Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 14: Con rể




Tô Ngọc Vân gắp một miếng sườn nhiều thịt vào chén cơm của Lâm Phong, anh cũng vô thức nhận lấy. Bà cười: "Người trẻ ăn nhiều mới có sức. Nhất là minh tinh như các cháu, sinh hoạt không đều đặn, ăn linh tinh rất dễ mắc bệnh. Đồ ăn của dì tuy không đảm bảo ngon như đầu bếp thế giới nhưng rất sạch sẽ, đảm bảo không có vấn đề gì."



Lâm Phong mỉm cười: "Ngon lắm ạ, ngon hơn mấy quán cơm khác nhiều."



Tô Ngọc Vân cười tít mắt: "Đúng không?"



Bạch Anh nhìn anh mấy lần, dáng vẻ cũng không có gì khác. Thực ra thì cũng mới một tuần lễ thôi, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ gặp anh nhanh vậy. Hơn nữa, anh còn ăn cơm ở nhà cô nữa...



Ông Bạch nhìn vợ hắng giọng một cái, sau đó mới nâng chén rượu nhỏ lên nói: "Dù sao thì, rất cảm ơn cháu vì đã cứu mạng con bé nhà chú, nếu không có cháu thì giờ cũng không biết sao rồi."



Lâm Phong vội buông đũa, dùng hai tay cầm chén rượu lên: "Chuyện nên làm thôi ạ, may mắn không có chuyện xấu."



Hai chén rượu cụng vào nhau, hai người cùng nốc hết chén rượu nhỏ. Ông Bạch có sở thích ngâm rượu, có khách tới là sẽ lôi ra uống, uống đến say mèm mới thôi. Tinh thần nhà giáo nghiêm túc, rượu vào là cũng thành ma men ngay.



Rượu này cay hơn bình thường, Lâm Phong uống xong có nhíu mày một chút. Bạch Anh thấy thế liền lo lắng nói: "Anh uống ít thôi, rượu này uống vào dễ váng đầu, lát nữa sẽ khó chịu đó."



Ông Bạch cau mày: "Cái con bé này, rượu này ngon như thế. À không, sao con lại phải càu nhàu như vợ người ta thế!"



Ông vừa nói xong câu này, lập tức cả năm người đều yên lặng.



Huhu thấy chưa, bố cô lại nói linh tinh rồi.



Bạch Anh xấu hổ vùi đầu xuống bát cơm không dám ngẩng lên, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu. Tô Ngọc Vân đánh lên người chồng, ông ấy cũng biết mình nói sai nên im lặng chịu trận.



Ai da, lần đầu con gái đưa đàn ông về nhà, ông lại tự động coi đó là đối tượng của con gái. Ôi chao, không phải là đưa đàn ông về nhà, là đưa bạn tới chơi.



Lâm Phong mới đầu cũng sửng sốt, sau lại không nhịn được cười. Anh cầm bình rượu rót cho ông Bạch một chén rồi giảng hòa: "Rượu ngon lắm ạ."





Tới cuối bữa cơm, cứ tưởng sẽ yên bình rồi, không ngờ Lâm Phong lại vô tình hỏi cô rằng: "Nghe nói công ty đã gửi cho em hợp đồng và điều khoản của chương trình tuyển chọn rồi. Thế nào, sẽ tham gia chứ?"



Nghe xong, mấy tòa thái sơn trong lòng Bạch Anh đổ ầm ầm, tim lại bắt đầu đập nhanh. Cô đau khổ nhìn anh, sau lại nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bố mẹ. Cuối cùng thì, vẫn phải ra chiến trường rồi.



"Chương trình tuyển chọn gì thế?" Tô Ngọc Vân hỏi.



Bạch Anh chậm chạp buông chén, "Một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc mời con tham gia chương trình, giống như chương trình XXX ấy ạ. Nhưng con chưa trả lời cho chị Phương..."



Nhìn Bạch Anh khó khăn nói ra vấn đề, Lâm Phong đột nhiên có thể hiểu đại khái vấn đề của cô. Đúng là nếu tham gia chương trình này, cuộc sống bình thường của cô sẽ bị đảo lộn lên rất nhiều. Chỉ riêng việc học tập thôi đã có sự mâu thuẫn rồi.



Tô Ngọc Vân nghi hoặc: "Vậy thì tham gia thôi, có vấn đề gì sao?"



"Chương trình này sẽ quay liên tục trong 4 tháng, hơn nữa còn là quay khép kín tại một thành phố khác." Bạch Anh đau khổ nói, "Chưa kể đến, chi phí tham gia chương trình quá lớn, nếu không thể ra mắt, tiền nợ cộng tiền nợ sẽ càng nhiều."



Nghe đến đây, hai vị phụ huynh cũng đã hiểu được vấn đề ở đây là gì.



Với tư cách là một nhà giáo, ông Bạch là người đầu tiên phản đối: "Không được, hiện tại với con việc học là quan trọng nhất, không thể bỏ ngang được."

Bạch Anh mím môi, nhớ lại những áp lực trong thời gian qua. Cô đã thực tập gần hai năm rồi, chờ đợi cũng thực sự rất mệt mỏi, không biết tới khi nào mới được ra mắt. Năm mới cô đã 20 tuổi rồi, trong khi giới showbiz lại ngày càng trẻ hóa, nếu càng để lâu sẽ càng để lỡ mất thời cơ. Tham gia chương trình này là cách ngắn nhất để cô được ra mắt với khán giả, thực sự trở thành một nghệ sĩ.



Mặc dù không chắc có thể nắm được suất debut hay không nhưng cô vẫn muốn thử.



"Không phải bố là người đầu tiên ủng hộ con đến với ngành này sao?" Cô không còn đường lui rồi. "Bố ơi, con có thể bảo lưu kết quả học tập được không? Thời gian qua vừa học vừa luyện tập con thấy mệt mỏi lắm. So với việc học thì con càng yêu thích chuyện này hơn. Con muốn làm nghề này, con cũng sẽ không bỏ học đâu, chỉ là bảo lưu thôi mà? Sau này khi sự nghiệp ổn định rồi con sẽ tiếp tục đi học được không?"

Ông Bạch nghiêm mặt không đưa ra ý kiến, Bạch Anh lại quay sang nhìn Tô Ngọc Vân với ánh mắt cầu xin. Bà cũng nhìn chồng một cái, cũng nói ra lo lắng của mình: "Mấy chương trình kiểu vậy không phải là rất cực sao? Mẹ thấy con đâu phải người muốn chịu khổ?"



Bạch Anh nghe vậy cũng ngượng ngùng: "Vậy thì con có thể tham gia để rèn luyện mà. Bố, có được không bố?"




Ông Bạch nhìn cô một cái, sau mới thở dài một hơi. Hơn ai hết, ông là người biết rõ sở thích của con gái mình nhất. Bạch Anh lớn lên trong những giai điệu, những bản nhạc mà ông cho cô nghe. Chính tay ông là người dạy cô đàn, nói cho cô những điều tuyệt vời nhất mà âm nhạc đem lại.



Nhưng sau này, tự ông cũng nhìn thấy nền âm nhạc hiện tại bây giờ đã bị bão hòa đi nhiều. Trên thị trường cũng không thiếu những bài hát với ca từ vô nghĩa và những giai điệu lặp lại, ông không muốn Bạch Anh sẽ đứng trên sân khấu hát những bài hát đó.

Lúc ban đầu, khi nghe cô nói về việc ký hợp đồng luyện tập để trở thành ca sĩ ông đã từng rất vui, miệng nhanh hơn não mà nói Bạch Anh hãy đồng ý. Lúc sau ông cũng suy nghĩ lại, tự thấy mình ấu trĩ rồi lo lắng cho con gái mệt mỏi. Chẳng qua, ông lại thực sự nhìn thấy niềm vui tỏa ra từ Bạch Anh khi cô bắt đầu đi trên con đường này.



Từ nhỏ tới lớn, Bạch Anh luôn là một đứa nhỏ khép kín, làm gì cũng lo lắng không tự tin. Cô rụt rè, luôn chờ đợi chỉ thị của người khác rồi mới làm, cũng như luôn luôn nghe lời cha mẹ về mọi thứ. Hình như, đây là lần đầu tiên cô cầu xin ông cho phép mình làm điều mà cô muốn.



"Vậy... chi phí đào tạo con tính thế nào?"



Bạch Anh chờ mãi không nghe thấy bố trả lời, còn tưởng ông sẽ nhất quyết không đồng ý. Bây giờ nghe được câu hỏi này cô lại như giật mình, hai mắt nhìn ông Bạch như sáng lên. Ông đã thỏa hiệp rồi, như vậy là có thể phải không?

Bạch Anh vội nói: "Con bảo lưu kết quả học tập, bố mẹ có thể đưa con số tiền tương ứng với tiền học phí của trường đại học, con sẽ dùng số tiền đó chi trả một phần chi phí, phần còn lại con sẽ kí nợ để sau này tiếp tục trả."



Khi bắt đầu tham gia đào tạo ở Hotshot Media, gia đình Bạch Anh đã không chịu bất kỳ chi phí nào mà ký vào giấy nợ, vì thế gia đình cô vẫn không phải xuất ra số tiền nào. Hiện nay cô có thể lấy số tiền học phí để tham gia chương trình, sau này khi làm ra tiền rồi sẽ tiếp tục hoàn thành việc học tập.



Tuy nói trước tương lai rất dễ, nhưng hiện thực lại không đơn giản như thế. Điều này Bạch Anh cũng rất rõ. Nhưng cô đã quyết định đánh cược rồi, không muốn từ bỏ.



"Được rồi." Ông Bạch thỏa hiệp, "Nhưng con phải đáp ứng với bố một điều kiện."


Bạch Anh vội gật đầu: "Bố nói đi."



"Không được từ bỏ. Cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, không thành công hay không được người khác tán thưởng cũng không được từ bỏ, phải luôn luôn cố gắng."



Bạch Anh gật đầu một cách chắc nịch.



Ăn xong, mẹ lôi cô đi rửa chén, Lâm Phong muốn xung phong nhưng lại bị từ chối, ông Bạch liền kéo anh ra phòng khách uống trà giải rượu. Bạch Tuyển ngồi chơi điện thoại, cũng không quên dỏng tai lên nghe hai người họ nói chuyện.



Lâm Phong cũng dễ nhìn được sự lo lắng của ông về Bạch Anh, anh nói: "Chú yên tâm, cháu nghĩ em ấy sẽ làm được thôi. Nếu còn có gì vướng mắc, cháu nhất định sẽ trợ giúp em ấy."



"Nếu như vậy thì tốt rồi."



Ông Bạch nhấp một ngụm trà, ánh mắt lại hướng tới cây guitar đã cũ đặt ở cạnh tủ tivi. Cây guitar này cũ lắm rồi, dây đàn cũng đứt, nhưng ông cũng không nỡ vứt đi mà để ở đó như một vật trang trí. Để ở đó nhiều năm, cũng đã quen mắt rồi.

Lâm Phong cũng nhìn theo ánh mắt của ông, từ lúc vào nhà anh đã để ý tới nó rồi. Anh đoán, sở thích của cô có lẽ là từ gia đình mà ra.



"Chiếc đàn đó là do con bé lúc 6 tuổi làm đứt đấy. Khi đó nó khóc dữ lắm, mà người ta cũng chê đàn cũ rồi mục rồi nên không thay dây được. Tiếc nên để đó, cũng không nỡ vứt đi." Ông Bạch cười, thân hình mập mạp cũng trở nên nhu hòa.



Hai mẹ con dọn dẹp xong, Bạch Anh phi như bay ra ngoài, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Phong. Anh nhìn cô, đáy mắt không giấu được nụ cười. Bạch Anh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đặt mông xuống ghế. Cô còn chưa chạm được tới ly trà Lâm Phong đã đứng lên, cô chột dạ lập tức rụt tay lại.



Lâm Phong hướng hai vị phụ huynh nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu cũng phải xin phép ra về ạ. Lần này tới đây không đem theo gì, mong hai người thứ lỗi ạ."

"Quà cáp gì chứ, không cần đâu." Tô Ngọc Vân xua tay cười, xong lại huých nhẹ Bạch Anh, vẻ mặt không hài lòng, "Đứng dậy, đi tiễn người ta đi."



Nghe vậy cô lập tức bật dậy, lại chạy vào trong phòng ngủ lấy áo khoác rồi chạy ra, lại vừa lúc nhìn thấy mắt cười của Lâm Phong. Bạch Anh không dám nhìn, khóc trong lòng rồi theo anh đi ra ngoài.



Tô Ngọc Vân đứng ở cửa đưa tiễn, nhìn hai cái bóng lưng một cao một thấp thì tủm tỉm cười. Bà còn chưa kịp đóng cửa đã bị giọng nói của con trai làm cho giật mình.



"Thế nào, mẹ hài lòng với người con rể này phải không?"



Tô Ngọc Vân đánh liên tiếp vào người Bạch Tuyển mắng: "Con rể cái gì, ăn nói lung tung thế hả? Đi vào nhà!"



Bạch Tuyển bĩu môi không phục: "Dù sao đi nữa, con cũng nhận vị anh rể này rồi."



Bố mẹ không biết chứ cậu biết thừa, Lâm Phong vừa giỏi lại vừa giàu, lúc nhìn chị gái cậu còn hận không thể chảy hết mật ra. Chẳng qua á, là do người trong cuộc còn mịt mờ chưa nhận ra thôi.