Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 23: Sân khấu tài năng




Sau khi kết thúc phần trình diễn của Lã Minh Thần, sân khấu lại được set up thêm một lần nữa. Thời gian này không quá lâu, rất nhanh các vị huấn luyện viên đã tề tựu đầy đủ ở trên sân khấu. Lã Minh Thần cũng là người dẫn dắt chính của chương trình này.



"Xin chào tất cả các cô gái đã đến với Tô điểm cầu vồng."



Một tràng pháo tay nổ ra giòn giã, máy quay cũng lia tới, quay một lượt các thực tập sinh ở trên khán đài.



Sau các câu nói đùa và dẫn dắt của các huấn luyện viên, Lã Minh Thần cũng là người đại diện đưa ra tất cả các thể lệ diễn biến của chương trình. Đây là vòng xếp loại thứ nhất, sân khấu tài năng, cũng là lần đầu tiên các thực tập sinh sẽ trình diễn phần dự thi của mình. Các huấn luyện viên sẽ là ban giám khảo, đánh giá tài năng rồi xếp thực tập sinh vào các lớp cấp độ.



Có tất cả 5 lớp cấp độ, lần lượt là S, A, B, C và F. Cao nhất là S, thấp nhất là F. Đây cũng chính là cơ sở để khán giả có thể đánh giá tài năng của mỗi thực tập sinh đến từ các công ty giải trí khắp cả nước.



Sau khi giải thích một lượt các quy chế của chương trình cũng là lúc tới phần thể hiện của các thực tập sinh. Thứ tự lên sân khấu là random, nếu màn hình dừng trúng công ty nào thì thực tập sinh của công ty đó sẽ lên sân khấu. Cách một khoảng thời gian sẽ được nghỉ giải lao tại chỗ, một số người sẽ được gọi ra để phỏng vấn về các tiết mục, sau đó lại tiếp tục ghi hình. Vì số lượng công ty cũng rất đông nên thời gian ghi hình cũng rất dài, nhưng dĩ nhiên là ai cũng không dám tỏ ra chán nản hay uể oải cả.



Bạch Anh cũng được gọi đi phỏng vấn hai lần. Cũng may những tiết mục hay thực tập sinh mà cô được hỏi tới đều rất xuất sắc, chỉ cần cật lực mà khen là được rồi.



Thực lực của các thực tập sinh khá phân hóa chứ không đồng đều như Bạch Anh nghĩ. Mặc dù có những người rất xuất sắc nhưng cũng có rất nhiều người không có kỹ năng hay mới chỉ luyện tập trong một thời gian ngắn. Các vị ban giám khảo sẽ nêu ra điểm mạnh và điểm yếu của họ, thực sự là không thiên vị một ai hết.



Thứ tự lên sân khấu của Bạch Anh rất muộn, thậm chí cả Marin, Tầm Ý và cả nhóm Trần Mộng đã lên rồi nhưng cô vẫn chưa được tới lượt. Cô bắt đầu sốt ruột, nhưng mới định chuẩn bị tâm lý lên sân khấu cuối cùng thì màn hình lại hiện ra logo đỏ chót của Hotshot Media.



"Tới rồi, tới rồi. Thực tập sinh duy nhất của Hotshot Media."



"Tò mò tài năng của cô ấy ghê."



Nụ cười của Bạch Anh hơi cứng lại. Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy trước sự cổ vũ của Marin và Tầm Ý.



Nhân viên hiện trường hướng dẫn Bạch Anh đi tới cánh gà, bắt đầu trang bị microphone và tai nghe. Cô đứng phía sau, chờ tới khi các thông tin về bản thân được hiện lên màn hình led mới có thể đi ra. Mặc dù không biết trên đó sẽ có gì về mình nhưng Bạch Anh cũng không thể quan tâm nó nữa. Tới khi cô vừa bước tới vị trí trung tâm, bỗng nhiên các thực tập sinh đều ồ lên.



Bạch Anh càng sợ hơn. Màn hình chiếu gì vậy T.T



Video giới thiệu kết thúc, cũng là lúc cô phải giới thiệu bản thân.



"Chào các vị ban giám khảo, chào tất cả mọi người. Em là Bạch Anh, thực tập sinh đến từ Hotshot Media."



Vì ca khúc cô trình bày thuộc thể loại ballad nên tạo hình của Bạch Anh thực sự rất nhẹ nhàng, hơn nữa vì không có sự trợ giúp của stylist nên càng đơn giản hơn. Cô chỉ mặc một chiếc đầm trễ vai màu trắng, mái tóc mềm xõa trên vai, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không cầu kỳ. Bạch Anh cứ đơn giản như thế, đứng một mình lại càng tăng thêm cái cảm giác nhu nhược hiền lành nhưng lại không hề yếu đuối.

"Chào em." Tiêu Cầm mỉm cười, lại lật lên tài liệu về cô rồi nói, "Trong bản giới thiệu có nói tới em đã được tham gia ghi âm demo cho khá nhiều các ca khúc, hơn nữa còn đã được hợp tác với Troy D. Em có cảm thấy mình vượt trội hơn những thực tập sinh khác không?"



Bạch Anh trả lời: "Em cảm thấy mình khá may mắn khi được yêu cầu ghi âm cho các bản demo, vì thế việc cảm thấy vui vẻ đúng là sẽ có. Tuy nhiên thì cũng không thể nói là cảm thấy vượt trội hơn các thực tập sinh khác được, bản thân em cảm thấy em còn phải học tập nhiều."



Quả nhiên ban giám khảo đều cười.



Lã Minh Thần nói: "Xin mời em trình bày phần thi của mình."



Âm nhạc quen thuộc vang lên, nhưng khác với trong tưởng tượng cô lại không khẩn trương lắm. Đây là một ca khúc được coi là khá cũ rồi, Bạch Anh đã được nghe khi còn nhỏ. Nó đã được các producer phối lại cho phù hợp với giọng hát của cô hơn, cũng là một điều khiến cô dung hợp lại với giai điệu này. Các nốt cao không bị đẩy lên quá nhiều, mọi thứ hầu hết đều dừng lại ở một vòng an toàn.

Sau khi Bạch Anh biểu diễn xong, tiếng vỗ tay bắt đầu dồn dập vang lên, cô mới thực sự bị lôi ra khỏi cảm xúc của bài hát.



Hà Bắc Lập cười nói: "Tôi biết vì sao mà Troy D lại chọn cô bé này rồi."



Hoàng Tiểu Du cũng nở nụ cười trêu Tiêu Cầm: "Xem này, cô Tiêu vui chưa kìa. Xem ra là tìm được đệ tử phải không ạ?"



"Đệ tử thì chị không dám nhận." Tiêu Cầm cười, sau đó lại quay về phía sân khấu hỏi: "Khả năng thanh nhạc của em rất tốt, quãng giọng cũng rộng, vì sao không tăng độ khó lên?"



Bạch Anh ngại ngùng nói: "Vì em sợ mình làm không tốt ạ."



La Minh Thần nghe vậy thì nói: "Ở trong vòng an toàn mãi cũng không tốt, phải biết thử thách chính mình."



"Chà, xem ra cô Tiêu tìm được người ưng ý, còn thầy Sam thì sao?" Hoàng Tiểu Du đổi sang tiếng Anh hỏi, "Thầy Sam thấy thế nào?"


Lúc này Kelly Sam mới cầm mic lên nói: "Theo lẽ thường thì phong cách của em sẽ không phù hợp với nhóm nhạc nữ. Tuy nhiên ở đây cũng có ghi rằng em đã học nhảy được hơn 1 năm, có thể biểu diễn một chút không?"



Kelly Sam nói tiếng Anh, cho nên còn phải chờ phiên dịch xong cho mọi người. Đương nhiên, vì đây là điều mà Phương Kiều đã nói với cô từ trước rồi: "Tất nhiên ạ."



Bạch Anh lại vào cánh gà, cởi bỏ chiếc đầm trắng. Ở trong còn có một trang phục đơn giản hơn, là áo phông và quần short.



Phần vũ đạo không dài, chỉ hơn 1 phút, nhưng cũng đủ để Kelly Sam dựng ngón tay cái. Anh ta nói: "Tuy hơi thở của em chưa được đều, nhưng vậy cũng đã rất tốt rồi. Cố lên."



Cuối cùng, Bạch Anh được như ý xếp vào lớp S.



Bạch Anh mừng điên luôn, mặc lại đồ thật nhanh rồi trở về vị trí như gió. Các tiết mục sau cô xem cũng không cảm thấy chán nữa, trong lòng chỉ cảm thấy vui thôi.

Marin bị xếp vào lớp C, buồn buồn nói: "Cậu giỏi thật đấy."



Bạch Anh vội thu lại cảm xúc của mình, an ủi cô ấy: "Đừng buồn, chúng ta còn thời gian 4 tháng luyện tập nữa mà."



Marin vẫn không vui nổi, Bạch Anh chỉ biết vỗ vai cô ấy. Lúc ấy, một thực tập sinh ở hàng ghế phía trên vỗ vai cô, Bạch Anh quay người lại thì nghe cô ấy hỏi: "Cậu được đóng quảng cáo với Lâm Phong luôn sao?"



Bạch Anh ngạc nhiên vô cùng. Hình như quảng cáo đó còn chưa được phát ra mà?




Tầm Ý thấy cô ngơ ngác vậy thì nói: "Dòng Fally X cũng là nhà tài trợ cho chương trình này, quảng cáo vừa được giới thiệu trong phần giới thiệu của cậu."



Ặc, vậy mà cô cũng không biết nữa.



Sau khi phần trình diễn của nhóm thực tập sinh cuối cùng kết thúc, nhóm ban giám khảo đã tổng hợp lại số thực tập sinh ở các lớp. Số lượng thực tập sinh ở các lớp S không đông, chỉ có 17 người, và Bạch Anh là người cuối cùng nằm trong danh sách đó.

Tầm Ý ở lớp A, nhóm thực tập sinh của VIBE thì chỉ có Trương Bình Nhi ở lớp S, còn lại Châu Thải Vi và Trần Mộng đều ở lớp A.



Kết quả xếp lớp đã có, tiếp theo là phân chia ký túc xá thực tập sinh. Nhân viên của StyleQ đã phân chia danh sách phòng ở ký túc xá, không đâu xa lại là vị trí của mỗi người ở khán đài sân khấu này. Vì thế, Bạch Anh trở thành bạn cùng phòng của Marin, Tầm Ý và một cô gái khác tên là Tỉnh Vân.




Tỉnh Vân là một cô gái với phong cách trung tính với mái tóc tomboy. Cô ấy có một bên răng khểnh được "người Nhật" Marin vô cùng yêu thích, tính cách cũng khá hướng ngoại, là người nằm giường dưới Bạch Anh.



Phòng ký túc xá không rộng nhưng nhìn chung cũng đủ sinh hoạt. Mỗi phòng được trang bị một chiếc camera để show ra cuộc sống sinh hoạt của các thực tập sinh. Dĩ nhiên, nó được hoạt động bởi sự điều khiển của tổ đạo diễn.

"Phòng cũng được đó, nhưng mà bị lấy mất điện thoại rồi. Buồn quá đi..." Tỉnh Vân ngã lên giường than thở.



Trước khi được lên phòng, tổ đạo diễn đã thu hết tất cả các thiết bị liên lạc và kết nối mạng mạng của các thực tập sinh. Điều này có nghĩa là, các cô sẽ không bị chịu bất cứ một tác động nào từ bên ngoài, cũng tương đương với việc không biết ngoài kia đang có chuyện gì xảy ra. Khi chương trình được phát sóng cũng sẽ không biết được khán giả có thái độ như thế nào về mình. Chỉ khi bị bệnh cần đi bệnh viện mới được trả điện thoại mà thôi.



Tỉnh Vân là một võng hồng, điện thoại đối với cô ấy mà nói chính là một vật dụng bất ly thân.



Ngày đầu tiên trải qua, tới ngày hôm sau chính là ngày nhận nhiệm vụ cho vòng xếp loại tiếp theo.



Bạch Anh được nhân viên đưa cho một chiếc áo phông màu vàng với chữ S ở đằng sau lưng, còn mặt trước của áo là để dán tên của mình lên đó. Tương đương, áo của lớp A có màu đỏ, lớp B màu nâu, lớp C màu xanh và lớp F là màu đen.

Tất cả 99 thực tập sinh được tập trung tại một căn phòng lớn được trang trí bởi các nhãn hàng và nhóm quay phim. Các nhóm được chia về theo lớp, 5 màu sắc cứ thế trở nên có ranh giới.



Một thực tập sinh bá vai Bạch Anh bất mãn: "Không phải áo đen của lớp F mới là đẹp nhất à? Bọn mình màu vàng, mặc nhìn tối da ghê."



"Vậy cậu dám xuống lớp F để mặc áo đen đó không?" Bạch Anh cười trêu.



Thế là cô ấy lắc đầu như trống bỏi, sau lại không phục rồi ỷ thế cao hơn xoa đầu cô. Bạch Anh lùn một mẩu, cả mấy cô gái đều hùa vào trêu. Thời gian đùa giỡn không nhiều lắm, rất nhanh Lã Minh Thần đã bước vào.



"Chào buổi sáng. Tối qua mọi người ngủ có ngon không?" Lã Minh Thần nói.



Mấy cô gái đều xôn xao.



"Được rồi, ngủ được là tốt. Ở nơi này, giấc ngủ là thứ quý giá nhất đấy."

Nhiệm vụ tiếp theo chính là vòng xếp loại thứ hai – công diễn 1. Sân khấu công diễn này chủ yếu là dành cho các khán giả, bởi vì họ mới là người đánh giá và xếp lớp cho các thực tập sinh ở vòng này. Sau phần đánh giá xếp lớp ở sân khấu này cũng là cơ sở để sắp xếp vị trí của mỗi người cho ca khúc chủ đề của chương trình.