Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 31: Người không ngờ tới




Giống như Phương Kiều nói, Bạch Anh là thực tập sinh có nhân khí cao nhất trên mạng xã hội, độ bàn tán còn cao gấp đôi so với người đứng thứ hai. Lí do thứ nhất là vì cô là thực tập sinh duy nhất của Hotshot Media vốn đã nhiều người biết đến, thứ hai là vì thân phận của cô có rất nhiều thứ để bàn, cuối cùng lại là vì hai dự án liên tiếp mà Bạch Anh tham gia với Lâm Phong.



Quảng cáo điện thoại đã được phát sóng, thậm chí còn được phát vào giờ cao điểm của đài truyền hình quốc gia. Đây vốn là một cái bát vàng to bự, ai nhìn cũng phải ghen tị đến đỏ mắt. Nhóm fan của cô vốn nhỏ lẻ cũng bắt đầu liên kết lại thành một khối rồi thành lập các nhóm tiếp ứng cực kỳ bài bản (một phần còn là do marketing của công ty nhúng tay vào), họ chiến đấu hăng say vô cùng.



Công ty vốn không định hình tượng cho Bạch Anh nhưng cô lại được xếp về nhóm "tiểu thư ngậm thìa vàng", trong khi trên mạng đã có rất nhiều người không thích kiểu như thế, họ cho rằng cô không có tài năng, tất cả đều dựa vào công ty để đi lên. Thế là không ít người vào công kích Bạch Anh, thậm chí vì tính cách nhu thuận của cô mà còn bị gọi là "em gái thìa vàng".



Bạch Anh tức đến buồn cười. Nhóm thực tập sinh thì gọi cô là "bạch liên hoa", còn cư dân mạng lại gọi cô là "em gái thìa vàng". Nhiều biệt danh như thế, cô còn suýt quên cả tên mình nữa.



Tiếp tục đi tìm các topic và bài viết cũ khác, Bạch Anh lại tìm thấy được những đoạn cut của cô về việc không hòa đồng với một vài thực tập sinh để bị gọi là "bạch liên hoa". Thực ra thì các phần phỏng vấn của họ về cô không có nhiều ý xấu, cũng rất nhiều người nói rằng khâm phục sự cố gắng của cô, thế nên trên mạng lại chia làm hai phe. Một phe nói cô giả vờ, một phe lại nói cô nằm không cũng trúng đạn.



Cuối cùng, ngày 21 tháng 6 Lâm Phong phát hành album, vì thế đương nhiên ca khúc song ca của cô với anh cũng được tung ra. Nhìn về tổng thể thì ca khúc được đánh giá khá cao, thậm chí còn được mấy cái đám cưới sử dụng nên nó bắt đầu nổi tiếng hơn. Đổi lại cho cái nổi tiếng này, chính là rất nhiều luồng ý kiến cho rằng Hotshot Media làm thế là để lợi dụng danh tiếng của Lâm Phong để nâng đỡ cho cô. Rất nhiều người nhảy vào mắng mỏ cô bằng các lời lẽ hết sức khó nghe.



Thế là các fan chạy tới để bảo vệ cho thần tượng, cãi nhau với anti-fan trong một thời gian dài. Bạch Anh lại cảm động vô cùng, trong lúc cô không biết gì thì các fan đáng yêu của cô lại bảo vệ cô hết mực.



Ngoài ra, việc bất hòa của Bạch Anh và Châu Đồng cũng được nhà đài đưa lên cực kỳ rõ ràng. Khác với suy nghĩ của cô, Châu Đồng được rất nhiều người yêu thích, các fan thì bảo vệ chặt chẽ, lấy hình tượng "nữ cường" dám đứng lên chỉ trích "em gái thìa vàng" Bạch Anh giả bộ đáng thương.



Fan của Bạch Anh với Châu Đồng chửi nhau vô cùng kịch liệt, cho đến đêm chung kết cô thua Châu Đồng, fan của Châu Đồng hả hê lắm, fan của Bạch Anh lập tức yếu thế. Thậm chí còn có người không nuốt trôi cục tức, lập hẳn cả bảng thống kê điểm và số phiếu của Bạch Anh, cho rằng vị trí của Châu Đồng vốn là của cô.



Thế là hai bên lại vừa mắng nhau vừa cà khịa trên mọi mặt trận, đến bây giờ vẫn còn đang sốt xình xịch. Có thể nói, Bạch Anh nổi lên một phần cũng là do fan nữa.



Bạch Anh thở dài một hơi, ôm tủi thân đăng nhập vào tài khoản mới đã được công ty giúp xác minh, chọn một tấm hình phía sau hậu trường lung linh, tùy tiện đánh một dòng caption rồi mới đăng lên mạng.



Tài khoản mới được xác minh xong ngày hôm qua nên lượng người theo dõi vẫn chưa có nhiều. Sau khi cô đăng hình, lượt theo dõi bắt đầu tăng nườm nượp, cứ một chốc lại tải lại thì con số lại tăng lên, Bạch Anh nhìn đến sướng cả mắt. Có mấy producer và tiền bối trong công ty cũng follow, cô nhìn từng người một, mãi cho đến khi nhìn thấy...

Lâm Phong theo dõi cô!



Lại còn nhấn like bài đăng mới nhất nữa!





Qua bốn tháng không gặp anh, hôm qua nhìn thấy nhau thì lại không thể tiếp xúc. Bạch Anh càng nghĩ càng tiếc, nếu Quách Ái Trân không quấn lấy cô thì hai người sẽ được trò chuyện phải không?



Bạch Anh đi ngủ trong bực bội và tiếc nuối.



Sau khi kết thúc chương trình thì Bạch Anh cũng được rảnh rỗi, Phương Kiều nhân lúc này đã nhận cho cô hai cái quảng cáo mới, sau đó công ty sẽ sắp xếp lịch họp về con đường của Bạch Anh trong tương lai. Bây giờ thì cô không có quyền lựa chọn, vì cô bây giờ còn phải còng cả một đống nợ trên lưng nữa.



Ngồi trong phòng họp không có người, Phương Kiều đưa cho cô một ly nước ấm và một tập văn kiện.



"Thế nào, hôm qua đã tìm hiểu tình hình trên mạng rồi chứ?"



Bạch Anh thở dài đáp: "Rồi ạ."

Thấy tâm tình cô không vui lắm, Phương Kiều chỉ có thể cứng rắn nói: "Đây là điều mà em phải làm quen. Làm nghệ sĩ thì đương nhiên phải có người khen kẻ chê, đối với em thì nó lại là một hiệu ứng tích cực đấy."



Mặc dù biết là vậy, nhưng cô vẫn có chút không quen.



"Được rồi." Phương Kiều ngồi xuống bàn, chỉ tập văn kiện rồi nói: "Ở đây là hai cái quảng cáo, mặc dù hơi gấp nhưng với thời gian hiện tại của em sẽ không có vấn đề gì."



Bạch Anh lấy ra nhìn một chút, thực ra mà nói độ phổ biến quốc dân của hai cái quảng cáo này cũng coi như là tạm ổn. Cái đầu tiên là quảng cáo sữa rửa mặt, sẽ được quay vào bốn ngày nữa. Cái thứ hai là làm người mẫu cho một hãng lens nội địa, thời gian bắt đầu là một tuần sau.



Bạch Anh nói: "Em còn tưởng chị sẽ nhận chương trình cho em cơ."

"Nghĩ cũng hay nhỉ." Phương Kiều nheo mắt nhìn cô, "Mặc dù độ bàn tán của em cao, nhưng với địa vị của em bây giờ thì chưa nhận được chương trình nào đâu."



Nghĩ lại cũng đúng, Bạch Anh hơi ngượng ngùng, cười le lưỡi với chị một cái. Hiện tại cô cũng mới chỉ tham gia một chương trình tuyển chọn thôi, còn chưa có tác phẩm nổi bật thì sao có thể nhận chương trình được.



Cuối tháng ban lãnh đạo của công ty sẽ họp lại, mục đích chính là để bàn về kế hoạch tiếp theo của các nghệ sĩ, trong đó có cả Bạch Anh, vì thế cô cũng được tham gia cuộc họp này. Sau khi định hướng được mục tiêu phát triển, tới khi đó các tài nguyên mới được cân nhắc đến tay cô hơi không. Nói sao thì nói, Bạch Anh vừa vui mừng lại có chút lo lắng.



"Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi rồi dưỡng da cho tốt, chuẩn bị tinh thần sáng láng là được rồi."

Bạch Anh mỉm cười gật đầu, hơi mơ màng nghĩ về tương lai một chút. Cứ tưởng là chuẩn bị về rồi, không ngờ Phương Kiều lại hỏi: "Nhà cửa thế nào rồi?"



Bạch Anh tỉnh lại, đáp: "Cũng tạm rồi ạ. Em định mấy ngày nghỉ sẽ đi mua đồ trang hoàng lại nhà cửa và mua thêm vài đồ dùng nữa."



Phương Kiều gật đầu: "Ừ, nếu rắc rối thì cứ gọi cho chị. Qua mấy ngày này chị sẽ tìm cho em một trợ lý, vì sau này em cũng còn cần người giúp đỡ và thông báo lịch trình, chị cũng không thể đi theo em mãi được."



"Vâng."



Vì là nhà của người quen Phương Kiều cho thuê nên trong nhà vẫn còn mấy đồ đạc cơ bản như bàn ghế, giường, tủ... nên cũng tiết kiệm đi được phần nào. Bạch Anh nghĩ muốn mua thêm đồ, thế nên cô dành hết mấy ngày này để xem xét trang trí. Dù gì thì con gái cũng rất thích quá trình này, Bạch Anh nghĩ mãi cũng không thấy đủ, Quách Ái Trân cũng tới dọn phụ, mất hai ngày mới xong.

Căn hộ nằm trên tầng 9, diện tích trung bình, có tất cả ba phòng chính. Một phòng khách thông với bếp qua một vách ngăn và hai phòng ngủ, Bạch Anh dành riêng một phòng ngủ để tập hát, bố trí cả loa, micro và nhạc cụ, thậm chí còn bỏ tiền lắp một cái gương lớn. Kết quả cuối cùng sau khi hoàn thành, cô nhìn thế nào cũng thấy sướng mắt.



Ngày nghỉ cuối cùng, Bạch Anh ở lì trong nhà, mãi tới khi thấy đói đến hoa cả mắt mới chịu đi xuống mua ít đồ ăn. Chẳng qua là lúc đi lên, cô lại vô tình gặp phải một người quen.



Bạch Anh hơi ngờ ngợ, nhìn qua thì đúng là người quen thật.



"Đại Phàm?"



Anh chàng shipper nhìn thấy cô thì cũng vô cùng ngạc nhiên, sau lại gãi đầu xấu hổ, còn chưa kịp phủ nhận thì cô đã thốt lên: "Đúng là cậu thật nè."



Đại Phàm gãi đầu cười hì hì, anh bảo vệ thấy thế liền hỏi: "Người quen hả?"

Bạch Anh thấy Đại Phàm cứ không chịu nói, đành phải quay sang hỏi anh bảo vệ: "Có chuyện gì vậy ạ? Đây là người quen của tôi."



"À, là thế này. Cậu ta nói muốn giao đồ ăn đến cho chủ hộ phòng 4002, tôi có gọi lên đó nhưng không có ai nghe. Không có người nhận nên anh ta không thể giao đồ được."



Trị an ở khu chung cư này khá tốt, một phần cũng vì chủ trương không cho người lạ ra vào. Nếu không có chủ hộ xác nhận thì ai tới cũng không thể vào.



Đại Phàm nghe thế thì sốt ruột: "Đây là đơn cuối cùng trong ngày rồi. Gọi phần ăn đắt như vậy, tôi cũng không trả nổi."



Đại Phàm là bạn học cấp ba của Bạch Anh, dáng người mập mạp cùng với tính tình khá hiền lành nên hay bị chọc ghẹo. Cô cũng không chơi thân lắm với cậu ấy, nhưng mà nhìn chung thì mối quan hệ cũng vẫn tốt. Nể tình bạn cũ, lại nhìn cậu ấy cũng khá vất vả nên Bạch Anh cũng có một chút tội nghiệp, cuối cùng liền ra tay trượng nghĩa.

"Cậu cho mình xem hóa đơn đi."



Đại Phàm bối rối, nhưng nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, đành đưa hóa đơn cho Bạch Anh. Cô nhìn qua một chút, đại khái là có người này đặt cơm giúp chủ hộ 4002 nhưng lại không rõ bên này thế nào. Nhìn giá một chút, Bạch Anh suýt thì bỏ của chạy lấy người.



Này là trong cơm có kim cương hả? Đắt như vậy?



Nhìn ánh mắt đáng thương của Đại Phàm, trong lòng âm thầm mắng mình làm chuyện thừa, bên ngoài lại đành cắn răng trả tiền. Cũng may đợt tham gia chương trình cô không tiêu nhiều tiền, cũng không có đi bệnh viện hay thuốc thang gì nên trong túi gia đình cứu trợ sau khi mua đồ dùng vẫn còn dư giả.



Đại Phàm mừng lắm, cảm ơn cô mãi rồi mới trèo lên xe chạy đi. Bạch Anh nhìn người bảo vệ, xấu hổ cười một cái rồi chạy như bay vào trong.

Cô thầm nghĩ, nếu chủ hộ 4002 mà không lấy, cô nhất định phải dè dặt ăn chỗ cơm này mấy bữa mới bõ số tiền đã bỏ ra.



Tới phòng 4002, Bạch Anh tằng hắng một chút, rồi thở ra, sau đó treo lên một nụ cười rồi mới nhấn chuông.



Chuông mới vang lên có một lần mà người ta đã mở cửa, Bạch Anh hơi giật mình, còn chưa kịp nhìn đã vội vàng đưa túi cơm lên trước mặt người ta. Miệng cô hơi hé, vừa định nói chuyện đã nhìn đến mặt người đó, cuối cùng lời nào cũng không thốt ra được. Chuyện này, thực sự nằm mơ cô cũng không ngờ tới.



Mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí vương vít trên mũi cô, người đàn ông trước mặt ăn mặc tùy tiện, dưới cằm lún phún râu lại càng làm vẻ mặt anh nhợt nhạt, trên miệng còn đang ngậm một điếu thuốc.



"Lâm... Lâm Phong?"