Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 36: Liều thuốc độc




Bạch Anh sốc lắm chứ. Cô cảm thấy Doraemon rất đáng yêu mà, vậy mà còn có anti-fan nữa hả?



"Anh... gặp rồi à? Anti-fan của Doraemon ấy?"



Lâm Thời Phong thản nhiên đáp: "Ừ, gặp rồi."



Kể ra thì cũng vô tình thôi. Mẹ của Dan có kể, ngày xưa hai anh em anh đã đánh nhau vì một con Doraemon nhỏ, vì Dan ghét nó lắm nên không cho Lâm Thời Phong chơi cùng. Con Doraemon đó là mẹ cho anh, vì thế làm sao mà bỏ được, Dan tức lắm, nhảy lên muốn xé xác con gấu bông đó. Cuối cùng thì hai thằng nhóc đánh nhau, Doraemon thì đứt mất tay, còn Dan thì vẫn còn ghét nó đến tận bây giờ.



Bạch Anh còn đang sốc khi chưa tiếp nhận được thông tin đó đột nhiên cửa chính mở ra, một giọng nói oang oang của đàn ông vang lên đã làm hai con người đang ngồi trên sofa giật cả mình. Hai người nhìn nhau, rồi nhất tề nhìn ra người cũng đang chết trân đứng ở cửa.



"Hai người..." Trịnh Cát Hải nghẹn họng, thực sự phải dụi mắt mấy lần mới thấy rõ được hai người họ.



Bạch Anh lo sợ anh ta nghĩ lung tung nên vội đứng dậy nghĩ muốn giải thích, nhưng mà cô có thói quen co cả chân lên khi ngồi sofa nên khi đứng dậy ngay lập tức đã bị tê chân. Cái cảm giác khó tả xông lên tận óc, Bạch Anh đứng không nổi, chới với muốn ngã thì rất nhanh đã được đỡ lấy.



Lâm Thời Phong ấn cả người cô xuống ghế giúp cô nắn bóp, Bạch Anh không còn tâm tư để ý cái khác chỉ biết ôm chặt chân mình. Trịnh Cát Hải nhìn hai người không coi ai ra gì, cảm giác như máu nóng sắp xông lên tận não, hùng hùng hổ hổ nhào tới tách hai người ra.



Nhìn khuôn mặt đen thui của Trịnh Cát Hải, Bạch Anh gấp muốn khóc luôn.



"Hai người làm cái gì vậy hả?" Trịnh Cát Hải nghiêm mặt hỏi, sau đó lại quay sang Bạch Anh, "Sao cô lại ở đây?"



Lâm Thời Phong bóp trán, đẩy Trịnh Cát Hải ra rồi tiếp tục sờ chân cô hỏi han ân cần: "Còn tê không?"



Trịnh Cát Hải: "..."



Tê chân thì một chút thôi là đỡ rồi, nhưng mà chuyện quan trọng lúc này là Bạch Anh cảm thấy chân mình như có ngàn vạn con kiến đang đốt vậy. Cô đỏ mặt lắc đầu rồi mau chóng rút chân mình ra khỏi tay anh, ngồi thật nghiêm chỉnh trên ghế không dám động đậy.



Lúc này Lâm Thời Phong mới không vui nói với Trịnh Cát Hải: "Đã nhắc anh tới thì nhấn chuông còn gì. Đây là không gian riêng tư của tôi, anh cứ thế xông vào vậy à?"



"Nhấn chuông để hai người đem nhau đi giấu à?"



Bạch Anh: "..."



Lâm Thời Phong lườm anh ta: "Anh xem ít phim truyền hình thôi."



Nhìn hai ly nước cam trên bàn, Trịnh Cát Hải cũng thấy mình đang làm quá, bèn hắng giọng lại một chút. Ai bảo nghệ sĩ của anh ta đang trong thời kỷ nguy hiểm lại còn dây dưa với nữ giới, lại còn đêm hôm ở nhà đóng cửa nói chuyện, hơn nữa nghệ sĩ nhà mình còn có ý với người ta...



Trịnh Cát Hải cảm thấy đau đầu, nhìn thấy Bạch Anh đáng thương nhìn anh ta còn cảm thấy đau đầu hơn nữa. Anh ta cắn răng hỏi: "Cậu nói cho cô ấy biết địa chỉ nhà à?"



Bạch Anh vội vàng chen lời: "Trùng hợp thôi ạ. Em ở tầng 9, trên đó cúp điện, em không vào được nhà nên mới xuống đây ạ."



Trịnh Cát Hải nhìn Lâm Thời Phong, Lâm Thời Phong tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh ta hừ một tiếng, mới thôi không nói tới chuyện này nữa.



"Muộn rồi anh tới đây làm gì?" Lâm Thời Phong hỏi.



"Còn không phải Tiểu An nói thả cậu ở bên ngoài chung cư, sợ có chuyện gì nên mới đến xem." Nhưng mà xem chừng không phải là chung cư có chuyện, mà là con gái nhà người ta có chuyện.



Lâm Thời Phong nhún vai, không bày tỏ gì thêm.



"Còn chuyện này nữa, tới rồi thì nói luôn." Trịnh Cát Hải lấy điện thoại đưa cho anh, "Lễ trao giải Giai Điệu Vàng cuối năm gửi lời mời cho cậu tham gia, đồng thời cũng đem 'Enthuse' cùng 'Flower & Tears' vào đề cử. Công ty đồng ý cho cậu tham gia, nói tôi trao đổi với cậu về ca khúc biểu diễn hôm đó."

Bạch Anh biết giải Giai Điệu Vàng này. Đây là một lễ trao giải dành cho mảng âm nhạc thường niên vào tháng 12 mỗi năm, được coi là một trong những giải thưởng lớn nhất cả nước. Tuy cô không xem lễ trao giải này, nhưng năm nào cũng sẽ giống những người khác hóng xem ai là người đoạt giải.



Lễ trao giải có rất nhiều các hạng mục lớn, nhưng thường thì người ta vẫn sẽ để ý nhất ba hạng mục chính: Nghệ sĩ xuất sắc nhất, Bài hát của năm và Album của năm, được gọi chung là "Tam Bảo Cup". Mấy năm trước Lâm Thời Phong cũng đã từng đạt được hai cup ở lễ trao giải này rồi, cũng không biết năm nay có đạt được thành tựu nào không.



Nhưng về nhận xét cá nhân của cô, album này mà không đạt được giải thưởng gì thì chắc chắn anh sẽ bị không ít lời ra tiếng vào. Bởi vì VIBE đã từng đánh tiếng với fan rằng, album này được đặt mục tiêu để đạt giải, mặc dù Bạch Anh vẫn cảm thấy Lâm Thời Phong sáng tác ra chúng là vì yêu thích chứ không phải để nhắm giải.

Đối với một nghệ sĩ, được biểu diễn trên một sân khấu lớn chính là mục tiêu của nhiều người. Bạch Anh cũng vậy. Có điều là cô còn chưa được debut, cũng không biết sau này sẽ có cơ hội đó không.



Không giống như các giải thưởng được tổ chức tràn lan hiện nay, Giai Điệu Vàng được tổ chức bởi Viện hàn lâm Nghệ thuật Âm nhạc và Điện ảnh quốc gia về mảng thu âm, cùng với giải Thước Phim Vàng là về mảng phim ảnh. Mỗi cá nhân hoặc tổ chức nào đạt được giải ở đây đều coi như là môt sự công nhận của giới chuyên gia, cũng như sự đồng tình của các khán giả.



Lâm Thời Phong gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Tôi sẽ họp lại ban producer để xem xét chuyện này."




Nói xong thì Trịnh Cát Hải cũng không còn chuyện gì nữa. Anh ta cứ nhìn Lâm Thời Phong, rồi nhìn Bạch Anh, sau đó mới thực sự chấp nhận việc mình không được chào đón.

Nhưng mà anh ta không cam lòng, vì thế làm người xấu luôn một thể: "Vừa nãy tôi thấy tầng 9 có điện rồi, cũng 21 giờ rồi đấy."



Lâm Thời Phong: "Ừ, 21 giờ rồi, anh nên về thôi."



Trịnh Cát Hải: "..."



Đột nhiên anh ta muốn bỏ việc.



Trịnh Cát Hải đã quay về, Bạch Anh cũng đã nhận được câu trả lời mình muốn, cô cũng không còn lí do gì để ở lại nữa. Vì thế cô chậm chạp đứng dậy, đột nhiên điện thoại từ trên ghế rơi xuống. Tiếng bài hát vang lên khiến Bạch Anh đỏ mặt tía tai, vội vội vàng vàng nhặt điện thoại lên rồi tắt màn hình đi.



Huhu, thế mà vừa nãy cô không tắt điện thoại, video này chạy xong lại tới video khác. Có lẽ vì chạm phải nút âm lượng nên mới đột nhiên như vậy, nhưng mà không phải trùng hợp vậy chứ, lại đúng cái đám cưới đang chạy "Khoảng cách 1000 bước chân".

Lâm Thời Phong hơi ngạc nhiên, anh hỏi: "Em thích nghe bài này à?"



"Có đám cưới dùng bài này làm BGM, em vô tình lướt qua video đó thôi." Cô vội vàng lấp liếm.



Anh ồ lên một tiếng thật dài làm cô càng xấu hổ hơn, lại giống như không hài lòng với câu trả lời của cô lắm, lại hỏi lại: "Vậy em có thích không?"



Thích gì cơ? Thích bài hát hay thích nó được dùng làm BGM đám cưới?




Bạch Anh hoang mang trả lời: "Thích chứ."



Tự nhiên Lâm Thời Phong bật cười, Bạch Anh xấu hổ không chịu được, không còn cách nào khác chỉ còn cách đánh bài chuồn trước rồi tính sau. Cô nói: "Chắc là có điện rồi, em phải về đây."



Cô phi ra cửa như bay, Lâm Thời Phong cũng đi ra theo: "Anh đưa em lên."



"Không cần!" Bạch Anh la lên, "Em về đây, chúc anh ngủ ngon!"



Nói xong cô biến mất dạng, cũng không để Lâm Thời Phong kịp nói thêm câu gì. Mãi tới khi trước cửa không còn ai, Lâm Thời Phong mới nở nụ cười, đóng cửa rồi lấy điện thoại nhắn tin.

Tầng 9 có điện rồi, Bạch Anh mở cửa rồi chạy như điện vào nhà, mãi tới khi cửa đóng lại rồi cô vẫn không thể bình tĩnh nổi. Hai tay áp lên má, cô cảm thấy mình sắp chín tới nơi rồi.



Tâm tình còn chưa bình ổn, bỗng nhiên điện thoại rung lên một cái, Bạch Anh giơ lên nhìn. Lâm Thời Phong nhắn tin chúc ngủ ngon, lại còn gửi thêm một cái nhãn dán hình Doraemon cuộn người đi ngủ cực kỳ đáng yêu. Bạch Anh tắt điện thoại, cảm thấy hình như mình mắc bệnh tim rồi.



Huhu, quả nhiên Lâm Thời Phong là một liều thuốc độc.



Tháng 10 là tháng sinh nhật của Bạch Anh, cũng là lúc cô nhận được thông tin về lịch trình debut của mình.



Lúc Phương Kiều báo cho cô điều này, cô cảm thấy bản thân mình dường như chuẩn bị được lột xác rồi. Nhưng mà Bạch Anh còn chưa vui xong, đột nhiên Phương Kiều lại ném xuống một quả bom: "Nói với em một chuyện, ca khúc ra mắt của em sẽ do Dan chịu trách nhiệm."

Bạch Anh kinh ngạc: "Dan? Dan chịu trách nhiệm?"



"Ừ. Anh ấy bảo chị thông báo với em, em sẽ làm việc với anh ấy trong toàn bộ lần ra mắt lần này. Tức là, em sẽ tham gia vào tất cả các khâu, từ việc lên concept cho đến sáng tác và thu âm, toàn bộ đều do Dan dẫn dắt em, đúng như mục đích mà em và công ty đã thương lượng."



Dan là sếp của cô, cũng là một bậc thầy producer điêu luyện. Rất nhiều các hit của các nghệ sĩ đều do một tay anh ta nhào nặn, đã rất nhiều lần đạt giải thưởng từ bé tới lớn, thậm chí còn tham gia sản xuất cho nghệ sĩ ngoài nước. Bạch Anh thật ra đã suýt quên mất anh ta giỏi như thế nào, từ lúc anh ta nhặt được cô đến giờ.



Thời gian ra mắt dự kiến của Bạch Anh là vào cuối tháng 2 năm sau.



Sinh nhật của cô là vào ngày 13 tháng 10, công ty cho cô nghỉ phép thời gian cuối cùng để bước vào làm việc chính thức. Bạch Anh cũng được coi như là người đã có danh tiếng, có một nhóm fan ổn định. Nhóm fan bắt đầu gửi quà về công ty, rồi thậm chí là đặt quảng cáo chúc mừng sinh nhật ở phần quảng cáo của các app công cộng, thậm chí là vài tuyến xe bus và cả quảng cáo màn hình led ở trung tâm thương mại.

Bạch Anh vui kinh khủng, dành hết một ngày để đi chụp hình lại mấy cái quảng cáo đó, rồi chụp quà mà fan gửi. Ngày sinh nhật, Phương Kiều tổ chức cho cô một buổi tiệc nhỏ, mời Quách Ái Trân và một vài người quen đến góp vui. Cô có mời cả Lâm Thời Phong nữa, nhưng anh còn đang chuẩn bị cho concert ở tỉnh khác nên không thể tới được.



Cô đã nghe anh ấp ủ muốn làm concert từ đầu năm rồi, lần này đi chuẩn bị công khai như vậy có lẽ là đã định được rồi. Nghe nói thời gian này Lâm Thời Phong rất bận, vừa chuẩn bị cho lễ trao giải vừa chuẩn bị cho tour concert sang năm, lại còn chụp ảnh họa báo, tạp chí và cả đại diện cho các nhãn hàng. Bận kinh khủng, vì thế làm gì còn có thời gian dự tiệc sinh nhật của cô nữa.



Bạch Anh buồn chứ, nhưng anh ở nơi khác còn gửi cho cô tới hai món quà, quà to hơn rất nhiều so với mọi người.

Hôm sau, Bạch Anh dành cả ngày để bóc quà. Đương nhiên cô chọn bóc quà của Lâm Thời Phong đầu tiên, nhưng mà khi bóc quà ra, cô thực sự không biết nên khóc hay nên cười.



Lâm Thời Phong tặng cô trọn bộ tất cả các bộ truyện tranh Doraemon từ truyện ngắn đến truyện dài, từ truyện màu cho đến tập đặc biệt, thực sự là gì cũng có. Ngoài ra còn có một con gấu Doraemon bự nữa, ôm một hình trái tim màu đỏ có thêu tên cô.



Bạch Anh quyết định, từ bây giờ cô sẽ làm một fan cứng của Doraemon.