Khoảng Cách - Mễ Nháo Nháo

Chương 17: Tính phụ thuộc cũng mạnh lắm






Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang phát hiện Thời Dẫn đổi tên tài khoản. Anh không nén nổi tò mò nên lại gửi tin nhắn cho cậu.

@Người dùng 0115930613:?

Lúc này Thời Dẫn trả lời rất nhanh, có thể là do đã theo dõi weibo anh.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Sao vậy?

Dụ Duy Giang muốn hỏi “Tên tài khoản của cậu là chuyện thế nào vậy”, nghĩ lại thì vẫn quyết định không hỏi.

Đây là bí mật chỉ có anh và cậu biết, chẳng may để lộ ra nhất định anh sẽ lộ tẩy. (Chương 5 Pinduoduo 29,9 freeship)

Anh trả lời: Bạn đổi tên.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Cái tên này có tính định hướng tương đối mạnh, vừa thấy đã biết là fan của thầy Dụ.

Tính phụ thuộc cũng rất mạnh, Dụ Duy Giang nghĩ.

Thời Dẫn có một loại ấn tượng tốt không sao giải thích được với người chung sở thích có tài khoản rất giống tài khoản ảo này. Có lẽ do đều là fan của Dụ Duy Giang, đối phương còn cùng là nam giống mình, mà trùng hợp nữa là người này còn là bạn cùng trường với cậu.

“Thời Tử là cây thước dẻo trời sinh.” Đây là câu mà Nguyên Dập lúc nào cũng treo trên môi, tuy là có ý đùa nhưng y lại nói đến nghiêm túc.

Bây giờ xuất hiện một bạn fan nam mới, vẻ như Thời Dẫn có lý do để bác bỏ câu đùa này rồi.

Lý do Nguyên Dập thích Dụ Duy Giang vừa đơn giản vừa dễ hiểu. Y là gay, y thích gương mặt Dụ Duy Giang nên nhân tiện thích luôn tác phẩm của anh. Đây là điều rất bình thường nhưng không phải ai cũng như Nguyên Dập.

Thời Dẫn cảm thấy cậu và y không giống nhau, cậu ngờ rằng bạn fan nam này cũng không như Nguyên Dập.

Thời Dẫn tính hỏi khéo xem tại sao đối phương lại thích Dụ Duy Giang, nghĩ hồi lâu vẫn không biết phải khéo làm sao nên cậu đành hỏi thẳng đối phương: Anh bạn, tôi mạo muội hỏi một câu, bạn thích Dụ Duy Giang ở điểm nào?

Câu hỏi này làm khó Dụ Duy Giang rồi.

Mình thích bản thân vì điều gì. Cảm giác vấn đề này có hơi tự luyến.

Dụ Duy Giang không muốn Thời Dẫn nghi ngờ mình, còn thấy bản thân không có gì để thích nên bịa một lý do khá hợp logic mà đáp: Hợp mắt.

Quả nhiên, Thời Dẫn nghĩ thầm, quả nhiên không phải toàn bộ fan nam đều như Nguyên Dập, thích Dụ Duy Giang qua ánh mắt cũng như gu của gay.

Cậu vui vẻ, cảm thấy đây mới là người chân chính chung sở thích với mình, là đồng loại, có thể dùng để bác bỏ câu “cây thước dẻo trời sinh” luôn treo bên môi Nguyên Dập kia.

Dụ Duy Giang có một tin nhắn mới.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Bạn học chuyên ngành nào đó?

Dụ Duy Giang bịa đại một cái: Tiếng Hà Lan

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Tôi khoa tiếng Đức, tôi có nghe tiếng Hà Lan rồi, khá giống tiếng Đức!

Dụ Duy Giang đáp: Ừ.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Chúng ta thêm wechat đi

Dụ Duy Giang sửng sốt, không rõ nguyên do tại sao Thời Dẫn lại thân thiết với một người bạn qua mạng chưa từng gặp mặt như thế.

Thời Dẫn đợi giây lát, giao diện nảy lên một tin nhắn.

@Người dùng 0115930613: Tại sao?

Thời Dẫn cho rằng đối phương không thích. Cậu thấy mình quả thật cũng hơi đường đột nên bảo: Ngại ghê, tôi đường đột quá, thấy bạn cùng trường nên hơi kích động. Nếu bạn không tiện cũng không sao, không thêm cũng được.

Câu này nghe sao cũng thấy như giở trò lạt mềm buộc chặt nhưng đó là lời thật lòng của Thời Dẫn.

Lại qua một lát, Thời Dẫn thấy đối phương gửi tới một tài khoản wechat.

Xe chầm chậm dừng lại, Dụ Duy Giang ngẩng lên mới nhận ra đã tới nơi. Anh bỏ điện thoại xuống, chợt nghe Hình Kiêu lầu bầu: “Thành thiếu niên nghiện internet từ lúc nào không biết.”

Vào Tết Âm lịch hằng năm, nhà họ Thời đều rất náo nhiệt. Cha mẹ Thời rất coi trọng quan niệm gia đình nên bất luận cuối năm bộn bề đến đâu cũng nhất định sẽ dành thời gian tổ chức tiệc gia đình, mời người thân và bạn bè tới dự.

Từ bé Thời Dẫn đã lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy nên tính cách tự nhiên cũng trở nên dễ gần.

Đêm giao thừa, pháo hoa sáng rực nơi bầu trời, điểm tô cùng hàng ngàn ánh đèn nhà.

Tiệc gia đình nhà họ Thời hằng năm đều có rất nhiều hoạt động thú vị, Thời Dẫn vừa trúng một chiếc điện thoại mới, vui sướng đến đỏ bừng cả mặt.

Bởi cậu có chút men trong người nên cả cổ cũng đỏ lên theo.

Cảm xúc dâng cao y như bầu không khí lúc này, Thời Dẫn cầm điện thoại, trong tiếng cười đùa náo nhiệt của người nhà, cậu thấy một tin khiếp đảm trong nhóm chung khoa ngoại ngữ.

[Vãi đạn, mấy cậu biết tin có người nhảy lầu ở viện trực thuộc không?]

[[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

[Vừa xong, nhảy từ tầng cao nhất bệnh viện xuống, đi luôn, mới ngày đầu năm, xui rủi thật sự á]

[Nhà tui ở ngay cạnh viện nè, bây giờ tầng dưới bệnh viện chật kín người luôn]

[Đừng gửi ảnh nữaaaaaa, tui không muốn đêm nay gặp ác mộng đâu]

[Trời đất…]

[Đừng bảo trả thù xã hội đấy, tự sát ngay ngày đầu năm]

Thời Dẫn kinh ngạc nhìn người nằm trong vũng máu trong ảnh. Đó là một gương mặt gầy gò, mắt lồi ra, má hóp lại, đang vặn vẹo nằm trong vũng máu. Đầu ông ta ngoẹo sang một bên, sau gáy còn thấy vết bầm mờ mờ – đó là dấu vết do bị Thời Dẫn đập máy ảnh vào.

Người nhảy lầu tử vong trong ảnh là người đàn ông đã cầm dao gọt hoa quả làm Dụ Duy Giang bị thương trong hôm diễn ra sự kiện tuyên truyền “Anh tôi”.

“Xem gì đấy?”

Bỗng nghe tiếng nói, Thời Dẫn giật mình ngẩng lên.

Thời Tri Liên đang cầm ly vang đỏ nhìn xuống cậu: “Thấy ma à?”

Thời Dẫn hoàn hồn, cúi đầu xem điện thoại tiếp. Thời Tri Liên theo tầm mắt cậu thoáng nhìn qua, ánh mắt hơi đổi.

Thời Dẫn ngẩng lên bảo: “Hình như có người nhảy lầu ở bệnh viện.”

Thời Tri Liên ừ một tiếng, nhấp một ngụm rượu, biểu cảm lạnh nhạt.

Thời Dẫn nghĩ hắn sẽ không có phản ứng gì thái quá, chú nhỏ cậu trước nay đều như vậy.

“Cháu từng thấy người này rồi.” Thời Dẫn sờ sau gáy, “Nên cảm giác hơi…”

Hơi không thoải mái lắm.

“Tiểu Dẫn ơi!”

Thời Dẫn nghe tiếng quay lại.

Mẹ Thời gọi cậu tới: “Con ra ngoài xem, bảo vệ nói là bên ngoài có người tìm con.”

Thời Dẫn mặc áo khoác ra khỏi nhà.

Bên ngoài có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngũ quan đoan chính, khí chất nhã nhặn nhưng Thời Dẫn không quen.

“Xin chào cậu Thời.” Người đó chủ động chào hỏi.

Thời Dẫn bước tới, “Anh là ai vậy?”

“Tôi là Khương Lâm, là trợ lý của anh Dụ Duy Giang.”

Thời Dẫn bất ngờ: “Tôi đã gặp trợ lý của Dụ Duy Giang, anh ấy không giống anh.”

Người kia mỉm cười: “Tôi là trợ lý cũ của anh ấy.”

Trong tay người đàn ông là một hộp quà đơn giản, hai tay anh đưa nó cho Thời Dẫn: “Đây là quà mừng năm mới anh Dụ gửi tặng cậu.”

Thời Dẫn lấy làm kinh hãi, ngỡ mình nghe lầm, “Sao ạ?”

Cậu đề phòng nhìn lại người đàn ông trước mặt.

Thấy phản ứng của Thời Dẫn, Khương Lâm có phần hơi ngạc nhiên. Nhìn ra lo lắng trong Thời Dẫn nên anh cười khẽ: “Tôi không phải người xấu đâu.”

Ai quan tâm anh ta có phải người xấu không, Thời Dẫn do dự nhận hộp quà, tim đập thình thịch, chớp mắt hỏi: “Tôi mở bây giờ được không?”

“Đương nhiên là được.”

Thời Dẫn nóng lòng mở quà, thấy bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu xám, cùng một kiểu với chiếc ngày đó cậu dùng để băng bó vết thương cho Dụ Duy Giang.

Lòng Thời Dẫn vui muốn chết mà miệng vẫn lầu bầu: “Thế cũng tính là quà mừng năm mới.”

Cậu có chút men say trong người, hơi lâng lâng.

Cậu thấy mình được voi đòi tiên quá, song lại ngẩng lên nhìn trợ lý cũ của Dụ Duy Giang.

Mặt người đó lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Anh chỉ bên dưới hộp quà. Thời Dẫn ngẩn ra, lấy chiếc khăn khỏi hộp, thấy bên dưới khăn là một bao lì xì.

“Anh Dụ bảo, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

Lời này không phải Dụ Duy Giang nói nhưng Khương Lâm tự giác nhắn giùm.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không thấy được mặt thì mình yêu đương qua mạng haha