn nhỏ, cũng không mường trước về chuyện tương lai sẽ xảy ra nên khi đó cũng quá ương bướng, không biết trân trọng những ngày tháng đó.

Sau khi mẹ mất, bố tái hôn rồi dẫn theo vợ mới tới Đức, anh vì hận vợ mới của bố mà không chịu đi theo, Lâm Bỉnh chỉ đành gửi con cho bên nhà ngoại. Ông bà hai bên đều không còn, cuối cùng Lâm Dương đã bắt đầu sống ở nhà bác từ năm 13 tuổi. Tuy nhà bác rất thoải mái, rất chăm lo cho anh nhưng anh lại cảm thấy đó không phải gia đình của mình. Ngày này lầm lũi từ nhà tới trường, trong khoảng thời gian đó chỉ có những cây đàn của Dan làm bạn với anh.



Có bố là nghệ sĩ, lại có niềm đam mê với âm nhạc, năm 10 tuổi lần đầu đứng trên sân khấu. Nhưng vì biến cố gia đình, mãi đến năm 18 tuổi Lâm Phong mới một lần đi theo đam mê của mình. Trong khoảng thời gian sống với nhà bác, vì cô đơn mà anh đã học viết nhạc, ngây ngô viết ra những giai điệu đầu tiên của mình. Bài hát đầu tiên được anh hoàn thành năm 15 tuổi, cứ dần dần viết ra thật nhiều những bài hát khác. Cho đến khi thành niên, Lâm Phong tự mình mua nhà, tự mình đi theo sự nghiệp ca hát cho tới hiện tại.

Thực ra sau khi lớn lên, Lâm Phong đã không còn hận vợ của bố như ngày xưa nữa. Anh cũng đã từng tới Đức, cũng từng sống với họ một thời gian nhưng lại không thể nào hòa nhập được với gia đình đó. Có lẽ là do khoảng cách, có thể là đã quá lâu, hay cũng có thể là do anh vẫn không thể chấp nhận người phụ nữ ấy. Anh ở đó, nhìn gia đình đó hạnh phúc liền cảm thấy như mình là một người thừa, thậm chí còn không thoải mái bằng ở nhà bác.



Vì thế, anh về nước, lại tiếp tục sống một cuộc sống một mình tự túc.