Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 5: Tính cách rất đáng yêu




"Xem ra không phải là tôi nhìn nhầm." Người đàn ông đẩy gọng kính nói, "Xem ra tôi đến không đúng lúc lắm nhỉ?"



Bạch Anh giật mình, vội vàng đứng lên chào hỏi.



"Em là thực tập sinh đúng không?"



"Vâng."



"Đừng lo lắng, anh là người đại diện của cậu ấy, Trịnh Cát Hải." Trịnh Cát Hải cười, "Hôm nay đáng lẽ chỉ có một mình Lâm Phong ở đây, bỗng nhiên có hai người nên anh mới ngạc nhiên một chút. Không ngờ lại là thực tập sinh duy nhất của công ty chúng ta."



Bạch Anh cười đáp lại, cũng không biết làm sao nữa. May mà Trịnh Cát Hải cũng không làm khó cô, nói chuyện với Lâm Phong mấy câu rồi rời đi. Trước khi đi, Trịnh Cát Hải nhướn mày tỏ ý kiến với Lâm Phong một chút, anh lại làm như không thấy mà lơ đi. Bạch Anh thấy vậy cũng có chút lo lắng, nhưng cũng không dám nói gì.



Cũng đúng, một thực tập sinh không có nhiệm vụ gì mà lại dám ở đây thảo luận ca khúc đang sáng tác với tiền bối, đúng là không hợp quy củ.



Cũng may đã là gần 2 giờ chiều, Bạch Anh phải sang phòng thu để bắt đầu thu âm cho ca khúc của Troy D.



Lúc Bạch Anh chuẩn bị rời đi, tầm mắt cô lại chú ý vào chiếc đàn guitar được đặt bên cạnh. Cô nhìn nó một lát, cảm thấy hình như đã từng thấy nó ở đâu rồi.



Lâm Phong cũng để ý tới động tác của cô, vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay tới sự việc của hơn một năm trước. Anh nói: "Không nhận ra nó sao? Em đã từng dùng nó rồi đấy."



Bạch Anh nghĩ một lúc, dường như cũng lờ mờ nhớ ra, hình như là khi Dan làm hỏng đàn, anh ấy đã cho cô mượn chiếc đàn này. Cô ngạc nhiên: "Là đàn của anh sao?"



Lúc đó, cô đã thấy chất lượng của chiếc đàn này rất tốt, nhất định không phải hàng rẻ tiền dễ mua dễ tìm, lúc đàn lên âm thanh rất êm tai. Về sau khi luyện tập ở công ty cũng không thấy nó nữa, không ngờ lần này lại bắt gặp nó. Căn phòng này có rất nhiều các nghệ sĩ và producer đã từng làm việc, nhưng không hiểu sao trực giác lại nói cho cô biết, chiếc guitar này là của Lâm Phong.



Quả nhiên, Lâm Phong ôm chiếc đàn lên, bàn tay quạt đàn một lần rồi trả lời: "Đúng vậy. Lúc đó Dan cho em mượn nó, anh đã sợ em làm hỏng nó đấy."



Âm thanh vẫn tốt như ngày nào. Không không, thì ra Lâm Phong đã biết cô từ lúc đó? Trời ơi, khi đó cô vừa mập vừa xấu, không nghĩ anh lại có thể nhận ra.



Bạch Anh xoắn xuýt trong lòng một hồi, điện thoại bắt đầu đổ chuông. Là Phương Kiều gọi tới, cô phải tới phòng thu làm việc.



"Vậy... em đi đây." Bạch Anh tắt chuông điện thoại, lí nhí nói.



"Chúc may mắn." Lâm Phong cười.



Bạch Anh nhẹ nhàng gật đầu.



Nhìn Bạch Anh đi ra từ căn phòng cạnh phòng thu, Phương Kiều có chút ngạc nhiên, cô nhíu mày: "Sao em lại từ đó đi ra?"



"Anh Lâm Phong bảo em vào đó ngồi chờ cho đỡ buồn. Chị yên tâm, em không làm phiền anh ấy đâu ạ."



"Lâm Phong?" Phương Kiều nhíu mày, "Cậu ấy cho em vào?"



"Vâng..."





Phương Kiều nhìn cánh cửa im lìm, dường như cũng có một chút suy nghĩ. Cũng may chị ấy không nói gì nữa, chỉ thúc giục cô đi vào phòng thu. Bên trong, Troy D và producer đã đang làm việc rồi. Cô chào hỏi mọi người vài câu, bọn họ cũng nhiệt tình hướng dẫn và chỉ đạo.



Lần đầu tiên được làm việc chung với nghệ sĩ, quả thực là một trải nghiệm cực kỳ có giá trị. Hơn nữa, đây sẽ là lần đầu tiên mà Bạch Anh ra mắt với công chúng nên cô càng đổ nhiều tâm huyết của mình vào đó. Troy D nhiều lần cho phép cô thay đổi ca từ cho phù hợp khiến tờ giấy ghi lời bài hát được sửa lại nhiều lần, những con chữ lần lượt chèn lên phủ kín những khoảng trống.



Phương Kiều ở phía bên kia tấm kính quan sát Bạch Anh cả buổi, cũng dễ dàng nhìn thấy sự nỗ lực của cô.

Producer cười với Phương Kiều: "Cô bé này, cũng ổn đấy chứ."



Phương Kiều im lặng không nói gì, chỉ là nét mặt cũng trở nên dễ chịu và vui mừng hơn.



Mặc dù phân đoạn của Bạch Anh không nhiều, cô chỉ có một câu mở đầu và một line hát ở giữa ca khúc nhưng Bạch Anh vẫn rất tập trung và chăm chút. Ngay cả khi phần thu âm của cô kết thúc, Bạch Anh cũng không rời đi với Phương Kiều mà ở lại cùng với mọi người, từ công đoạn chỉnh âm cho đến beat nhạc cũng đều rất chăm chú. Ở trong phòng thu cả 8 tiếng đồng hồ, cuối cùng ca khúc cũng được hoàn thành.



Khi nghe trọn vẹn thành phẩm cuối cùng, trong lòng Bạch Anh có một loại xúc cảm không thể nào miêu tả. Chính là vừa vui mừng, cũng vừa lo lắng muốn khóc. Không biết khi bài hát được phát hành, khán giả sẽ có ý kiến gì về giọng hát của cô không? Liệu sẽ là những đánh giá tích cực hay tiêu cực? Đầy rẫy những câu hỏi cứ đổ dồn vào đầu khiến Bạch Anh càng thêm mẫn cảm.

Mọi người cũng biết được cảm giác của Bạch Anh, dù sao cũng là lần đầu. Họ cười khen cô, không có bất cứ một lời trách móc nào. Troy D nói: "Tiểu Bạch, em còn làm tốt hơn anh nghĩ nữa. Đừng lo lắng, em đã làm rất tốt rồi."




Thà không nói còn hơn, nói xong nước mắt Bạch Anh liền bắt đầu chảy.



Mọi người vừa an ủi vừa trêu chọc cô, Bạch Anh cứ vừa cười vừa khóc. Về sau, câu chuyện Bạch Anh khóc sau khi thu âm bài hát của tiền bối càng trở nên nổi tiếng, mọi người thường nhắc tới câu chuyện này như một ký ức vui vẻ cũng như một câu chuyện hài hước trong giới giải trí. Bản thân Bạch Anh lại không cảm thấy xấu hổ, rất vui vẻ khi kể lại chuyện này.



Lúc Bạch Anh ra khỏi công ty để trở về thì chợt nhớ ra xe đạp của mình đã tan nát rồi. Công ty thì nằm sâu tít bên trong, muốn đi bộ ra đường lộ cũng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa giờ này cũng đã hết xe bus mất rồi. Bạch Anh cũng không hoảng hốt, dù sao cũng đã nhiều lần ngủ ở công ty rồi. Chỉ là vừa định gọi điện cho Quách Ái Trân để thông báo không về nhà thì bên vai cô đã có cảm giác, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Phong.

"Anh chưa về sao?" Bạch Anh ngạc nhiên. Muộn vậy mà còn chưa về, không lẽ anh định ở lại phòng thu cả đêm?



Lâm Phong không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Không có xe về à?"



"À vâng... Xe đạp cũng hỏng mất rồi."



Cứ tưởng anh chỉ hỏi thăm vậy thôi, ai ngờ anh lại nói: "Vậy đi cùng đi, anh đưa em về."



Bạch Anh còn tưởng mình nghe nhầm, khuôn mặt cứ ngơ ra, Lâm Phong còn vẫy tay trước mặt cô mấy lần mới hoàn hồn. Anh buồn cười: "Đi thôi, không muốn về sao?"



"Anh nói thật à?"



"Xem ra là không muốn về nhỉ?"



Lâm Phong làm bộ muốn đi, Bạch Anh lại tưởng anh đi thật nên nhanh tay kéo tay áo anh lại, vội vàng nói: "Không không, em cũng muốn về!"



Anh buồn cười: "Vậy thì đi thôi."



Lâm Phong chạy một chiếc xe Audi màu đen rất đẹp, Bạch Anh cũng chẳng nhớ nó tên là gì. Chỉ là trước đây fan có bóc giá chiếc xe này, phải là người giàu thật giàu mới có thể sở hữu nó. Bạch Anh trước đây sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi lên chiếc xe sang chảnh này, hơn nữa tài xế còn là Lâm Phong.

Lâm Phong nổ máy, xe từ hầm bắt đầu chạy lên. Anh hỏi: "Địa chỉ của em ở đâu?"



Bạch Anh nói ra địa chỉ, là một khu nhà trọ bình dân. Lâm Phong điền địa chỉ rồi đi theo hướng dẫn. Không khí rơi vào trầm tư một lúc, Lâm Phong lại là người hỏi chuyện.




"Tại sao em không ở ký túc xá mà ở nhà trọ?"



"Ký túc xá có nhiều thứ bất lợi, hơn nữa thời gian cũng không được tự do. Bạn cùng phòng của em hay quay phim muộn hoặc còn có khi không về, cậu ấy liền rủ em ra ở chung. Hơn nữa hai bọn em học khác trường nên chọn khu nhà trọ đó, có thể thuận tiện cho cả hai hơn."



Lâm Phong à lên một tiếng, thấy cô không nói gì nữa lại hỏi: "Hôm nay thu âm thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Nghe nói em còn khóc nữa?"



Nghĩ đến lại có chút ngượng ngùng, Bạch Anh trả lời: "Việc thu âm rất tốt, mọi người đều hướng dẫn và chỉ bảo em rất nhiệt tình, em cảm thấy rất hài lòng. Còn chuyện kia... là do em không kiểm soát được cảm xúc của mình... haha..."

Bầu không khí tốt hơn nhiều, Lâm Phong mỉm cười, bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện. Anh đã biết tình trạng của cô rồi.



Bạch Anh không phải ít nói, mà là nhút nhát quá nên không biết bắt chuyện làm sao. Chỉ cần hỏi cô một câu là cô có thể trả lời, có thể hoặc ngắn hoặc dài.



Lúc gần tới nơi, Lâm Phong đột nhiên dừng lại tại một cửa hàng tiện lợi bên đường. Anh bảo cô chờ rồi xuống xe, rất nhanh liền đem một lốc sữa chua trở lại rồi chia cho cô hai hộp.



Bạch Anh ngạc nhiên.



Lâm Phong nói: "Không phải em rất thích sữa chua sao? Hay là ăn sữa chua không đường quen rồi?"



Cô vội vàng nhận lấy: "Không có, em vẫn thích sữa chua có đường hơn. Nhưng bây giờ là ban đêm rồi, chị Phương Kiều mà biết em ăn đồ ngọt vào ban đêm thì mắng em chết mất."



Anh cười: "Chúng ta không ai nói thì sao chị ấy biết. Đừng lo, đây là phần thưởng của em."

Phần thưởng?



Oa, Lâm Phong thưởng sữa chua cho cô nữa!



Bạch Anh tủm tỉm cười, bắt đầu mở sữa chua. Liếm xong nắp, bỗng nhiên cô lại nhìn thấy Lâm Phong đang cười mình. Cô đỏ mặt nói: "Anh cười gì chứ? Liếm nắp sữa chua mới là tinh hoa của nó đấy."



"Ừ, anh biết."




Thấy Lâm Phong vẫn cười mà cô chẳng hiểu gì, Bạch Anh lầm bầm: "Vậy anh cười gì chứ?"



Không đợi Bạch Anh ăn xong, xe đã đậu trước cổng khu nhà trọ. Bạch Anh chậm chạp tháo dây an toàn, ngập ngừng mãi mới chịu nói: "Tiền bối, anh có thể cho em số điện thoại không?"



Lâm Phong mỉm cười: "Em gọi anh là gì?"



Bạch Anh không hiểu: "Tiền bối. Ừm, không được sao?"



Anh cười bất đắc dĩ, lấy điện thoại rồi mở khóa đưa cho cô.



"Về sau gọi tên anh được rồi."



Hai mắt Bạch Anh sáng lên, cô đặt sữa chua lên đùi rồi nhận lấy điện thoại của Lâm Phong. Tiếng chuông điện thoại reo lên thì cô tắt máy, hai tay cầm máy trả lại cho anh, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Vậy em sẽ gọi tên anh nhé? Lâm... Phong?"


Lâm Phong nhìn cô, cảm giác như có thêm một cô em gái vậy. Anh bật cười, cũng không sửa lại nữa.



Bạch Anh xuống xe, phải nhìn mãi cho tới khi chiếc xe mất hút cô mới chịu đi vào.



Quách Ái Trân đang đắp mặt nạ, thấy Bạch Anh về thì giơ tay chào một cái, nhưng Bạch Anh liền mặc kệ, trực tiếp nhào lên giường của Quách Ái Trân. Quách Ái Trân sợ hết hồn, mắng: "Làm gì vậy? Rách mặt nạ bây giờ!"



"Ái Trân à, hiện tại tớ đang rất vui đó!"



"Sao? Thu âm tốt lắm hả? Được mọi người khen sao? Tớ biết cậu làm được mà."



Bạch Anh ôm chặt bạn mình cười tít mắt: "Chuyện này cũng vui, nhưng tớ còn có một chuyện vui hơn nữa cơ."



Quách Ái Trân nhướn mày.



Cô mở điện thoại, bấm vào số vừa gọi tới lúc nãy giơ lên trước mặt Quách Ái Trân: "Tớ có số điện thoại của Lâm Phong nè! Còn nữa, trưa nay tớ đã ăn cơm cùng anh ấy, còn xem anh ấy làm nhạc. Tớ ngồi xe của Lâm Phong về, anh ấy còn thưởng sữa chua cho tớ nữa!"

Quách Ái Trân kinh ngạc đến nỗi ngồi bật dậy, trực tiếp lột mặt nạ ném lên bàn rồi chộp lấy điện thoại của Bạch Anh, rồi lại nhìn hộp sữa chua dở trên bàn.



"Cậu không lừa tớ chứ?"



"Tớ lừa cậu làm gì, hôm nay anh ấy còn cứu mạng tớ nữa đấy!"



Quách Ái Trân giật mình: "Cứu mạng? Chuyện gì vậy?"



Bạch Anh thở dài: "Chuyện này kể ra thì dài, phải nói từ lúc tớ gần tới công ty..."



Lâm Phong vừa tắm rửa xong, vừa đúng lúc Dan gọi điện tới.



"Sao thế?"



Dan ở bên kia đầu dây nghe thấy giọng điệu của Lâm Phong liền bật cười. Anh ta hỏi: "Nghe nói cậu đưa cô bé đó về?"



Lâm Phong: "Anh cũng biết nhiều đấy nhỉ?"



"Đương nhiên rồi, anh là CEO của Hotshot Media mà. Anh còn biết, trưa nay hai người đóng cửa thì thầm trong ánh sáng mập mờ nữa cơ."



Nghe vậy hai tai Lâm Phong cũng có chút hồng hồng. Anh khó chịu: "Không có chuyện thì em tắt máy đây."

Dan haha cười: "Được rồi, không trêu cậu nữa. Sao, trái tim cô đơn lâu ngày biết nở hoa rồi hả?"



"Nói gì thế." Lâm Phong nhíu mày, bất chợt lại nhớ đến nụ cười của Bạch Anh lúc trả lại điện thoại. Anh hắng giọng, "Giọng của cô ấy rất hay. Ừm, tính cách cũng rất đáng yêu."



Dan ồ lên một tiếng dài, Lâm Phong nhất quyết cúp máy.