Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 15




15



Tôi quấn lấy Giang Tự hỏi lời cuối cùng Lâm Nam nói, vậy mà anh lại ném cho tôi một cái lườm.



Quá lắm!



Anh thanh cao, anh giỏi lắm.



Sau đó về nhà anh liền quỳ ván giặt.



Tôi hùng hổ ngồi trên sofa, ra hiệu cho anh nhìn đồ tra tấn bên cạnh: "Nói!"



Giang Tự nhìn tôi đang giương nanh múa vuốt bằng ánh mắt cưng chiều.



"Tối muốn ăn gì?"



Hứ!



Tôi giận đến phồng má trợn mắt: "Không thấy em đang làm chính sự à, ăn cái gì mà ăn!"



Anh cười khẽ, bất ngờ nhào về phía tôi, đè tôi xuống.



"Xem ra em khỏe thật rồi?"



Đôi mắt ý vị sâu xa của anh lởn vởn trên mặt tôi.



Tôi lắc đầu như trống bỏi, kinh sợ: "Không... không khỏe."





Chóp mũi anh cọ vào chóp mũi tôi, anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi tôi, giọng rất cám dỗ: "Nhóc lưu manh..."



"Ngày đêm đều quyến rũ người."



"Anh nên phạt em thế nào đây?"



Tôi:...



Tối hóa đau thương thành sức mạnh nhưng vẫn khó thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.



Bị người đã hóa thành sói đói như anh nuốt vào bụng, không thể nhúc nhích.



Ngày hôm sau, Giang Tự đứng trong bếp nấu ăn từ rất sớm.



Tôi ôm eo anh từ phía sau: "Thất tịch chúng ta đi đăng kí kết hôn đi."



"Được."



Đêm hôm đó tôi đăng chương mới của Không biết bao giờ gặp lại.



Không ít độc giả vẽ vô số cảnh đám cưới của nam nữ chính rồi tag tôi vào xem.



Tôi vùi mình trong lòng Giang Tự, lải nhải trò chuyện với anh về hôn lễ của chúng tôi, chia sẻ với anh về váy cưới, lại thương lượng xem nên tổ chức lễ cưới ở đâu...



Anh cũng không thấy phiền chán, cùng thảo luận với tôi.




Chúng tôi cùng hoạch định tương lai.



Trong tương lai có tôi, có anh, còn có con của chúng tôi.



"Giang Tự, Giang Tự."



Anh ôm tôi thật chặt, tay vỗ sau lưng tôi: "Đừng sợ, anh ở đây."



Buổi sáng hôm sau, tinh thần tôi có chút không ổn.



Tối hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.



Giang Tự đút nước cho tôi: "Anh phải đi mấy ngày, có một nhiệm vụ."



Tôi bất ngờ nắm lấy tay anh, lần đầu tiên kháng cự chuyện anh phải rời đi: "Anh có thể không đi được không."



Anh vẫn cười: "Sao vẫn giống hồi còn bé vậy, anh đi vài ngày là về."




Anh nâng mặt tôi, quyến luyến dịu dàng nhìn tôi: "Anh còn phải về cưới tiểu yêu tinh của anh."



Tim tôi đập rất nhanh, cảm giác hít thở không thông từng đợt xông tới, cuốn lấy khiến tôi khó thở.



Anh hôn nước mắt của tôi.



Giọng nói trầm thấp nặng nề đánh vào tim tôi: "Tô Dĩ, anh sẽ bình an quay về."




Tôi cắn chặt môi, giữ lời muốn nói lại, gượng cười tiễn anh đến cửa.



Lúc tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên, tôi đè nén nỗi bất an trong lòng.



Giống như thường ngày, tôi nhón chân sửa sang lại quần áo cho anh.



"Giang Tự, anh phải bình an quay về."



"Anh sẽ về."



"Giang Tự, đừng quên thất tịch chúng ta đi đăng kí đấy."



"Anh sẽ đến đúng giờ."



"Giang Tự, chuyện anh đã đồng ý thì không thể thay đổi."



Anh trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trán tôi: "Giang Tự, chưa bao giờ lừa gạt Tô Dĩ."



"Giang Tự..."



Chu Xuyên bịt mắt trêu ghẹo: "Chị dâu, chị còn dính người nữa."



"Em sẽ đưa anh Giang trở về an toàn."



Xe càng đi càng xa, bóng dáng họ khuất hẳn trong làn sươn sớm.