Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 4: Lâm Phong




Bạch Anh đã nghe qua bản demo. Đây là một bài hát mang thiên hướng ma mị. Hotshot Media chưa định hướng phong cách cho Bạch Anh nên cô cũng đã từng thử sức cho kiểm tra định kỳ với các thể loại nhạc khác nhau. Lần này là một bài hát sẽ được phát hành, trong lòng Bạch Anh không tránh khỏi cảm giác luống cuống.



Trong giờ học, Bạch Anh cắm tai nghe lơ đãng nghe đi nghe lại bản demo này. Bất chợt, cô cảm thấy hai bạn nữ bên cạnh mình đang ríu rít thì thầm gì đó. Bạch Anh có lướt mắt nhìn qua, sau đó lại giật mình.



Trên trang chủ của Hotshot Media đã đăng lên hình ảnh và thông tin cá nhân của các nghệ sĩ trong công ty, trong đó có một tấm thần thần bí bí về một nhân vật nào đó chỉ được giới thiệu bằng một hình ảnh đã bị tô đen thui. Nhìn tấm hình trên điện thoại, Bạch Anh bỗng nhiên có một chút cảm giác lạ.



Hotshot Media mới được tách ra không lâu, các nghệ sĩ chưa có sự kiện gì nổi bật. Những gì mà công ty hiện tại đang có chỉ là cái danh công ty con của VIBE Entertainment, có lẽ màn comeback của Troy D chính là phát súng mở đầu cho việc công ty khởi xướng đi lên.



Trong quá trình học tập và rèn luyện, Bạch Anh cũng đã được chụp vài shot ảnh. Phương Kiều có nói với cô, việc này vừa để cho cô học tập, vừa để làm hình ảnh ra mắt của cô trong tương lai. Tấm ảnh bị bôi đen này chính là tấm ảnh cô mới chụp vào một tuần trước.



Việc Bạch Anh ký kết hợp đồng làm thực tập sinh của Hotshot Media thì ngoại trừ gia đình và Quách Ái Trân thì không ai biết được. Khi mới bắt đầu, công ty đã yêu cầu cô giữ kín bí mật này, đồng thời yêu cầu cô khóa hết tất cả các tài khoản mạng xã hội công khai để đề phòng việc bị lọt thông tin ra bên ngoài. Trong cả một năm Bạch Anh làm thực tập sinh, không có ai biết cả. Hiện nay công ty đã úp mở về thông tin của cô, chắc hẳn là để chuẩn bị cho việc hợp tác trong sản phẩm của Troy D.



Sau khi học trên trường xong, Bạch Anh phải trở lại studio để bắt đầu cho việc thu âm bài hát của Troy D.



Công ty nằm trong một con hẻm nhỏ, đường đi khá dài nên Bạch Anh thường đạp xe tới cho tiện. Vì con hẻm khá nhỏ nên diện tích không lớn, đối diện công ty lại có một công trình xây dựng, người ta ỷ vào việc ít người qua lại nên bày vương vãi các vật liệu trên đường, mỗi lần đi qua con đường này đều phải hết sức cẩn thận.



Bạch Anh dắt xe qua từng chút một, bỗng nhiên một tiếng la lớn "Cẩn thận!" làm cô giật bắn mình, ngay lúc đó liền bị người ta ôm lấy rồi ngã lăn ra nền bê tông đầy đất cát. Một tiếng ầm vang lên, xung quanh bụi mù mịt nhưng Bạch Anh chẳng nhìn thấy gì, cả khuôn mặt cô đều dán cả vào ngực người ta. Mãi tới lúc sau người đó buông cô ra, Bạch Anh mới mơ hồ nhìn thấy ánh sáng.



"Em không sao chứ?"



Giọng nói từ tính vang trên đỉnh đầu khiến Bạch Anh ngơ ngác. Cô chậm rì rì ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là đôi mắt màu hổ phách quen thuộc. Thấy cô cứ đờ đẫn, người đàn ông lập tức tháo bỏ khẩu trang rồi sờ nắn đầu cô, lo lắng hỏi: "Không phải là đập vào đầu rồi chứ?"



Bạch Anh như bị tiêm máu gà, cô la lên một tiếng rồi nhanh như cắt chui ra khỏi người Lâm Phong rồi đứng dậy. Trong đầu cô, hàng loạt suy nghĩ như nước chảy cứ dội vào, không phải chứ? Vừa rồi chính là Lâm Phong đã cứu mạng cô nha! Mẹ ơi, thậm chí anh còn ôm cô vào lòng nữa!



Lâm Phong cũng chậm rãi đứng dậy, chưa kịp hỏi han gì mọi người ở trong công ty cùng với công nhân tòa nhà thi công đều ùa ra. Tiếng động rất lớn, kinh động tới rất nhiều người. Lúc này Bạch Anh mới hoàn hồn, cuối cùng mới nhìn thấy chiếc xe đạp bẹp dí nằm dưới tấm bê tông khổng lồ đã vỡ ra không ít.

"Không sao chứ? Có ai bị thương không?"



"Trời ơi, kinh khủng như vậy..."



"Tôi đã nói cái tòa nhà thi công này không được rồi mà!"



"Xin lỗi, thực sự xin lỗi! Chúng tôi không cố ý, có ai bị thương không ạ?"



Bạch Anh vội vàng lên tiếng: "Không sao ạ, không bị thương ạ!"



Mọi người ồ ạt như vỡ chợ, mấy nhân viên trong công ty cũng nhận ra Bạch Anh và Lâm Phong thì xúm lại hỏi thăm, có người còn đe dọa công nhân thi công vài câu nữa. Mất một thời gian dài mọi người mới giải tán, bên công nhân chịu trách nhiệm thu dọn hiện trường là xong.



Nhìn chiếc xe đạp gắn bó với mình bao lâu nay giờ vỡ tan tành dưới tấm bê tông khổng lồ kia, Bạch Anh liền thấy rùng mình. Nếu không phải Lâm Phong kịp thời kéo cô lại, có lẽ cô đã nằm chung với chiếc xe đạp kia rồi.



A, Lâm Phong... Cô còn chưa cảm ơn anh ấy nữa!

Lâm Phong trấn an mọi người, sau đó bất thình lình nhìn về phía Bạch Anh. Cô ngơ ra một chút, mãi mới nhận ra anh đang chờ mình liền vội vàng chạy đến. Trải qua chuyện vừa rồi, mọi người lo cô sợ hãi rồi ám ảnh liền an ủi cho đến tận cửa thang máy mới thôi.




Bước vào trong thang máy rồi, phải mấy giây sau Bạch Anh mới nhận ra, trong thang máy chỉ có cô với Lâm Phong thôi!



Cô "a" lên một tiếng: "Anh... Vừa nãy anh có sao không? Có trầy xước ở đâu không?"



Nhìn Bạch Anh vội vội vàng vàng, bất chợt Lâm Phong liền phì cười.



Bạch Anh: ?



Lâm Phong vươn tay ra sờ sờ đầu cô mấy cái, cả người Bạch Anh cứng đơ như thanh gỗ. Anh cười: "Có phải va vào đầu rồi không? Sao phản ứng lại chậm thế chứ?"



Huhu, mất mặt quá đi!



Bạch Anh khóc thầm trong lòng, khóc đủ mới lí nhí một câu trong cổ họng: "Chuyện vừa nãy, thực sự cảm ơn anh đã cứu mạng em... Anh mà không ở đó chắc em..."

Còn chưa kịp để cô nói xong, thang máy kêu lên một tiếng rồi lập tức mở ra. Lâm Phong khẽ đẩy lưng cô mới luống cuống ra ngoài. Lúc này Bạch Anh còn đang rối bời, Lâm Phong đẩy đến đâu cô liền đi đến đó, mãi khi tới cửa phòng thu rồi Bạch Anh mới vội vàng phanh lại.



Cô xua tay: "Không được, em còn chưa đến giờ..."



2 giờ chiều Bạch Anh mới phải thu âm, bây giờ mới có 12 giờ, mọi người chắc vẫn còn ở bên trong. Chỉ là Lâm Phong cứ cố chấp kéo cô vào, an ủi: "Cứ vào đi, không có ai đâu."



Bên cạnh phòng thu là phòng đàn, là phòng dành riêng cho nhạc sĩ sáng tác. Lâm Phong kéo cô vào bên trong, quả nhiên bên trong chẳng có ai cả. Các thiết bị máy vẫn mở, đèn led mờ mờ xoay chuyển. Bạch Anh tò mò ngó nghiêng một chút, cả căn phòng bất chợt sáng lên làm cô giật mình.



Lâm Phong tắt đèn led, mỉm cười hỏi cô: "Chưa ăn gì phải không? Anh đặt cơm nhé?"

Bạch Anh vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu ạ, không cần phiền phức vậy đâu ạ..."



"Có gì mà phiền phức chứ, anh cũng chưa ăn gì. Bữa trưa vừa nãy tiện tay quăng đi rồi, bây giờ phiền em ăn cùng anh nhé?"



"Vâng..."



Ăn trưa cùng với Lâm Phong! A, cô muốn báo tin vui này cho bạn thân biết. Không, phải là báo cho cả nước biết, cả thế giới biết!



"Ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như vậy." Lâm Phong nói, nhìn Bạch Anh ngờ nghệch như vậy cũng thật vui mắt.



Lâm Phong cởi bỏ áo ngoài, lúc này Bạch Anh mới có thể thấy vết trầy xước trên khuỷu tay anh. Đoán chừng là vừa nãy lúc đỡ lấy cô ngã xuống đất có lẽ đã ma sát với nền bê tông mới bị trầy xước như thế.



Anh ôm ra một hộp thuốc y tế ngồi xuống bên cạnh cô, động tác vụng về rửa vết thương bằng oxy già. Đôi mày khẽ nhăn lại, nhưng cũng không kêu ra tiếng gì. Bạch Anh nhìn mà cứ nhăn mặt, mãi đến khi không nhìn được nữa mới nói: "Để em giúp anh."

Lâm Phong mỉm cười, đưa đồ cho cô.



Nhìn Bạch Anh với khoảng cách gần, hình như cũng đã thật lâu anh chưa nhìn thấy cô. So với một năm trước, hiện tại Bạch Anh đã gầy hơn rất nhiều, da dẻ cũng được chăm sóc kỹ lưỡng mà trở nên hồng hào. Mái tóc đen ngày nào đã trở thành màu nâu được uốn xoăn nhẹ, nhìn nghiêng lại trở nên tràn đầy ôn nhu. Bạch Anh không phải kiểu con gái xinh đẹp, cô chính là kiểu càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy thuận mắt dễ chịu.



Cảm giác hồi hộp vì ở cạnh thần tượng dần mờ nhạt đi, ai ngờ Bạch Anh vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Phong nhìn mình chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bạch Anh suýt nữa thì ngừng đập.



Cô vội đẩy Lâm Phong ra, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi rúc vào một chỗ, cả khuôn mặt cúi gằm, lờ mờ có thể thấy được hai má ửng hồng như táo chín. Lâm Phong có chút ngạc nhiên vì Bạch Anh đẩy mình ra, sau lại phì cười.

Anh nói: "Anh làm em sợ vậy à?"



Bạch Anh cực lực lắc đầu.



"Vậy sao lại không chịu nhìn vào mắt anh?"



Cô nói lí nhí: "Tại vì em thích anh quá... cho nên không dám nhìn anh..."




Lần này thì Lâm Phong phá lên cười, Bạch Anh càng xấu hổ hơn, nhất định không chịu ngẩng mặt lên.



Thực ra, nếu chỉ nhìn thần tượng của mình từ xa như trước đây thôi, cô chỉ hận không thể dán luôn cặp mắt mình lên người anh. Nhưng khi anh ngồi cạnh mình, nói chuyện với mình, cô lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.



Lâm Phong cười chán mới dừng lại, đúng lúc đó người giao cơm liền gọi tới. Anh bảo cô chờ rồi khoác áo ra ngoài, đến khi chỉ còn một mình Bạch Anh trong phòng, cô mới cảm thấy như mình mới sống lại, chẳng qua là chỉ muốn đâm đầu xuống đất thôi.



Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Quách Ái Trân: "Hôm nay, tớ chết không còn gì hối tiếc nữa rồi T.T"

Quách Ái Trân: "???"



Cánh cửa bị đẩy ra, Bạch Anh vội vàng cất điện thoại. Lâm Phong để túi đồ ăn xuống bàn, nói: "Ăn cơm thôi, không trêu em nữa."



Hai người im lặng ăn cơm, nhất định không ai chịu nói câu nào nữa. Mãi tới khi ăn xong, Bạch Anh vứt xong rác thì trở vào phòng, cả căn phòng chỉ còn ánh đèn led mờ mờ. Lâm Phong ngồi trước máy tính, ánh đèn hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ, Bạch Anh liền có chút ngẩn người.



Nghe tiếng động, Lâm Phong quay lại, vẫy tay với cô: "Lại đây."



Anh mở tệp chứa các file nhạc, rất nhiều những bài hát chưa được công bố ở trong đó. Chọn một bài, bắt đầu phát.



Đó là một ca khúc ballad, giai điệu cực kỳ chậm rãi và có chút man mác buồn. Bạch Anh chăm chú lắng nghe, cuối cùng lại rơi vào trong bài hát đó. Mãi cho tới khi bài hát dừng hẳn, Bạch Anh mới cảm thấy tỉnh lại.

"Lời nói không chạm thấu trời xanh." Bạch Anh nhìn tiêu đề ca khúc, cực kỳ tán thưởng: "Cả ca từ lẫn giai điệu đều không chê vào đâu được! Đây là ca khúc sắp tới của anh sao? Tuyệt quá!"



"Ừ." Lâm Phong gật đầu, "Nhưng anh cảm thấy vẫn chưa hài lòng."



Cô ngạc nhiên: "Tại sao chứ? Em cảm thấy nó rất ổn mà?"



Lâm Phong mở lại một đoạn, bắt đầu nói về vấn đề mà anh không hài lòng ở bài hát. Hai người bắt đầu người nói người nghe, sau đó thảo luận, cực kỳ say sưa, đến nỗi có người đẩy cửa đi vào cũng không biết.



Anh ta nheo mắt nhìn hai cái đầu mờ mờ, cuối cùng cũng không chịu nổi mà bật đèn. Cả căn phòng sáng lên, cả hai người đều giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm vào người kia.