Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 17: Thất vọng




Sau khi các vị huấn luyện viên trở về, một người quản lý các thực tập sinh cũng đến. Vì là quản lý thực tập sinh nữ nên đó cũng là một người phụ nữ, trông cũng hơn 30 tuổi rồi, gọi là quản lý Triệu. Quản lý Triệu cũng là người phụ trách quản lý ký túc xá của các thực tập sinh nữ.



"Ba người các em đưa Bạch Anh trở về ký túc xá rồi hướng dẫn cô ấy về chỗ ở. Nếu còn có gì thắc mắc cứ gọi điện tới, được chứ?" Quản lý Triệu hướng ba cô gái nói.



Họ gật đầu, quản lý Triệu hài lòng rồi mới quay sang nhìn Bạch Anh một chút. Cô ấy nói: "Trong khoảng thời gian ở đây chị sẽ là người phụ trách quản lý toàn bộ thời gian của em, em không được tự ý chủ trương làm theo ý mình, được chứ?"



Ý cô ấy nói chính là, trong hai tháng này Bạch Anh sẽ bị kiểm soát hoàn toàn, không còn được tự do như trước nữa. Mặc dù Bạch Anh không phải người ở đây, nhưng khi đã tới đây học tập là phải làm theo quy tắc ở đây đề ra.



Ký túc xá cách trụ sở công ty khoảng 500m, thường thì họ sẽ phải đi bộ tới. Đó là một tiểu khu nhỏ, phân rõ ra nhiều bộ phận tòa nhà khác nhau.



Trần Mộng chỉ một tòa nhà nói: "Ký túc xá nam nằm ở cuối tiểu khu, còn ký túc xá nữ nằm ở đầu tiểu khu. Ở giữa là các khu nhà ở của các công nhân viên thuê phòng, tuy là không có nhiều người lắm. Các thực tập sinh không được bén mảng tới ký túc xá của thực tập sinh khác giới, nếu tới sẽ bị kỷ luật. Bạch Anh, cậu để ý một chút."



Bạch Anh gật đầu, họ liền đưa cô tới tòa ký túc xá nữ. Tòa nhà này không lớn, chỉ có ba tầng. Bốn người tới một căn phòng ở cuối tầng hai, đó là nơi mà các cô sẽ ở.



"Bạch Anh, chào mừng với căn phòng Cầu Vồng."



Công ty sắp xếp để những người tham gia chương trình ở một căn phòng riêng để tiện cho việc luyện tập. Trong hai tháng tới, việc luyện tập của họ sẽ bị tách ra khỏi nhóm thực tập sinh còn lại.



Châu Thải Vi là một cô gái với mái tóc dài màu nâu, dáng người cao gầy cùng với khuôn mặt sắc sảo. Cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống trên đầu mình nói: "Đây là chỗ của cậu."



Thực ra thì căn phòng này cũng không lớn, còn hơi bí. Bốn người ở thì cũng tạm vừa, nhưng dù sao cũng chỉ là nơi ngủ và tắm rửa thôi, vì hầu hết thời gian của họ sẽ đều ở phòng tập cả ngày.



Trần Mộng là cô gái tóc ngắn, tính cách hoạt bát hướng ngoại, cũng là người nhiệt tình nhất. Cô ấy nói với Bạch Anh: "Cậu dọn dẹp một chút rồi đi tắm rửa, xong rồi chúng ta sẽ ăn cơm, đồng thời làm quen với nhau một chút."



Thực ra thì Bạch Anh chưa ở với người lạ bao giờ. Nhìn ba cô gái xinh đẹp trước mặt, cô thầm nghĩ trong lòng. Đây cứ coi như là làm quen trước vậy. Dù sao sắp tới cô sẽ còn ở 4 tháng trong khu ký túc xá của chương trình nữa. Thêm bạn còn hơn gây thù, cũng đỡ hơn nhiều.



Cũng may ba cô ấy cũng nhiệt tình, giúp đỡ Bạch Anh dọn dẹp ổ nhỏ. Ngoại trừ Châu Thải Vi hơi ít nói thì cả Trần Mộng và Trương Bình Nhi đều khá dễ tính. Lúc Trương Bình Nhi và Bạch Anh vào phòng tắm thì Trương Bình Nhi có nói nhỏ: "Thải Vi cô ấy bị mắng nên tâm trạng không tốt, ngày mai sẽ ổn lại thôi nên cậu đừng nghĩ nhiều nhé."



Bạch Anh mỉm cười: "Không sao đâu, mình hiểu mà."



Lúc bốn người cùng quây quần trên bàn chung ăn cơm thì mới có cơ hội giới thiệu bản thân. Trần Mộng là người lớn tuổi nhất, 22 tuổi đảm nhận phần vocal, Trương Bình Nhi là rapper nhỏ tuổi nhất, 19 tuổi. Còn Châu Thải Vi và Bạch Anh thì bằng tuổi nhau, cùng 20 tuổi. Châu Thải Vi là một dancer, trước kia khá nổi tiếng với nhóm nhảy đường phố của cô ấy.



Ba người họ là những người tranh được tấm vé tham gia chương trình, đồng nghĩa với việc tài năng của họ đều không thể tầm thường.

Sau khi Bạch Anh tự giới thiệu xong, cả ba cô gái đều nhìn nhau cười. Bạch Anh có chút khó hiểu, nhưng còn chưa kịp hỏi thì Châu Thải Vi đã nhìn cô nói: "Cậu không cần giới thiệu thì bọn mình đều rõ. Có lẽ cậu không biết, cậu là người nổi tiếng nhất trong giới thực tập sinh đấy."



Bạch Anh suýt sặc đồ ăn, vẻ mặt không tin được nhìn họ.




Trần Mộng đưa cho cô một cốc nước rồi cười: "Tại vì, em chưa debut mà đã có tài nguyên rồi. Không chỉ hợp tác với Troy D mà còn có riêng một quảng cáo của mình. Trong giới thực tập sinh này, có rất nhiều lời đồn về em đấy."



Bạch Anh: "..."



Châu Thải Vi cười nhạt: "Chẳng hạn như... Cậu và Dan?"



Lúc này Bạch Anh tự cảm thấy mình oan ức kinh khủng. Còn không nói đến, cô gặp Dan còn ít hơn cả Lâm Phong nữa!



Chẳng qua đúng là nghĩ lại, quả thực sự may mắn của cô đúng là quá lớn rồi. Được Dan tìm thấy rồi chiêu mộ, lại còn được ghi nợ tiền đào tạo. Không những thế, còn được hợp tác với Troy D và chụp ảnh quảng cáo mặc dù chưa hề ra mắt. Trong khoảng thời gian tới, Bạch Anh còn có một quảng cáo và một lần hợp tác với Lâm Phong nữa, nếu nói với bọn họ... cũng không biết sẽ còn tin đồn gì nữa không.

Vì thế Bạch Anh quyết định im lặng không nói gì hết.



"Đều là tin đồn mà thôi, mọi người đừng tin là thật." Bạch Anh cười, "Đều là do mình may mắn nên mới được Dan tìm thấy. Nếu khi đó người Dan chiêu mộ không phải là mình mà là người khác thì những dự án đó cũng sẽ là của họ thôi."



Trương Bình Nhi nói: "Vậy ý chị là chị gặp được một ông chủ tốt?"



"Đúng vậy. Ngoài ra không còn gì hết."



Bọn họ cũng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không ai nói gì nữa. Dù sao đây cũng là một chuyện nhạy cảm, cũng không thể mới gặp mới làm quen mà đã xích mích với nhau được. Vì thế câu chuyện này cũng dừng ở đây.




Còn lại chỉ có Bạch Anh suy nghĩ về bản thân mình mà thôi. Nửa đêm nằm trên giường trằn trọc, lại suy nghĩ về chuyện của bản thân.



Nằm đến gần 1 giờ sáng vẫn không ngủ được, Bạch Anh vùi mình trong chăn xem điện thoại. Cô nhìn những dãy số điện thoại một hồi, cũng không có mục đích gì cả. Giờ này muốn tâm sự với Quách Ái Trân thì chắc cô bạn đã ngủ, việc quay phim mệt mỏi cũng không muốn làm phiền cô ấy. Bạch Anh thở dài một hơi, vừa định tắt điện thoại thì một tin nhắn đã tới.

Người gửi là... Lâm Phong.



"Ngày 28 tháng 2 em hãy xin phép ban huấn luyện nghỉ tập một ngày rồi tới phòng thu số 5, anh đợi em ở đó."



Tới phòng thu, có lẽ là để hoàn tất "Khoảng cách 1000 bước chân". Có hơi lo lắng một chút, nhưng nhiều hơn vào đó lại là sự mong chờ.



Cô đáp lại: "Em rõ rồi."



Rất nhanh tin nhắn liền quay trở lại: "Sao giờ này còn chưa ngủ? Ngày mai không phải tập luyện sao?"



Bạch Anh: "Có chút chuyện suy nghĩ, muốn ngủ mà không ngủ được :("



Lâm Phong: "Thế nào? Có thể kể không?"



Bạch Anh nghĩ một chút, ban đầu cũng không định nói ra, vì nó giống như kể khổ vậy. Chỉ là những suy nghĩ này cứ làm loạn trong đầu cô không chịu nổi. Ít nhất, Bạch Anh muốn có một câu trả lời có thể làm cô yên lòng.



Cô trèo xuống giường, khẽ khàng kéo cửa ra ngoài ban công hóng gió. Lâm Phong giống như nghe được tiếng lòng của cô, không lâu lắm anh liền gọi điện tới. Điện thoại kết nối, một câu nói của anh dường như cũng đủ để làm cô bình tĩnh trở lại.

Bạch Anh chầm chậm nói: "Hôm nay em vô tình biết được, tin đồn về em trong giới thực tập sinh không tốt lắm. Em không nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày em nghe được những tin tức như vậy về mình. Hơn nữa, em cũng không rõ vì lí do gì mà Dan có thể dốc hết vốn liếng để đào tạo cho em, trong khi em không bỏ ra gì cả. Chẳng lẽ anh ấy không sợ sẽ vô ích khi đặt kỳ vọng vào em sao?"



Sau khi nghe cô nói một tràng như vậy Lâm Phong cũng không khỏi rơi vào trầm tư. Bạch Anh vẫn còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện. Tin đồn vốn là một thứ mà ai làm nghề này cũng sẽ phải dính tới, cô là một người mới đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc thất vọng và sợ hãi.



Còn về Dan, có lẽ vì tính cách nhu nhược không an toàn về mọi thứ của Bạch Anh dẫn đến sự tự ti trong cô. Cô vốn không hề biết mình giỏi như thế nào, mình có tiềm năng phát triển như thế nào. Vốn là một người như thế, Bạch Anh không phải là một người phù hợp để làm nghề này.

Vì thế, anh hỏi ngược lại cô: "Em có muốn đi trên con đường này không?"




Bạch Anh nghi hoặc: "Tất nhiên rồi ạ. Đó là lí do em luôn cố gắng luyện tập để chờ một ngày có thể ra mắt."



"Vậy thì ngoài việc luyện tập ra, em hãy tập thêm cả việc bỏ ngoài tai những tin đồn về bản thân mình đi. Nếu em thấy mình không thể tiếp nhận những điều đó thì hãy dừng lại ở đây thôi. Em không đủ điều kiện để trở thành một người của công chúng."



Bạch Anh sững sờ. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong bày tỏ sự thất vọng đối với cô. Có lẽ anh cũng đã cảm thấy mệt mỏi với một người luôn tiêu cực như thế. Nhưng Bạch Anh cũng vậy, cô cũng rất mệt mỏi khi bản thân mình như thế.



Đầu dây bên kia im lặng, Lâm Phong cũng biết là mình nặng lời nhưng anh cũng không hối hận. Nếu Bạch Anh cứ luôn giữ trong mình suy nghĩ như thế thì người bị tổn thương sẽ chính là cô.

Anh nói: "Khoảng thời gian này em hãy suy nghĩ thật kỹ về mong muốn của bản thân. Nếu em thực sự không tìm được câu trả lời cho mình thì hôm đó em không cần đến nữa, anh sẵn sàng loại bỏ ca khúc đó ra khỏi album."



Bạch Anh biết là mình không nên như thế, nhưng mà nước mắt không kìm được cứ trào ra như suối. Cô nói trong cổ họng một tiếng rồi tắt máy, cũng không để ý tới anh bên kia thế nào.



Tiểu An đi vào phòng chờ, vô tình nhìn thấy tâm trạng xấu của nghệ sĩ nhà mình thì vô cùng nghi hoặc. Chẳng qua là cậu ta cũng không dám hỏi gì, chỉ rụt rè nói: "Anh Phong, đạo diễn gọi anh ra quay nốt cảnh cuối rồi nghỉ..."



Lâm Phong trừng cậu ta một cái, cũng không nói gì mà rời khỏi phòng chờ. Ở bên ngoài, bạn diễn của anh - Quách Ái Trân đã chuẩn bị xong.



Ngày hôm qua, bộ phim mà hai người tham gia đã bắt đầu khai máy, phải rời thành phố F ngay khi tết Nguyên đán kết thúc.

Quách Ái Trân nhìn người đàn ông đi tới, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Đây là cảnh quay tình cảm của hai người, nhưng tâm trạng của Lâm Phong như thế, cô sợ trạng thái của mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Quả nhiên, chỉ một cảnh quay này thôi mà hai người đã tốn rất nhiều thời gian cho nó. Lâm Phong càng nhìn Quách Ái Trân lại càng nhớ đến khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong lòng lại khó kìm lại được sự bực bội.



Cuối cùng là cả hai đều bị đạo diễn mắng.



Quách Ái Trân cực kỳ không phục.