Thời Cẩn chèn một cái gối vào sau lưng cho cô. Đêm xuống, giọng nói của anh rất trầm thấp, nghe dịu dàng vui tai đến lạ thường: “Anh đã sai người qua đón rồi, sẽ nhanh chóng đưa được người về thôi.”
Cô gật đầu, ghé sát lại gần, khẽ hôn lên mặt anh một cái.
“Anh vất vả quá.”
Mấy hôm nay cô ngủ không ngon, Thời Cẩn cũng không thể ngủ yên được. Anh vốn không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nên vất vả tốn tâm tốn sức như thế này đều là vì cô thôi.
Dường như, cô toàn bắt anh phải chịu mệt mỏi thì phải.
Thời Cẩn đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh băng đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của cô, khe khẽ xoa nhẹ: “Em đừng tự trách mình. Sênh Sênh à, ngọn nguồn của mọi chuyện là do anh, chuyện của nhà họ Tần, chuyện chống ma túy cũng đều vì anh mà ra. Là do anh đã kéo cả em và bạn bè em vào chuyện này.”
Việc lần này không thể nào thoát khỏi mối liên quan với nhà họ Tần. Nếu muốn tìm rõ ngọn ngành sự việc, thì anh mới là kẻ gây họa, chính tay anh đã kéo cô vào trong mớ bòng bong hỗn độn này. Cuộc sống của cô vốn nên yên bình thuận lợi, nhẹ nhàng mà ổn định trôi qua. Nhưng vì anh, hết mưa giông đến bão tố ập tới, không có một ngày nào cô được sống bình yên.
Khương Cửu Sênh lắc đầu, không đồng ý với câu nói của anh: “Anh đừng gánh hết tất cả mọi chuyện lên người mình thế. Dù anh có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.”
Cô mở bàn tay mình ra, đặt lên trên lòng bàn tay anh. Đầu ngón tay nhẹ lướt qua khớp xương thon dài của anh. Cô cúi đầu ngắm nhìn bàn tay Thời Cẩn, nhẹ nhàng nói.
“Có thể người khác đều cảm thấy anh rất siêu, rất tài giỏi, không có gì anh không thể, hoặc là, anh có thể dùng một bàn tay che đi cả bầu trời.” Cô ngẩng lên nhìn vào mắt Thời Cẩn: “Nhưng em khác với họ. Đối với em, anh chỉ là người yêu của em mà thôi, bất luận là đúng hay sai thì từ đầu tới cuối, điều em quan tâm nhất vẫn chỉ là anh thôi.”
Thế nên, bất kể cái họa mà anh gây ra đó là cái gì, thì điều cô nghĩ cũng đều rất đơn giản. Nếu cô đã chọn anh, thì sẽ cùng anh hưởng vinh hoa phú quý, cùng anh chịu khó khăn vất vả, cùng anh qua gió tanh mưa máu. Bất kể là bão táp mưa sa, hay sóng êm biển lặng, cô đã lựa chọn anh, cũng lựa chọn số phận của mình.
Cô luôn luôn có bản lĩnh như vậy đấy. Chỉ bằng dăm câu ba điều đã có thể làm anh sống, làm anh chết, làm anh tìm được đường sống trong cõi chết.
“Sênh Sênh à, em chờ thêm một chút nữa nhé.” Giọng Thời Cẩn trầm khàn, ánh sáng dịu dàng trong mắt mềm mại đến mơ hồ: “Sắp kết thúc rồi. Chờ tất cả mọi việc đã định, trên thế giới này sẽ không còn có cậu Sáu nhà họ Tần nữa. Anh chỉ là Thời Cẩn của em thôi.”
Cô gật đầu giang tay ra.
Thời Cẩn ôm lấy cô, khe khẽ hôn lên môi cô.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, gió nhè nhẹ, nhiệt độ hơi tăng lên một chút. Ánh nắng đầu đông có chút biếng nhác, không gay gắt như ngày hè, dịu nhẹ chiếu xuống nhân gian.
Vừa sáng sớm, thầy Tạ Mộ Chu đã dắt chó, xách cặp lồng canh đi tới bệnh viện. Tạ Đãng chỉ nhấp môi vài ngụm, qua loa chiếu lệ.
Thầy Tạ lo thắt cả ruột, cố gắng khuyên nhủ: “Đãng Đãng à, con uống thêm chút đi.”
Tạ Đãng vẫn đội chiếc mũ đánh cá màu hồng nhạt, uể oải không có tinh thần: “Con không muốn uống.”
Vài ngày nay cậu ấy đều như vậy.
Thầy Tạ rất lo lắng, ông cảm thấy con trai nhà mình gầy rộc cả đi rồi. Ông cố ân cần dỗ dành cậu: “Không muốn cũng phải ăn, giờ con vẫn đang tuổi phát triển não, không ăn vào thì không đủ dinh dưỡng đâu.”
Tạ Đãng cạn lời.
Phát triển não cái cức chó ấy!
Tạ Đãng lườm ông già nhà mình một cái, hỏi: “Vẫn chưa có tin gì của Đàm Mặc Bảo ạ?”
Thầy Tạ lắc đầu, thấy sắc mặt Tạ Đãng trầm xuống, ông vội an ủi cậu: “Tối qua ba tới khu phố Đông tìm thầy tính cho Mặc Bảo một quẻ rồi. Thầy bói nói là con bé phúc lớn mạng lớn, sau này chắc chắn sẽ có con trai con gái, có chó có mèo, phúc lộc đầy nhà, sống lâu trăm tuổi.”
Ông không hề nói dối đâu. Ông có đi tính quẻ thật mà, mất hẳn 30 tệ đấy.
Mặt Tạ Đãng đúng kiểu ‘con tin ba mới là lạ’: “Thầy bói còn nói gì nữa không ạ?”
Lúc ấy bà vợ ông thầy bói chưa gì đã gọi ông ta đi ăn cơm, vội vội vàng vàng có nói được mấy câu đâu. Thế nhưng, mặt thầy Tạ vẫn không biến sắc, nói: “Thầy bói còn nói, một nửa kia của con bé là người làm nghệ thuật, bố chồng còn là bậc thầy trong giới.”
Khụ khụ, câu này là ông tự thêm vào đấy.
Tạ Đãng lườm ông bố của mình một cái: “Tức là, cô ấy định gả cho Bánh Trôi nhà chúng ta à?”
Thầy Tạ nín lặng.
Bánh Trôi: “Gâu.”
Con trai lớn như bát nước đổ đi ấy! Thầy Tạ thở dài một tiếng: “Con đừng lo lắng nữa, người tốt sẽ có hậu thôi. Chắc chắn Đàm Mặc Bảo sẽ không sao đâu. Nào, uống thêm chút canh óc lợn trước đã.” Tẩm bổ cho não.
Tạ Đãng nhất quyết không uống!
Thằng ranh con trẻ trâu này!
Vừa đúng lúc đó: “Sênh Sênh đến rồi.” Thầy Tạ quay đầu mách ngay: “Con mau vào đây xử lý thằng nhãi này cho thầy đi. Nó không chịu ăn gì cả.”
Ông đã từng nhận nhiều học trò như vậy, nhưng Tạ Đãng sợ con nhóc thứ 13 này nhất. Quả nhiên, Khương Cửu Sênh vừa tới, ánh mắt Tạ Đãng đã ngoan hơn nhiều. Không giống lão đại nữa, mà giống như một cậu học trò nhỏ đang đối diện với giáo viên chủ nhiệm vậy.
Cô nói: “Có tin tức của Mặc Bảo rồi, hiện giờ cô ấy vẫn an toàn.”
Sắc mặt ủ rũ uể oải của Tạ Đãng lập tức thay đổi: “Giờ cô ấy ở đâu?”
“Ở nước ngoài.” Khương Cửu Sênh bước tới, bấm nút nâng đầu giường bệnh lên một chút rồi chặn chiếc gối ra sau lưng Tạ Đãng cho cậu dựa vào: “Đã cho người đi tìm rồi. Cậu đừng lo lắng, ăn chút gì đó trước đã.”
Tạ Đãng nghe vậy cũng yên tâm, sau đó ngoan ngoãn hẳn.
Tuy hơi chán ghét, nhưng cậu vẫn chìa tay ra: “Đưa canh cho con.”
Thầy Tạ đổ canh óc lợn ra bát, bê tới cho cậu.
Cậu uống một ngụm rồi nhíu mày chê bai: “Ngày mai có thể đổi vị khác không ba? Con không thích óc lợn.”
Thầy Tạ từ chối rất quyết đoán: “Thế sao được, ăn gì bổ nấy. Con phải tẩm bổ cho não nhiều vào.”
Tạ Đãng điên ruột.
Cậu cũng lười phải cãi cọ với ông, liếc nhìn Khương Cửu Sênh một cái rồi chấp nhận số phận, bịt mũi uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa bát cho ba mình.
Thầy Tạ đón lấy chiếc bát, biết được Đàm Mặc Bảo an toàn, tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông cũng được hạ xuống: “Ông thầy bói đó tính toán chuẩn thật. Ba đã nói mà, con bé Mặc Bảo có phúc lắm.”
Tạ Đãng hỏi một câu: “Thầy bói nào ở khu phố Đông ạ?”
Thầy Tạ ồ lên hỏi: “Con cũng định đi tính một quẻ hở?”
Mặt Tạ Đãng như viết một hàng chữ ‘ba đùa cái quái gì thế’ rất to. Cậu ấy nói: “Con muốn đi đập biển hiệu của lão ta.”
Thầy Tạ cạn lời.
Thằng nhóc này, nhà người ta kiếm sống cũng đâu có dễ dàng gì chứ!
“Còn nữa,” áp suất không khí hơi thấp, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đãng lạnh đi.
Đây là điềm báo bệnh công chúa sắp bùng phát!!!
Mí mắt thầy Tạ giật liên hồi: “Còn cái gì nữa?”
Tạ Đãng như bùng nổ: “Bao giờ ba mới đổi mũ cho con?!”
Thầy Tạ lặng thinh không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: Vì sao phải đổi chứ? Màu hồng đẹp thế kia cơ mà. Hồi Đãng Đãng còn chưa ra đời, ông chỉ ao ước có một cô công chúa nhỏ, trong lòng luôn ấp ủ giấc mơ màu hồng phấn đó.
Chuyện đổi mũ còn chưa xong, đứa bé bị ngã gãy chân ở phòng bệnh bên cạnh đã có thể xuống đất được rồi, bèn tập tà tập tễnh chạy sang bên này. Thằng bé hơi xấu hổ ngại ngùng nhìn Tạ Đãng, nói: “Cô ơi, mẹ cháu làm bánh quy đấy, cô có muốn ăn thử không ạ?”
Bé trai mà, từ nhỏ đã là cái móng lợn to bự rồi, có què chân cũng chẳng ngăn cản được thằng bé tập tễnh nhảy đến bên ‘cô gái’ xinh đẹp này.
Khóe môi Tạ Đãng giật run lên, giọng nói thô ráp: “Bố mày là đàn ông!!!”
Cô xinh đẹp đột nhiên biến thành ông chú quái thai…
“Mẹ ơi!!!”
Cậu bé kia òa lên một tiếng, sợ đến phát khóc.
Nhà họ Tần ở Trung Nam.
Thời gian giao dịch lô hàng đó đã định sẵn nhưng trong hai ngày này, nhà họ Tần lại có vẻ rất yên tĩnh. Mọi thứ vẫn như bình thường, suốt một tuần liền Thời Cẩn đều không lộ mặt.
Tần Hành gọi Tần Minh Lập vào trong phòng sách: “Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Đã sắp xếp xong hết rồi ạ.” Tần Minh Lập như có chút băn khoăn: “Có điều, ở bên phía Chử Nam Thiên đó, e rằng phải đắc tội hắn rồi.” Đánh bị thương một nghìn quân địch, lại tổn hại mất tám trăm quân mình. Nếu Thời Cẩn có bị tính kế vào, thì lô hàng đó cũng chẳng thể giữ được.
Chử Nam Thiên căn bản không biết đây là một cái mồi nhử. Nếu ông ta mà biết, thì sao có thể chơi cùng với nhà họ Tần được. Đã động đến cảnh sát rồi, thì rất khó mà thoát thân an toàn.
“Sau chuyện này tao sẽ nói chuyện với hắn. Tất cả mọi tổn thất, nhà họ Tần chúng ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.” Giọng điệu của ông ta không cho phép thương lượng. Tự Tần Hành cũng có tính toán riêng, nên không muốn giải thích nhiều.
Lượng hàng lần này rất lớn, không chỉ là vấn đề về tiền, mà còn có thể trở mặt với Chử Nam Thiên, cũng rất có thể sẽ mất hẳn một nguồn cung cấp hàng. Tần Minh Lập thấy rất đáng tiếc: “Chỉ là một thằng ranh Thời Cẩn thôi mà, cái giá phải trả có đắt quá không ba?”
Tần Hành trừng mắt giận dữ: “Mày thì hiểu cái chó gì!” Ông ta bực bội nói, “Mày cút ra ngoài đi, ngày giao dịch, mày giám sát thằng Thời Cẩn cho cẩn thận vào, những chuyện khác đừng có quản nhiều!”
“Con biết rồi ạ.”
Tần Minh Lập đi ra ngoài, cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt mình.
Ở ngoài cửa, Tô Phục đẩy cửa bước vào.
Tần Hành hỏi cô ta: “Đã liên lạc hết với bên phía cảnh sát chưa?”
Tô Phục gật đầu rồi bước tới, tự nhiên rót trà cho Tần Hành rồi nói tỉ mỉ: “Đội hình sự số 1 không có người của nhà họ Tần chúng ta, nên chỉ có thể ra tay với đội phòng chống ma túy thôi.”
Tần Hành suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Sau khi chuyện này hoàn thành, em đích thân đi xử lý việc giải quyết hậu quả cho chu toàn đi, tuyệt đối không thể để Thời Cẩn nhìn ra được một chút vấn đề gì hết.”
Tô Phục đáp rồi cười hỏi ngược lại: “Em đã làm việc mà ông còn không yên tâm sao?”
Đương nhiên là yên tâm chứ.
Cả cái kế hoạch này, ngay cả thằng Hai còn chẳng mảy may hay biết gì. Trừ bản thân Tần Hành ra, Tô Phục là người duy nhất biết rõ sự việc.
Đèn trong phòng sách vẫn sáng, Tần Hành và Tô Phục bí mật bàn chuyện rất lâu, chỉ có điều, cách âm của căn phòng quá tốt nên dù có dán sát tai vào cửa cũng chỉ có thể nghe được một vài chữ mơ hồ.
Tần Tiêu Chu ra sức áp tai lên cửa để nghe.
“Cậu Tư…”
Hắn quay đầu, đặt tay lên môi: “Suỵt!” một tiếng, sau đó cuống quít xua tay, dùng khẩu hình đuổi người đi: “Xuống đi xuống đi!”
Người làm gãi gãi đầu rồi đi xuống.
Tần Tiêu Chu tiếp tục dán tai vào cửa, nghe trộm thêm vài phút nữa, sau đó lẳng lặng lùi ra. Ra khỏi nhà chính, hắn lập tức gọi điện thoại cho thằng chiến hữu của mình.
“Thằng Hoa này, cái con bé Miểu Miểu gì ấy, lôi nó qua đây cho tao đi.”
Đường Thiếu Hoa biết rõ còn cố hỏi, cười vô cùng đê tiện bỉ ổi: “Miểu gì Miểu gì là Miểu Miểu gì?”
Vờ vịt cái con m* mày ấy!
Tần Tiêu Chu bực bội nói: “Cái con bé hàng nhái giống Khương Cửu Sênh ấy, mày đưa nó qua đây ngay cho tao!”
Đường Thiếu Hoa huýt sáo một tiếng ở đầu dây bên kia rồi ra sức trêu chọc: “Làm gì hả? Chẳng phải cậu Tư nhà họ Tần không vừa mắt cái hàng nhái nhà người ta đó sao? Lôi đến cho mày làm chóa gì?!” Hắn ta giả vờ giả vịt nói với vẻ thâm sâu: “Thằng Tư à, mày thành thật khai báo đi, có phải muốn chơi trò tình cảm với em gái hàng nhái không hả?”
Tần Tiêu Chu hừ một tiếng, cậu ấm ăn chơi cực kỳ không cần đến thể diện: “Chơi chơi cái thằng bố mày ấy. Ông mày đang rảnh rỗi, nhức trứng quá nên thế đấy, không được à?”
Đường Thiếu Hoa phụ họa rất nhanh: “Được chứ, mày ăn chay lâu thế rồi, cũng phải nhức trứng thôi.”
Tần Tiêu Chu nghiêm mặt lại, ban cho hắn một chữ duy nhất: “Cút.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đường Thiếu Hoa đáp: “Ha ha!”
Điện thoại bị ngắt cụp, vang lên những tiếng tút dài…
Vụ giao dịch của nhà họ Tần và Chử Nam Thiên chốt vào ngày 27 tháng Mười hai. Địa điểm giao dịch là ở kho hàng số bảy ở bến phà Thương Giang, thời gian là 2 giờ chiều.
Buổi tối ngày 26 tháng Mười hai, trăng sáng sao thưa.
Trong phòng, hơi thở của hoan ái vẫn chưa tan biến, một chiếc đèn ngủ được bật lên, cửa sổ he hé mở một khe nhỏ, tấm rèm chắn sáng bị gió thổi cuộn lên. Một tia ánh trăng lọt vào phòng, hắt xuống đất, rơi lên một bộ quần áo.
Khương Cửu Sênh không còn chút sức lực gì. Thời Cẩn ôm cô đặt lên người mình, miệng vẫn còn khe khẽ thở gấp. Trong mắt cô long lanh nước, thoáng pha lẫn dục vọng còn chưa vơi đi, trên mặt vẫn hơi ửng hồng.
Tay của Thời Cẩn đặt lên trên tấm lưng trần của Khương Cửu Sênh, khẽ vỗ về. Anh ghé vào tai cô, nhấn từng từ một, giọng nói trầm khàn quyến rũ nhuốm đầy dục vọng: “Em còn muốn nữa không?”
Cô vùi mặt vào vai Thời Cẩn, lắc đầu: “Không muốn nữa đâu.” Cô co ngón chân lại, nói: “Em mệt lắm.”
Giọng cô rất khàn, mang theo vài phần yêu kiều.
Thời Cẩn ôm cô xoay người, đặt Khương Cửu Sênh vào trong lòng mình, hôn lên vết tích trên xương quai xanh cả cô: “Em ngủ đi.”
Bị anh giày vò đến không còn chút sức lực nào, mí mắt cô hơi nặng nề. Cô dụi đầu vào n.g.ự.c anh, lẩm bẩm: “Phải tắm rửa đã anh.”
Anh cười nói: “Anh biết rồi, để anh giúp em tắm nhé.”
Thời Cẩn kéo chăn ra ngồi dậy, khom người đi nhặt quần áo. Ánh đèn đầu giường chiếu lên lưng anh, hai vết màu đỏ nhìn rất rõ ràng. Đó là vết cô cào anh khi bị anh quấn lấy hung hãn quá.
Biết cô xấu hổ nên Thời Cẩn đi lấy khăn tắm đi, ôm trọn cả người cô vào trong bồn tắm. Cô mệt rũ người, để mặc cho anh xử lý. Nước hơi nóng phả vào làn da cô khiến cho từng vết hôn nho nhỏ trên người cô lại càng thêm rõ rệt.
Lúc làm tình, Thời Cẩn rất thích cắn cô. Không đau đâu, nhưng chậm rãi nhay nghiến, từ từ thêm rất nhiều ấn ký của anh lên người cô.
“Bảo bối của anh.”
Anh khẽ gọi bên tai cô. Cô mở mắt ra: “Dạ?”
Hơi nước trong phòng tắm rất nhiều, đồng tử của anh hơi đỏ lên, không còn dịu dàng như bình thường nữa. Ánh mắt anh nóng rực như lửa đốt. Anh đè thấp giọng xuống, cầu hoan với cô: “Lại làm thêm một lần nữa nhé?”
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã cúi xuống ngậm lấy môi cô rồi.
Khương Cửu Sênh đẩy anh ra.
Anh lại bế cô lên, ấn cô vào tường, mở vòi hoa sen ra: “Ngày mai anh sẽ chẳng đi đâu nữa hết, chỉ ở nhà ngủ thôi.”
“Vì sao ạ?”
Anh nâng chân cô lên: “Vì đêm nay, anh không định buông tha cho em đâu.”
Vừa dứt lời, cơ thể anh đã đè lên, không dịu dàng một chút nào.
Từ phòng tắm, ra đến phòng ngủ, rồi lại về phòng tắm. Đêm nay, dường như anh đặc biệt phóng túng. Có lẽ, anh cũng đã hạ quyết tâm sẽ không để cô dậy sớm ra ngoài vào sáng mai rồi.
Kết quả quả thật cũng là như vậy.
Khương Cửu Sênh ngủ thẳng một lèo tới tận trưa. Lúc cô tỉnh dậy, Thời Cẩn không có nhà, bữa sáng để lại trên bàn ăn đã nguội ngắt từ lâu. Bên dưới chiếc cốc có đè một mảnh giấy nhớ, nét chữ của Thời Cẩn rất đẹp.
“Anh gọi cơm trưa cho em rồi. Ở nhà đợi anh nhé, đừng đi đâu.”
“Thời Cẩn của em.”
Vì sao nhất quyết không muốn để cô ra ngoài? Khương Cửu Sênh thoáng cảm thấy hơi bất an.
Nửa tiếng sau, người của khách sạn nhà họ Tần đưa bữa trưa đến. Khương Cửu Sênh còn chưa dùng bữa xong, điện thoại của bệnh viện đã gọi tới: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Khương Cửu Sênh không ạ?”
Cô đáp: “Tôi đây.”
Giọng con gái ở đầu dây bên kia vừa lịch sự vừa trong trẻo: “Đây là Khoa Ngoại thần kinh ạ. Bệnh tình của bệnh nhân phòng 408 có chút biến cố, phiền cô lập tức đến bệnh viện một chuyến.”
Phòng 408… là phòng bệnh của Tạ Đãng.