Mạc Băng nghĩ mãi mới nghĩ ra được một lý do thỏa đáng: "Mấy ông chủ trong giới kinh doanh mặc dù có rất nhiều thế lực nhưng lại luôn thiếu thốn các mối quan hệ, nên họ không cách nào giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng đến thếđược, hơn nữa, họ cũng chẳng có lý do gìđể giúp em cả." Mạc Băng tạm dừng một chút rồi lại nhìn Khương Cửu Sênh, "Sênh Sênh, em thấy sao?"
Khương Cửu Sênh suy tư một lát rồi đáp với vẻ thờơ như mọi khi: "Em nghĩ… Em cũng là một trong những quần chúng đang hóng hớt ngoài kia thôi."
Mạc Băng nghẹn lời.
Lẽ nào thật sự giống như tin đồn, cóđại gia nâng đỡ? Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hay thật sự là… sự kiện ma quái?
Hai năm qua, Mạc Băng cũng từng điều tra, nhưng chẳng có chút manh mối nào. Cô có lý do hoài nghi, nghệ sĩ nhà cô quả thật là một "lời nguyền", ai đắc tội đều sẽ gặp xui xẻo.
Cửa phòng làm việc bịđẩy ra, Vũ Văn Xung Phong mặc một bộ vest màu đỏ rượu bước vào, chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế dựa lớn, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Cửu Sênh.
"Đã nhắc em bao nhiêu lần là hút ít thôi."
Thế mà cứ nhất quyết không chịu nghe lời!
Tuy rằng anh ta tức giận, nhưng giọng nói lại thiên về bất đắc dĩ nhiều hơn, còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Khương Cửu Sênh phớt lờ câu này, chỉ hỏi: "Anh mua người nói đỡ cho tôi à?"
Vũ Văn Xung Phong lười nhác duỗi đôi chân dài của mình, ngón tay gõ trên mặt bàn chẳng theo quy luật gì: "Em cho rằng tôi tiền nhiều không có chỗđốt đúng không? Mấy chuyện cỏn con thế này, cần gì tôi phải đốt tiền để giải quyết hả? Ngay từ ban đầu tôi đã không định cho em đi theo con đường thần tượng rồi, em có thô lỗ một chút cũng không sao."
Thô lỗ?
Chưa kểđến ba mươi triệu fan của Khương Cửu Sênh, ngay cả Mạc Băng nghe xong cũng muốn cướp lấy hộp t.h.u.ố.c lá của Khương Cửu Sênh rồi đập một phát vào đầu sếp nhà mình.
Khương Cửu Sênh im lặng tìm t.h.u.ố.c lá trong ngăn tủ: "Có bật lửa không?"
Nhân viên mà toàn mượn bật lửa của sếp, Vũ Văn Xung Phong gườm gườm nhìn cô, đẩy ghế ra xa rồi gác luôn chân lên bàn: "Không có!"
Anh ta có hút thuốc, nhưng không nghiện. Cũng không nhớ rõ là bắt đầu hút từ lúc nào, nhưng chắc chắn là sau Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh ồ một tiếng, vòng qua ghế sofa, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy một chiếc từđống bật lửa bánh răng.
Tạch.
Cô châm lửa, ngậm lấy điếu thuốc, rít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng.
Vũ Văn Xung Phong á khẩu.
"Tay keyboard của em giờ không dùng được nữa, lòng dạ quá thâm hiểm. Hiện nay còn chừng ba chuyến lưu diễn, em chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là giải tán The Nine, tôi thuê cho em một ban nhạc cao cấp khác. Hai là cho Liễu Nhứ cút xéo, em tự sắp xếp nội bộ." Vũ Văn Xung Phong khoanh tay dựa vào ghế, kéo dài giọng đầy ẩn ý: "Tất nhiên, nếu em nhất quyết không chịu giải tán đám gà mờ kia, hậu quả tự em gánh lấy, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu chuyến lưu diễn thất bại…"
Vũ Văn Xung Phong dừng một chút, nhìn xoáy vào Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, tôi là thương nhân, không có lý gì lại đi kinh doanh lỗ vốn."
Ba năm trước, khi Khương Cửu Sênh nhất quyết muốn ra mắt dưới dạng ban nhạc. Là một ông chủ, Vũ Văn Xung Phong cũng từng nói câu này, chỉ là cuối cùng, anh ta vẫn bỏ ra một trăm triệu để sắp xếp mọi chuyện cho cô.
Cô không giải thích nhiều, cũng chẳng trấn an hay hứa hẹn điều gì khác, chỉđáp vỏn vẹn vài chữ: "Tôi tự biết sắp xếp."
Chính là vì quá tự biết sắp xếp, nên mới ương bướng không chịu nghe lệnh làm việc như bây giờ!
Lúc này, điện thoại của Vũ Văn Xung Phong lại vang lên, anh ta cũng không tránh đi mà trực tiếp nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại của một giọng nữ nũng nịu: "Phong thiếu, sao anh còn chưa đến, người ta chờ lâu lắm rồi đấy, anh sang nhanh lên đi."
Giọng nói này…
Hay thật, cậu cả nhà Vũ Văn lại vừa đổi bạn gái mới.
Vũ Văn Xung Phong nhỏ nhẹ dỗ dành: "Ngoan, nghe lời anh."
Bên kia điện thoại yên lặng một lúc, đối phương ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi, em khui rượu sẵn chờ anh nhé." Cô ta không ra vẻ nũng nịu như ban nãy nữa, mà hơi có phần cẩn thận lấy lòng, "Anh cứ bận việc của anh đi, đến muộn cũng không sao."
Ừm, đúng là nghe lời!
Cũng phải, mấy cô bồ của Vũ Văn Xung Phong đều thuộc kiểu biết điều, tất nhiên cũng từng có trường hợp không chịu nghe lời, nhưng không sao cả, không nghe lời thì cứđày thẳng vào lãnh cung, tự nhiên sẽ biết nghe lời thôi. Từ"nghe lời" thốt ra từ miệng của cậu cả nhà Vũ Văn không phải làđể dỗ dành phụ nữ, mà là"thánh chỉ".
Cô gái bên đầu bên kia điện thoại còn đang nói năng nhỏ nhẹ, anh ta đã thẳng tay cúp máy, ngẩng đầu nhướng mày nhìn Khương Cửu Sênh: "Weibo của em toàn chia sẻ mấy sở thích quái dị, hay là giao cho công ty quản lýđi."
Vũ Văn Xung Phong luôn không vừa lòng bệnh cuồng tay của Khương Cửu Sênh. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu cả nhà Vũ Văn vốn xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏđãđược huấn luyện trong quân đội, đôi tay tập tán thủ suốt bảy năm quả thật là không đủ xinh đẹp. Lần đầu tiên anh ta và Khương Cửu Sênh cùng tập võở hội quán, côđã không nương tình đánh gãy tay anh ta. Lúc ấy, anh ta tức tối chất vấn sao cô lại có thể ra tay ác độc như vậy, song Khương Cửu Sênh chỉ hờ hững đáp lại anh ta một câu: "Tay của anh không đẹp, sao tôi lại phải nương tay cơ chứ."
Có lẽ là từ khi ấy, Vũ Văn Xung Phong đã sinh lòng bất mãn với bệnh cuồng tay của Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh trả lời một cách máy móc: "Tôi không hy vọng công ty can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của tôi."
Vũ Văn Xung Phong hừ khẽ: "Công ty không quản lý nổi em đâu!" Rồi đứng dậy bỏđi.
Khương Cửu Sênh gọi với theo: "Vũ Văn Xung Phong."
Anh ta dừng lại.
Cô híp mắt hút thuốc, vẻ mặt vô cảm: "Trên cổáo anh dính son môi kìa."
Vũ Văn Xung Phong cúi đầu, liếc nhìn cổáo sơ mi trắng của mình, cũng không đểý gì nhiều, lại khoanh tay bước ra cửa, mày hơi nhướng lên, ánh mắt tỏ vẻđùa cợt: "Em quan tâm làm gì?"
Khương Cửu Sênh lời ít ý nhiều: "Chúý vệ sinh."
"Yên tâm, biện pháp của tôi an toàn lắm." Anh ta cười xấu xa.
Đúng là một tên yêu nghiệt, cô hoàn toàn nghẹn họng.
Chờ Vũ Văn Xung Phong đi xa, Mạc Băng hỏi cô: "Em thấy sếp thế nào?"
"Là một ông chủ không tồi."
Câu trả lời của cô rất khách quan, không bị pha tạp bởi bất cứ cảm xúc nào.
Mạc Băng bổ sung thêm: "Không phải việc công, chịđang hỏi về việc tư."
Khương Cửu Sênh dụi điếu thuốc, nhấp một ngụm nước để súc miệng, rồi thờơđáp: "Vậy chị phải hỏi mấy người phụ nữ của anh ta ấy."
"Em không cảm thấy sếp đối xử với em rất khác biệt à?" Mạc Băng nhìn cô chằm chằm, dường như muốn tìm ra dấu vết gìđó trên gương mặt Khương Cửu Sênh. Tuy vậy, Mạc Băng không cảm thấy Vũ Văn Xung Phong là"đại gia" sau lưng Khương Cửu Sênh, cùng lắm thì chỉ là một tri kỷ biết thưởng thức tài năng mà thôi. Nhưng mà tri kỷ này quả thật quá dung túng Khương Cửu Sênh rồi.
Khương Cửu Sênh tự ngẫm một lúc lâu lại nói: "Có lẽ do anh ta khá nể em." Lý do là, "Vì trình độ tán thủ của em cao hơn anh ta hai bậc."
Nể cái con khỉ!
Mạc Băng cứng họng.
Khương Cửu Sênh quả thật không hiểu đàn ông, trong thế giới của cánh đàn ông, chỉ có chinh phục, không có nhịn nhục. Mãi đến sau này Mạc Băng mới biết, hậu duệ của vị tướng dựng nước từng học tán thủ bảy năm bị Khương Cửu Sênh mới nhập môn đánh bại, hóa ra lại chính là sếp lớn Vũ Văn nhà mình. Tính thời gian, lúc sếp Vũ Văn vừa bịđánh bại cũng là lúc Khương Cửu Sênh được chọn ký hợp đồng với Thiên Vũ; cũng tức là, sau khi sếp lớn Vũ Văn bị sư muội đánh bại bi thảm ở hội quán tán thủđã thu nhận người ta vào dưới trướng mình, rồi lăng xê thành ngôi sao mới của dòng nhạc rock.
Mạc Băng không cho rằng Vũ Văn Xung Phong là một người rộng lượng như vậy, chỉ có một cách giải thích, chính là trong lòng anh ta, Khương Cửu Sênh là một sự tồn tại đặc biệt. Còn đặc biệt như thế nào thì Mạc Băng không thể vội vàng kết luận, dù sao thì xưa nay bên cạnh Vũ Văn Xung Phong không thiếu phụ nữ. Khương Cửu Sênh là sao trên trời hay Trăng dưới nước, e rằng chỉ có bản thân anh ta rõ nhất.
Trở lại chuyện chính, Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: "Em định làm gì với Liễu Nhứ?"
Khương Cửu Sênh gảy dây đàn guitar vài cái: "Đối với em, tay keyboard có cũng được, không có cũng chẳng sao, em đã giúp đỡ cô ta hết lòng hết dạ rồi."