Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 46: ???? Ra mắt công chúng




Bạch Anh hơi xấu hổ, không dám phản ứng gì. Cũng may Lâm Thời Phong không để ý nhiều, anh kéo cô vào trong căn phòng đó, sau đó bật điện lên, ấn cô ngồi xuống cái ghế gaming trước màn hình máy tính, còn anh thì quay lưng đi ra ngoài.



Bạch Anh hơi thắc mắc, nhưng cũng không hỏi gì.



Trước mặt, ngoài máy tính đang chạy phần mềm làm nhạc mà cô nửa hiểu nửa không, xung quanh còn có đàn organ kết nối với các loại máy móc chỉnh âm chuyên nghiệp, dưới chân lại có một cây guitar điện vẫn đang cắm điện. Nhìn qua đã biết, Lâm Thời Phong đang làm nhạc.



Cô không dám đụng lung tung mà xoay ghế nhìn quanh khắp phòng. Nhìn qua, căn phòng cũng không khác nhiều so với phòng thu ở công ty mà trước kia hai người từng ngồi. Có điều đèn led ở đây dịu hơn một chút, chiếu xuống tủ kính đựng album mờ ảo.



Tất cả các album và đĩa nhạc từ khi ra mắt đều được anh trưng bày tại đây. Tủ ngoài phòng khách thì để các loại cup cả trong và ngoài nước. Hai cái tủ cộng lại, cực kỳ hoành tráng.



Cánh cửa một lần nữa lại được mở ra. Anh cầm theo một bình nước màu hồng hồng và hai cái ly, đặt lên bàn.



"Nước gì vậy?" Bạch Anh hiếu kỳ hỏi.



"Nước thanh mai." Lâm Thời Phong rót ra hai cái ly rồi đưa một cái cho cô, "Uống thử xem, cho nhuận họng."



Nước thanh mai chua chua ngọt ngọt lại còn mát, Bạch Anh nếm thử một ngụm đã thích, lúc sau cứ ôm chặt ly nước, một lúc lại uống một ít. Lâm Thời Phong cũng chiều cô, mặc cô uống hết cả bình nước.



Lâm Thời Phong lại ngồi trước máy móc, đàn một chút, lại sửa một chút. Không lâu lắm, anh quay người gọi cô: "Lại đây, dạy em chơi nhạc."



Quả nhiên, câu nói này đủ để hút hồn của Bạch Anh khỏi bình nước thanh mai. Cô đi tới chỗ anh, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Thời Phong kéo lọt xuống. Bạch Anh giật mình la một tiếng, tỉnh táo lại đã thấy mình ngồi trong lòng anh.



Cái ghế gaming coi như miễn cưỡng cho hai người ngồi. Nhưng mà cái tư thế này, có chút thân mật. Bạch Anh hơi giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị bàn tay vòng qua eo của anh giữ chặt.



"Ngoan nào, nghiêm túc mới dạy cho em được."



Bạch Anh đỏ mặt, trong lòng âm thầm mắng Lâm Thời Phong một chút nhưng cũng thực sự ngồi ngoan lại.



Anh đặt hai bàn tay Bạch Anh lên phím nhạc, sau đó lại áp tay mình lên đó, nhẹ nhàng ấn một phím. Tiếng đàn thanh thanh phát ra, ở bên tay cô anh khẽ hỏi: "Có biết chơi đàn không?"



Bạch Anh cố gạt đi sự ngượng ngùng trong lòng, lắc đầu.



"Anh dạy em."





Anh áp tay cô, chậm chạp đàn lên vài nốt cơ bản. Bạch Anh nhận ra đó là 'Twinkle Twinkle Litter Star', trong lòng vui vẻ một chút. Hai người đều yên lặng, chỉ có tiếng đàn thanh thoát phát ra.



Thời gian sau đó, Lâm Thời Phong thực sự chỉ cho Bạch Anh vài bước cơ bản để tạo nên một giai điệu nhạc đệm cho một bài hát. Anh nói gì cô đều nghe, thực sự ra dáng một học sinh ngoan.



Hậu quả của uống nhiều nước là muốn đi vệ sinh. Bạch Anh trong lòng anh vặn vẹo một lúc, tới khi không nhịn nổi nữa mới chạy ra ngoài.



Trong lúc cô đi vệ sinh, trùng hợp làm sao điện thoại của Bạch Anh để trên bàn trà lại vang lên. Lâm Thời Phong xoay người cầm điện thoại lên, nhìn người gọi tới, chần chừ không biết có nên nghe giúp cô hay không.



Tiếng chuông ngắt, rất nhanh đã gọi lại. Lâm Thời Phong không chờ nữa, nhận máy luôn.

Đầu dây bên kia, Phương Kiều còn không để ai lên tiếng đã nói luôn: "Bạch Anh, chị đặt vé cho em 7 giờ tối nay bay có được không? Nghỉ một đêm rồi ngày mai lên công ty?"




Ở bên này, trả lời chị lại là một giọng nam: "Không cần đâu, cô ấy về rồi."



Phương Kiều sửng sốt, nhìn lại điện thoại một lần, xác định mình không gọi sai người mới tiếp tục đặt lên tai. Giọng chị hơi nghẹn lại, giống như là rất khó tin: "Lâm Thời Phong?"



Lâm Thời Phong: "Vâng."



Phương Kiều vỗ trán, khó khăn hỏi: "Hai đứa đang ở với nhau?"



Lâm Thời Phong lại xác định một lần.



Đúng là chuyện gì nên đến thì sẽ đến. Mặc dù vốn đã biết trước kết quả nhưng khi được nghe chính chủ xác nhận thì thực sự lại cảm thấy thông tin khó nuốt. Phương Kiều thở dài một hơi, cũng may chị nghe được tin này vào ban ngày. Nếu Lâm Thời Phong nghe điện thoại vào ban đêm, thực sự chị sẽ không nghĩ trong sáng nổi.

Phương Kiều ho khan, nghiêm túc dặn dò: "Con bé còn trẻ, cậu đừng có động tay động chân đấy."



Lâm Thời Phong cười: "Em biết rồi, yêu đương trong sáng mà."



Phương Kiều: "..."



Thôi thì luyện tập trước cho việc sau này con trai mình thông báo có người yêu vậy.



Lúc Bạch Anh trở vào thì vẻ mặt đã thoải mái hơn. Cô nhìn điện thoại mình được đặt trên bàn để máy, hơi nghi hoặc: "Sao điện thoại em lại ở đây?"




Lâm Thời Phong lại kéo cô xuống ghế, trả lời: "Chị Phương gọi điện cho em, anh giúp em bắt máy."



Bạch Anh trợn mắt, vội vàng chộp lấy điện thoại kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi, quả nhiên thấy có một cuộc gọi kéo dài hơn hai phút. Cô trừng mắt nhìn anh, thực sự rất sợ Lâm Thời Phong sẽ nói gì đó linh tinh với Phương Kiều.



Thực sự không phải không có lí do mà cô sợ. Bạch Anh cảm thấy hôm nay Lâm Thời Phong hơi kỳ, không giống anh trước kia lịch sự dịu dàng chút nào. Ngược lại lại có chút lưu manh.

"Anh nói gì với chị ấy vậy?"



"Không có gì, chỉ là bảo chị ấy không cần mua vé máy bay thôi."



"Thật không?" Cô vẫn còn nghi ngờ.



Lâm Thời Phong mặt mày vô tội: "Đương nhiên rồi, anh có thể nói gì đây?"



Được rồi, có lẽ trong hai phút này họ cũng không nói được nhiều.



Lâm Thời Phong vươn tay cuốn lấy tóc mai màu tim tím của cô nghịch một chút, lại làm như vu vơ mà hỏi: "Em chưa nói với ai chuyện hai đứa mình hả?"



Bạch Anh nghe thế thì bối rối: "Em chưa, em muốn đợi ổn định rồi mới nói..."



"Không an tâm?" Lâm Thời Phong hỏi lại, "Về anh hả?"



Nghe anh hỏi vậy, đột nhiên Bạch Anh lại nhớ lại mấy thứ mình xem hồi nãy, sự bực bội trong lòng lại tuôn lên, không vui mà trả treo lại: "Đương nhiên, làm gì có ai sẽ an tâm với người ngày ngày tạo CP với người khác chứ."



Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao lại có rất nhiều nữ minh tinh muốn tạo scandal với anh như vậy. Ngoại trừ nổi tiếng, Lâm Thời Phong đào hoa như vậy có ai không thích cơ chứ. Hơn nữa lại với cái khuôn mặt đẹp trai này...

Lâm Thời Phong nghe vậy thì không giấu nổi ngạc nhiên. Anh nhìn cô một lát, tự nhiên bật cười. Bạch Anh nổi giận giãy ra lại bị anh ôm vào, lại hôn hôn mấy cái. Hôn xong, anh lại ở bên tai cô cười khẽ: "Bạch Anh, em ghen rồi này."



Mặt Bạch Anh đỏ lên, vẫn cố nói: "Ghen gì chứ, em đâu thừa nhiều hơi như vậy."



"Ừ, anh thừa nhiều hơi." Lâm Thời Phong cụng trán với cô, "Anh rất vui."



Bạch Anh xoay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy mình túng quẫn như vậy. Người đâu mà kỳ lạ, vui gì khi thấy người khác ghen cơ chứ.




Với cả, cô cũng không nghĩ là mình hẹp hòi như vậy. Thật ngại quá đi!



Hai người làm loạn hết cả ngày, muộn lắm rồi Lâm Thời Phong mới thả cô về nhà.



Trong phòng ngủ tối đen, Bạch Anh lăn lộn mấy vòng, trên miệng không giấu nổi nụ cười, ngọt ngào cứ thế xông ra ngoài.

Một đêm yên giấc không mộng mị.



Ngày hôm sau, Bạch Anh lại trở về với sự bận bịu cho buổi ra mắt của mình. Thời gian không còn nhiều, Phương Kiều cũng không dành thời gian trách móc cô chuyện yêu đương, chỉ là cấm không cho Lâm Thời Phong bén mảng sang nữa. Lâm Thời Phong cũng không làm phiền cô, vì đơn giản anh cũng biết rõ thời gian này áp lực như thế nào.



Thời gian trôi, cuối cùng cũng tới ngày 28 tháng 2, ngày mà Bạch Anh ra mắt công chúng.



Ban đầu Dan còn muốn đặt cho Bạch Anh một cái nghệ danh để lấy hên, lấy may mắn trong sự nghiệp. Bày ra mấy cái tên cô vẫn không thích lắm, thế nên cũng chẳng đổi lại nữa. Cô dùng tên khai sinh của mình để ra mắt.



Buổi họp báo không lớn, cũng không quá long trọng, chủ yếu chỉ mời vài phóng viên để giúp làm nóng tên tuổi. Bạch Anh tự giới thiệu bản thân, sau đó lại nói về mục tiêu của bản thân mình trong tương lai. Buổi họp báo kết thúc trong suôn sẻ. Đúng 12 giờ trưa, MV được tung lên trang mạng trực tuyến.

Các fan chờ đợi ngày này đã lâu, số lượng người xem cứ chầm chậm tăng lên.



Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Anh được xem trọn vẹn MV cuối cùng như thế nào. Thực ra số tiền đổ vào cho nó không lớn, hầu hết đều được quay ở ngoại cảnh, nhưng thực sự là chất lượng không hề tồi, cảm giác giống như một bộ phim vậy.



Thời gian sau đó, lịch trình của Bạch Anh hầu như đã được lấp đầy. Ngoại trừ tham gia các chương trình âm nhạc, cô còn phải đi quay thêm một số show của các nhà mạng. Thời gian quảng bá kéo dài bốn tuần, lượng album bán ra tuy không phải quá cao nhưng khá ổn định.



Ca khúc ra mắt của cô tuy không được khán giả hoàn toàn yêu thích nhưng lại được giới chuyên môn đánh giá khá cao. Thành tích trên các trang nhạc số khá cao, nhiều lần được các blogger có tiếng giới thiệu và có lời khen ngợi.

Màn ra mắt coi như khá tốt, Bạch Anh cực kỳ vui mừng, ngay cả khi chương trình tạp kỹ của dàn diễn viên 'Con tin' cô xem cũng thấy vui. Quách Ái Trân và Lâm Thời Phong khá giữ khoảng cách, hầu như không gây sóng gió lớn gì trên mạng, chỉ có fan CP là buồn thôi.



Thời gian lắc lư chạy qua, Bạch Anh cũng được nhận show tạp kỹ.



Thực ra mà nói, show tạp kỹ đối với minh tinh khá là được coi trọng, nếu xuất hiện đúng cách thì sẽ là cái lưới thu fan, thể hiện bản thân để thu hút sự chú ý. Không ít các minh tinh sự nghiệp lận đận, tham gia chương trình tạp kỹ lại được chú ý nhiều hơn.



Chương trình này trước kia Bạch Anh có xem, tồn tại chắc cũng được hai ba năm rồi. Tham gia rồi mới biết chương trình có kịch bản cả, mặc dù chỉ là một nửa thôi. Ngoại trừ phần chạy theo kịch bản, nhìn chung những phần còn lại cũng không có gì sai sót.

Cô được dàn thành viên cố định đánh giá là ngoan ngoãn nên khá được săn sóc, Bạch Anh cũng cố hết sức để không đắc tội với nhân vật nào. Nhưng cô không động, không phải là ai cũng yên phận thủ thường như thế.



Khách mời ngoại trừ Bạch Anh thì còn có mấy người nữa, trong đó có một nam diễn viên mới tên là Đặng An Thành. Đặng An Thành da trắng thư sinh, rất được nhiều người yêu thích, đặc biệt là các cô gái trẻ. Trong kịch bản Bạch Anh được chung nhóm với anh ta, sẽ không có gì đáng nói nếu Đặng An Thành không như keo dán chó dán chặt lên người cô không chịu buông.