Không Ai Khác Ngoài Em

Chương 250: Bánh Gato dành cho FA chính hiệu




"Dùng cái này đi, đừng làm bẩn xe người ta."

Miệng của công chúa Tạ Đãng cứ như thể từng bị rắn độc hôn vậy.

Đầu cô bị khâu năm mũi, cạo một nhúm tóc nhỏ sau gáy. Tơ tình của cô ơi, cứ thế bị cắt mất tận gốc, đây là muốn cô tuyệt tình tuyệt ái à?

Vẻ mặt Đàm Mặc Bảo như thể không còn thiết sống. Cô ngồi trên xe cảm khái suốt chặng đường: "Kể ra thì đây là lần thứ hai tôi làm tướng quân vỡ đầu đấy." Cô quay đầu nhìn Tạ Đãng: "Ừm, kể ra thì hình như đều liên quan tới anh."

Lần trước là trán, lần này lại là gáy.

Cô cảm thấy: "Tạ Đãng, kiếp trước hai chúng ta nhất định là oan gia rồi."

Tạ Đãng liếc cô: "Kiếp trước tôi có phải là chồn đâu."

Đàm Mặc Bảo nghẹn họng.

Anh Đãng hơi bị nhây đấy nhé! Hừ, kiếp trước chắc chắn là chồn nên kiếp này mới quậy tung trời lên thế. Đàm Mặc Bảo đang ảo tưởng Tạ Đãng biến thành một con chồn phá trời phá đất thì cậu ta đột nhiên ném cho cô một câu: "Cảm ơn."

Sao tự nhiên tử tế thế?

Đàm Mặc Bảo khoát tay: "Không có chi." Trai gái giang hồ, cô nói bằng giọng lẫm liệt: "Anh là sư đệ của nữ thần nhà tôi, làm tròn lên thì cũng là sư đệ của tôi đó. Bánh Trôi là em gái anh, làm tròn lên thì cũng là em gái tôi. Đánh em gái tôi, tôi làm chị sao có thể bỏ mặc nó được."

Tạ Đãng nghẹn họng. Mới nói cô ấy là chồn xong, giờ lại thành chó rồi.

Đến đồn cảnh sát, Tiểu Giang hỏi có muốn giải quyết riêng không? Đối phương có ý muốn giải quyết riêng, nhưng Tạ Đãng kiên quyết không hòa giải, nói thẳng: "Không kiện cho bọn nó ngồi tù thì ông đây không mang họ Tạ nữa!"

Tiểu Giang bèn dắt Tạ Đãng đi lập hồ sơ. Hai cô gái ngồi chờ đối diện với nhau, một người bế mèo nhà, một người bế mèo tai cụp, hai con mèo đưa mắt nhìn nhau.

Đàm Mặc Bảo nói thật lòng: "Hôm nay cảm ơn nhé."

Tần Tiêu Tiêu nói bằng giọng đứng đắn: "Tôi không giúp cô, tại chúng làm bẩn túi xách của tôi."

"…"

Đồ nói một đằng nghĩ một nẻo này!

Đàm Mặc Bảo vẫn nói cảm ơn một cách nghiêm túc: "Nhưng vẫn phải cảm ơn." Nếu không phải là Tần Tiêu Tiêu thì không biết cô phải chảy bao nhiêu m.á.u nữa đây. Cô ấy có thể nói là người có ơn cứu m.á.u của cô đó.

Tần Tiêu Tiêu ra vẻ miễn cưỡng tiếp nhận: "Nếu thật sự muốn cảm ơn thì sau này hãy trông coi con mèo nhà không được dạy dỗ tử tế của cô đi."

"…"

À, không chọc ngoáy người ta là không thoải mái chứ gì?

Đàm Mặc Bảo rộng lượng không chấp nhặt với cô, nói bằng giọng hào phóng: "Dù nói thế nào đi nữa thì chúng ta coi như là không đánh nhau không quen biết. Sau này nếu tôi giúp được việc gì thì cứ nói một tiếng."

Con người cô có ơn thì đền ơn!

Tần Tiêu Tiêu bày ra vẻ "Bổn tiểu thư không muốn để ý tới cô": "Tôi không qua lại với hotgirl mạng."

Hotgirl mạng Đàm Mặc Bảo: "…" Tính cô nàng thế này, nếu kết bạn được thì coi như cô thua.

Lúc này, cửa đồn cảnh sát được mở ra, một người đàn ông áo trắng quần đen bước vào. Mặt mày sạch sẽ ưa nhìn, khí chất nho nhã, thật sự là một người tuấn tú sáng sủa.

"Trình Hội."

Đàm Mặc Bảo nghi ngờ mình nghe nhầm rồi. Đây là giọng nói của cô nàng Tần Tiêu Tiêu luôn ngậm d.a.o trong mồm sao? Sao lại ngoan ngoãn được như vậy? Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Tần Tiêu Tiêu đang nhìn người đàn ông đó với vẻ hiền lành.

Cô nàng này lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

Trình Hội bước tới nhìn Tần Tiêu Tiêu, cau mày nói: "Có bị thương không?"

Cô lắc đầu, ánh mắt sáng ngời: "Không đâu."

Trình Hội không hỏi thêm gì nữa mà nói với cảnh sát trực ban: "Tôi là thầy giáo của Tần Tiêu Tiêu."

"Qua bên kia làm thủ tục rồi có thể đưa người đi."

Sau đó Trình Hội bèn sang bên kia làm thủ tục. Tần Tiêu Tiêu đi theo anh, dáng vẻ như con ngoan trò giỏi vậy.

Đàm Mặc Bảo quan sát từ đầu tới cuối cả quá trình, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Rốt cuộc cô đã biết cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Giống hệt như con mèo tai cụp Scotland tên Bát Bảo kia, vừa gặp phải Chấm Tròn nhà cô là từ nhóc con đanh đá biến thành cô vợ nhỏ của tổng giám đốc trong chớp mắt.

Làm thủ tục xong xuôi, Trình Hội và Tần Tiêu Tiêu rời đi trước. Xe của Trình Hội đỗ ở bãi đỗ xe gần đó, phải đi bộ một đoạn đường. Tần Tiêu Tiêu bế mèo, im lặng đi theo sau.

Cô cúi đầu, đi ở bên phải Trình Hội: "Xin lỗi, làm phiền thầy rồi."

Trình Hội nhìn cô: "Tại sao không báo cho nhà em biết?"

Cô như thể đã quen, nói bằng giọng điệu rất bình thản: "Người trong nhà em sẽ không đến đâu." Tần Hành mà biết chắc sẽ mắng cô một trận, bà Vân chắc chắn sẽ nói cô là đồ phiền phức.

Trình Hội cũng hơi biết một chút về tình huống nhà họ Tần nên không hỏi lại: "Thầy đưa em về." Anh đi sang bên phải, để cô đi bên trong.

Tần Tiêu Tiêu vội cười gật đầu, con mèo tai cụp Scotland trong lòng cô kêu một tiếng "Meo".



Trình Hội nhìn con mèo đó.

Cô giới thiệu: "Đây là mèo em nuôi, tên là Bát Bảo."

Anh đáp bằng giọng ôn hòa: "Ừ."

Tần Tiêu Tiêu nâng con mèo lên trước mặt Trình Hội, dỗ nó gọi người: "Bát Bảo, kêu thầy Trình đi."

Bát Bảo đang ngủ bị làm phiền, vung móng vuốt lên: "Meo!"

May mà Tần Tiêu Tiêu nhanh tay lẹ mắt nên đã lùi về sau chỉ trong tíc tắc: "Xin lỗi thầy Trình, Bát Bảo bị em chiều hư nên hơi bướng bỉnh chút."

Trình Hội lắc đầu, nói không sao cả.

Tần Tiêu Tiêu hơi buồn bực, trừng Bát Bảo một phát khiến nó rụt cổ, chui vào lòng cô, l.i.ế.m cô để lấy lòng, làm nũng kêu: "Meo..." Trình Hội nhìn con mèo đó, không khỏi hơi buồn cười, bỗng cảm thấy tính cách của con mèo này rất giống với chủ nhân của nó, móng vuốt rất sắc, miệng lưỡi bén nhọn, nhưng đôi khi lại rất mềm mại dịu dàng. Điểm khác biệt là, nó ngang bướng vì có người chiều chuộng, còn cô thì không.

Lấy lời khai, làm thủ tục xong thì đã bảy giờ tối. Tạ Đãng và Đàm Mặc Bảo cùng ra khỏi đồn cảnh sát.

"Cô ở đâu?" Tạ Đãng hỏi.

Đàm Mặc Bảo cũng không khách khí, báo địa chỉ rồi bế Chấm Tròn ngồi vào chiếc xe quý giá của Tạ Đãng. Cô vừa lên xe liền mở nhạc.

Tạ Đãng lập tức ngăn cản cô: "Đừng bật nhạc của Sênh Sênh."

Đàm Mặc Bảo đương nhiên là muốn mở nhạc của idol rồi: "Tại sao?"

Tạ Đãng liếc cô: "Tôi sợ cô hát theo." Lúc này, cậu ta bày ra vẻ mặt "Cô ca hát thế nào chả nhẽ cô không tự biết sao" rất chi là gợi đòn.

"Hát theo thì đã sao?" Đàm Mặc Bảo không phục. Cô hát thì đã sao nào? Fan cứng trong phòng livestream của cô đều nói cô thuộc trường phái Philadelphia Soul, giọng hát của cô có thể rung động lòng người nhé. Chấm Tròn cũng kêu meo meo tỏ vẻ tán đồng.

Tạ Đãng không hề khách khí: "Sẽ xảy ra tai nạn."

Đàm Mặc Bảo trợn trắng mắt. Vốn định bật nhạc của idol, nhưng nhớ tới vụ tai nạn giao thông lần trước, cô vẫn cảm thấy mình nên yêu quý mạng sống thì hơn. Dù sao thì đầu cô mới vừa khâu xong mà, thế là cô bật một bản nhạc violon.

Cô nghe một lát liền buồn ngủ. Con mèo nằm trên đùi cô cũng mơ màng.

Khu chung cư mà cô sống cách đó không xa, lái xe hai mươi phút. Khi xe đỗ ở cổng khu chung cư thì cô đã ngủ say trên ghế lái phụ rồi, hai tay ôm lấy bản thân mình, tư thế rất không có cảm giác an toàn, đầu tựa lên cửa kính xe, trên đầu còn quấn một vòng băng gạc trắng, vết m.á.u sau gáy đã khô để lại màu đỏ sẫm. Trên đùi cô còn có một con mèo xám đang nằm, một người một mèo thoạt trông đều có vẻ rất đáng thương.

Tạ Đãng không đánh thức cô. Cậu ngồi trong xe chờ, nửa tiếng, một tiếng… Hai tiếng mà vẫn chưa tỉnh lại

"Đàm Mặc Bảo!" Cậu gọi.

Đối phương không có phản ứng.

Tạ Đãng thò một ngón tay ra chọc vai cô: "Đàm Mặc Bảo." Lại chọc thêm phát nữa: "Đàm Mặc Bảo."

Người ngồi co ro kia khẽ giật mình, dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Tạ Đãng: "Hả?" Cả người trông có vẻ rất ngơ ngác.

Nể mặt cô bị vỡ đầu nên công chúa Tạ Đãng xấu tính ăn nói dễ nghe hơn nhiều: "Tới nơi rồi."

Cô sửng sốt mười giây: "… À." Sau đó trực tiếp ném Chấm Tròn ra từ cửa kính xe, quay đầu tháo dây an toàn.

Chấm Tròn bị ném ra ngoài, không khỏi giật mình.

Tạ Đãng hỏi cô: "Tầng mấy?"

"Tầng hai." Cô ra sức mở khóa dây an toàn, nhưng vì chưa tỉnh ngủ lên mở mất một lúc nó mới bung ra.

Trông ngốc nghếch thật đấy!

Tạ Đãng vẫy tay với cô ngốc Đàm: "Đi đi."

"Ờm." Cô ngốc xuống xe, bước chân loạng choạng, thất tha thất thểu đi vào trong khu chung cư. Theo sau cô là con mèo xám kêu meo meo không ngớt.

 

 

Tạ Đãng muốn chờ đến khi đèn sáng rồi mới đi, chờ ba phút, Đàm Mặc Bảo lại đi xuống, sang một tòa nhà khác.

Tạ Đãng cạn lời. Trí thông minh ngày thường đi đâu rồi?

Buổi tối, Khương Cửu Sênh dẫn Khương Bác Mỹ đến nhà họ Tạ. Xương chân trước của Bánh Trôi bị gãy, trên người còn có khá nhiều vết thương ngoài da, nhưng may mà không có thương tích gì nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ không sao. Chân trước của Bánh Trôi bị băng bó thành một cái bánh chưng, đang nằm trên sofa. Thầy Tạ đang dạy dỗ Bánh Trôi.

Thầy Tạ rất nghiêm túc: "Có còn ăn vụng kem ly nữa không?"

Bánh Trôi ngẩng đầu kêu: "Áu." Thầy Tạ ân cần dạy bảo: "Sau này có còn chạy ra ngoài nữa không?"

Bánh Trôi ôm đầu: "Áu."

Thầy Tạ nói nghiêm túc: "Nhất là người lạ cho ăn, có còn ăn nữa không?"

Bánh Trôi vùi đầu vào sofa: "Áu."

Dạy dỗ xong, thầy tự động tắt chế độ cha nghiêm, và bật chế độ mẹ hiền. Thầy Tạ cầm lược gỗ chải lông trên đầu cho Bánh Trôi mặc váy hồng, nói bằng giọng rất dịu dàng: "Sau này ba không mắng con nữa, không được rời nhà đi ra ngoài nghe không?"



Bánh Trôi vùi thân thể béo tốt của mình vào lòng thầy Tạ làm nũng: "Áu..."

Tưởng đã mất đi nay lại tìm về được, thầy Tạ thật sự chỉ hận không thể ra sức yêu thương công chúa Bánh Trôi, ông vuốt lông nó: "Bánh Trôi nhà mình ngoan thật đấy!"

"Áu..."

Bánh Trôi uốn éo trong lòng thầy Tạ, trọng lượng đó thật sự là quá sức đối với thầy Tạ. Thôi để sau này yêu thương nó vậy, ông đẩy Bánh Trôi ra, dịu dàng hỏi: "Muốn ăn loại thức ăn nào? Ba mua cho con hết!"

Hai từ thức ăn, công chúa Bánh Trôi nghe hiểu đấy!

Nó nhanh chóng dụi đầu vào tay thầy Tạ một cách sung sướng: "Áu..."

Thầy Tạ lớn tuổi mới có con, Tạ Đãng ngay cả bạn gái còn chẳng có chứ nói chi tới cháu trai, nào có trẻ con làm nũng với ông đâu. Thế nên nhìn dáng vẻ mềm mại mập mạp của công chúa Bánh Trôi, trái tim ông như muốn tan chảy: "Ây dà, cục cưng của ba!"

Cục cưng Bánh Trôi tiếp tục dụi đầu vào tay ba: "Áu..."

Thầy Tạ đang tràn đầy cảm xúc, hiền hậu ôm đầu Bánh Trôi, cưng nựng vuốt lông cho nó, dặn dò dạy bảo kĩ càng: "Sau này không được rời khỏi ba nữa nghe chưa?"

"Áu..." Bánh Trôi là cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời daddy.

Lúc này, một tiếng chó sủa bỗng vang lên.

"Gâu!" Khương Bác Mỹ đứng ở cửa ra vào: "Gâu."

Bánh Trôi quay đầu nhìn, quan sát kĩ càng rồi giơ chân đẩy thầy Tạ ra: "Ẳng!" Anh chó!

Nó vung chân chạy tới, tuy rằng chỉ có ba chân chạm đất, tuy thân thể tàn tật nhưng tâm trí vẫn kiên định, nó dùng tốc độ nhanh nhất nhào lên thân thể nhỏ gầy của Khương Bác Mỹ.

Thầy Tạ bị vứt bỏ: "…"

Khương Bác Mỹ bị Thái Sơn đè đầu: "…"

Bánh Trôi sung sướng ôm anh chó nhà mình: "Áu..."

Thấy móng vuốt bị băng bó thành bánh chưng của Bánh Trôi, Khương Bác Mỹ thu móng vuốt lại, không đẩy nó ra, hiếm khi mặc kệ sự đời, để im cho Bánh Trôi giày vò.

Khương Cửu Sênh nhìn thoáng qua hai con ch.ó đã quấn thành một đống, đi vào phòng khách, hỏi thầy Tạ đang rầu rĩ không vui: "Bánh Trôi không sao chứ ạ?"

Thầy Tạ liếc nhìn con ch.ó thấy trai là quên cha kia: "Không sao cả, nuôi hai ngày là lại nhảy nhót ngay được ấy mà." Sau đó ông nhìn Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh à, thầy hỏi con chuyện này."

"Thầy hỏi đi ạ."

Thầy Tạ sắp xếp từ ngữ một lát: "Cô gái đã cứu Bánh Trôi hôm nay…" Ông mường tượng chính xác một chút: "Chính là cô gái bị vỡ bể đầu mà vẫn vô cùng hung hãn ấy, con quen đúng không?"

Khương Cửu Sênh đã nghe nói tới chuyện này, bèn gật đầu: "Vâng, cô ấy là bạn của con."

Đôi mắt thầy Tạ sáng ngời, dò hỏi: "Cô gái đó là người thế nào?" Ông thấy khá ổn, có dũng có mưu còn trọng tình trọng nghĩa, là cô gái giang hồ tốt.

Khương Cửu Sênh không phát hiện thầy Tạ có ý khác nên ăn ngay nói thật: "Vâng, là cô gái rất tốt."

Thầy Tạ cười híp mắt: "Thầy cũng thấy thế, có nghĩa khí còn bênh vực người mình nữa, giống hệt Đãng Đãng." Thầy Tạ cười tươi roi rói, lại hỏi: "Cô gái đó có bạn trai chưa?"

Khương Cửu Sênh hiểu rõ ý của thầy Tạ, cười lắc đầu: "Chưa đâu."

Thầy Tạ càng hài lòng, chỉ lo gật đầu, cảm thán từ tận đáy lòng: "Quả nhiên là một cô gái ưu tú đấy."

Đúng lúc này, Tạ Đãng trở lại. Cậu ngồi xuống sofa rồi liếc nhìn Khương Cửu Sênh mấy lần, không nói lời nào mà uống hết ly trà mà cô không uống.

Thầy Tạ túm lấy cậu ta hỏi: "Đãng Đãng, con có đưa ân nhân cứu mạng Bánh Trôi về nhà không?"

Tạ Đãng đáp bằng giọng hờ hững: "Có."

Ây dà, tiến triển được đấy.

Thầy Tạ tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Con xem, con gái nhà người ta vỡ đầu chảy m.á.u vì Bánh Trôi nhà mình, chúng ta có nên cảm ơn người ta không đây?"

Tạ Đãng còn không hiểu chút tâm tư của ông già nhà mình sao? Cả ngày lo tìm người yêu cho cậu.

Tạ Đãng ném quả nho vào miệng: "Cô ta có con mèo, ba có thể ăn diện cho Bánh Trôi rồi đưa qua đó để lấy thân báo đáp."

Thầy Tạ nghẹn họng. Không biết khi còn sống ông có thể làm ông nội được không đây?

Bên kia, Bánh Trôi nghe vậy thì lập tức quay đầu, kêu về phía anh Đãng nhà nó: "Ẳng!" Bánh Trôi là của anh chó cơ!

Kêu xong, Bánh Trôi lại ôm lấy cổ anh chó chơi đùa.

Khương Bác Mỹ bị đè tới mức sắp không chống đỡ nổi miễn cưỡng đáp lại: "Gâu."

Đến chín giờ, Thời Cẩn tới đón Khương Cửu Sênh và Khương Bác Mỹ. Anh họp ở khách sạn xong rồi lái xe tới thẳng đây. Khương Bác Mỹ ngồi ở ghế sau, nó đương nhiên là muốn mẹ bế nó rồi, nhưng ba Thời Cẩn không cho, bạo chúa!

Trên ghế lái phụ có đặt một túi tài liệu. Khương Cửu Sênh cầm nó lên: "Đây là gì vậy?"

Thời Cẩn cài dây an toàn cho cô: "Tư liệu của mẹ em đấy."