Không Biết Sao Yêu Em

Chương 55




Cuối cùng cũng gọi điện được cho con trai dì giúp việc theo giờ, sau khi đầu dây bên kia bắt máy, qua mấy giây sau thì giọng nói có chút nghẹn ngào vang lên: “Mẹ tôi bị tai nạn giao thông, chiều nay lúc đi ra ngoài, khi băng qua đường bị một chiếc xe lúc rẽ không thấy nên tông trúng, bây giờ đang nằm ở bệnh viện.“

Đồng Kỳ gần như sửng sốt.

“Dì không có bị thương nặng chứ?“

“Gãy xương, bây giờ còn đang hôn mê, tôi đã dặn bà ấy đừng có nhận làm giúp việc theo giờ nữa, bà ấy lại kiên quyết muốn đi, nhà chúng tôi đâu có thiếu mấy đồng tiền này chứ!“ – Con trai dì ấy ở bên kia điện thoại nói thầm.

Đồng Kỳ biết mấy lời này của cậu ta thực ra là có hơi khoa trương. Dì giúp việc theo giờ tên là Chung Tú Nguyên, dì có 3 người con trai, hai người không học hành cũng không có nghề ngỗng gì, cả ngày ở bên ngoài kiếm chuyện gây sự, ham ăn lười làm. Con trai thì lại sinh thêm một đứa trẻ, trong đó có một người thì vợ bỏ đi mất, để lại đứa nhỏ cho dì giúp việc theo giờ nuôi. Ngừoi nghe điện thoại nãy giờ chính là người con trai thứ ba, cậu ta thì cũng được, có việc làm, tiền lương cũng ổn, nhưng đã kết hôn rồi, trong nhà cũng cần phải chi tiêu, phụng dưỡng dì Chung thì cậu ta có thể đồng ý, nhưng lại không đồng ý nuôi thêm đứa trẻ kia.

Lúc nào cũng muốn dì Chung vứt đứa nhỏ lại cho người anh trai phá của kia nuôi nấng.

Dì Chung không nỡ nên mới làm giúp việc theo giờ bên ngoài.

Đồng Kỳ nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đến thăm dì Chung, dì ấy ở bệnh viện nào, phiền anh nói tôi biết.“

“Phòng 305, lầu 3, khu B, bệnh viện Nhân Dân.“

“Cám ơn.“

Sau đó thì cúp máy, Đồng Kỳ xoa trán, quay về văn phòng tiếp tục làm việc, đến 5h hơn, Đồng Kỳ mới xem xong hết toàn bộ báo cáo chi tiêu của tháng này.

Cô xoa cần cổ, gửi một tài liệu cần xem khác đến hộp thư điện tử, sau đó cầm túi đứng dậy.

Trợ lý đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đứng dậy thì đặt cà phê xuống, cười híp mắt hỏi: “Giám đốc Đồng tan ca sao?“

Đồng Kỳ nhìn cô ấy một cái, nói: “Đúng vậy, còn lại một số việc giao cho em đấy.“

“Ha, giao cho là em là đúng rồi, chị yên tâm, hai khách hàng tối nay em sẽ giúp chị tiếp đãi thật tốt.“

“Vậy cám ơn em nhé.“

Đồng Kỳ cười cười nhéo bả vai cô gái nhỏ, mới cầm túi đi xuống lầu.

Trợ lý sau khi họp xong thì cả người sục sôi, toàn thân như một quả cầu lửa, đi đến đâu phát sáng đến đó, chiếu rọi tất cả mọi ngừoi trong khách sạn.

Kiểu người trẻ tuổi đầy đam mê và sức sống như vầy, Đồng Kỳ rất thích.

Sau khi xuống lầu, cô đi lấy xe, lần này cô lái chiếc Audi mà Liêu Thành Xuyên tặng đi đón anh vậy, để tránh bị chê cười.

Tòa nhà của công ty Liêu Thành Xuyên nằm cách hai con đường ở phía đối diện hơi chệch hướng với khách sạn trung tâm. Với khoảng cách này chả trách trước đây Tín Lập có hoạt động gì cũng đều lựa chọn khách sạn trung tâm. Lái đến trước cửa tòa nhà của Tín Lập, Đồng Kỳ bị bảo vệ chặn lại, anh ta hỏi: “Cô tìm ai? Có hẹn trước không?“

Đồng Kỳ hơi ngừng lại, cười đáp: “Không hẹn trước, tôi đến đón ông chủ của các anh tan làm, anh ấy vẫn chưa tan làm sao?“

Bao vệ vừa nghe thấy hai từ ông chủ, ngay lập tức đứng thẳng người cởi mũ xuống: “Cô là Đồng tiểu thư?“

Đồng Kỳ cười: “Đúng vậy.“

Gương mặt bảo vệ lập tức thay đổi, cười vô cùng lấy lòng, thân thiết nói: “Trên lầu đang họp, có rất nhiều cổ đông, có thể phải rất muộn mới xong. Cô đi lên đó với tôi, tôi đưa cô đến phòng nghỉ của Liêu Tổng đợi ngài ấy.“

“Được.”

Đồng Kỳ cười cười.

Theo hướng bảo vệ chỉ Đồng Kỳ đỗ xe ở một vị trí trống bên cạnh, cô xách túi xuống xe. Tầng cao nhất của tòa nhà Tín Lập phân chia trong hợp đồng rồi vẽ ra, đánh dấu rõ ràng, nó có thể được coi như là tòa nhà kiến trúc cao cấp bậc nhất thành phố S, tầng lầu của Liêu Thành Xuyên nằm trong bản hợp đồng này.

Nghe nói cái đó là một nhà kính nhỏ, ban đêm nằm trên đó có thể ngắm trăng ở khoảng cách gần.

Mấy cái này đều là tạp chí viết vậy, thật sự có phải hay không trước giờ Đồng Kỳ chưa từng kiểm chứng qua. 

Bảo vệ tận tâm tận lực đưa Đồng Kỳ đến thang máy chuyên dụng của Liêu Thành Xuyên, sau đó dẫn cô ra khỏi thang máy, có không ít ánh mắt của mọi người liền hướng về phía bên này.

Đồng Kỳ nở nụ cười, cũng không để ý đến những ánh mắt đó.

Đi theo bảo vệ ra hành lang.

Khi bóng dáng của Đồng Kỳ và bảo vệ biến mất trong tầm mắt, mọi người trong văn phòng lướt ghế tụm lại một chỗ, đầu sát đầu tai sát tai.

Bảo vệ đưa cô đến một căn phòng bên cạnh văn phòng của Liêu Thành Xuyên, khẽ nói: “Bình thường Liêu Tổng thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi ở đây, cô vào trong đợi ngài ấy nhé, ngài ấy nói đã chuẩn bị xong hết rồi.“

Đồng Kỳ nhướng mày: “Chuẩn bị cái gì thế?“

Bảo vệ cười tủm tỉm: “Cái này tôi cũng không rõ, chắc là thứ mà Đồng tiểu thư thích.“

“Ồ ồ, cám ơn anh.“

“Không cần khách sáo, có việc gì cần có thể gọi tôi.“

“Được.“

Đồng Kỳ vặn cửa tiến vào.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách. Trên bàn phòng khách đặt một cái bánh ngọt có thể ăn. Bánh ngọt rất tinh xảo, còn chuẩn bị gạt tàn với hiệu thuốc lá mà Đồng Kỳ thường hút, còn có cà phê với nước trái cây, quả thật là rất đầy đủ.

Đặt trên ghế sofa là hai cái gối nằm, rất êm, Đồng Kỳ đặt túi xách xuống, ngồi lên ghế, tay túm lấy gối nằm ôm vào lòng.

Đồng Kỳ nhìn thời gian 5h40’.

Cô dựa vào ghế uống ngụm nước trái cây ăn miếng bánh ngọt, mở tivi.

Kết quả tivi vừa được mở.

Vậy mà lại là Tang Dương.

Đồng Kỳ có hơi kinh ngạc, theo bản năng ngồi thẳng người, Tang Dương tà khí cười cười: “Xin chào Đồng Kỳ, tôi là Tang Dương, tôi muốn mời cô cuối tuần sau đến câu lạc bộ của tôi xem tôi và Orsay đấu giao hữu, nhìn anh đây làm thế nào đánh bại cái tên Orsay, cho cô nở mày nở mặt.“

Khẩu khí lớn thật.

Tang Dương nói tiếp: “Được rồi, nói đến đây cô nghe được là được rồi, bái bai nhé.“

Đồng Kỳ: “ … … “

Màn hình quay về phần thư mục.

Đây chính là điều bất ngờ Liêu Thành Xuyên chuẩn bị.

Đồng Kỳ sửng sốt, nhìn màn hình nở nụ cười.

Ngừơi đàn ông này thật đáng yêu.

Sau đó cô tựa vào sofa vừa ăn bánh ngọt chống đói, vừa xem tivi. Trong lúc đó cô cũng gửi cho Đồng Tương một tin nhắn.

[ Đồng Kỳ: Em ăn cơm chưa? ]

[ Tương Tương: Ăn rồi, Bạch Tổng cũng ăn rồi, em đang xem tivi. Khi nào chị về, cần em nấu cơm cho chị không? ]

[ Đồng Kỳ: Không cần, bọn chị ăn ở bên ngoài. ]

[ Tương Tương: Ồ, được. ]

Đồng Kỳ không trả lời.

Trong nhà cái gì cũng có, không thiếu cái gì cho Đồng Tương hết.

Phòng của Đồng Tương cô đã thu xếp xong xuôi, gần cửa sổ gần ban công, vào ở cũng không thua kém nơi nào, còn có nhà vệ sinh riêng.

Tốt biết bao.

6h30, Liêu Thành Xuyên vẫn chưa xong.

Đồng Kỳ hơi buồn ngủ, cô chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng khách cao lên một chút dựa vào ghế sofa chợp mắt một lúc. Vừa vào giấc cô liền nằm mơ. Trong mơ rất loạn, Đồng Kỳ nhìn không rõ, nhưng cô cảm giác được bản thân trong mơ rất áp lực, cô rất muốn tỉnh dậy, nhưng lại không tỉnh được, đã vậy còn phải chạy điên cuồng trong đó.

Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay chạm vào cổ mình, Đồng Kỳ giật mình, mở to mắt nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Liêu Thành Xuyên, anh ôm lấy cổ cô, đem cô ôm lên tiến vào lòng mình, giọng nói trầm thấp khẽ hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao? “

Đồng Kỳ thở hổn hển một hồi, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, cô dựa vào vai anh, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, không biết là cơn ác mộng gì, chỉ cảm thấy không chạy thoát được, rất mệt.“

“Em ôm cái gối rất chặt, nó đè lên ngực em nên sinh ra cảm giác bị đè nặng, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên mới có loại áp lực này.“ – Liêu Thành Xuyên xách gối nằm đè lên bụng cô, hôn lên vành cô, một tiếng lạch cạch vang lên, là tiếng mở hộp, Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn.

Cái hộp này là lần trước lão Trần đưa cho cô, ngón tay dài của Liêu Thành Xuyên cầm nó lên, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương mặt hình vuông, Liêu Thành Xuyên tháo móc khóa dây chuyền ra, nghiêng người sang, từ sau lưng đeo lên cổ Đồng Kỳ.

Trên cổ hơi lạnh lẽo một mảng.

Hơn nữa sợi dây chuyền này rất ngắn, sợi dây chỉ dài qua cổ một chút xíu, lúc nào cũng lộ ra bên ngoài, nhưng rất thời thượng, các cô gái bây giờ đều thích kiểu dáng như thế này.

Liêu Thành Xuyên cúi đầu, hôn cô: “Thích không?“

Đồng Kỳ cười: “Là anh tặng, đương nhiên thích.“

“Vậy thì tốt, đi, đi ăn cơm, anh đặt bàn rồi.“

“Mấy giờ rồi? “

“Bảy giờ.“

“Vậy em mới ngủ có một lúc thôi.“

“Đúng vậy, ngủ có một chút mà mơ thấy ác mộng đến vậy.“

Liêu Thành Xuyên cười cười, cầm lấy túi xách của Đồng Kỳ, nắm tay cô đi ra ngoài phòng nghỉ. Cửa vừa mở, vô số người bên ngoài lướt một cái bật trở về chỗ ngồi, tốc độ rất nhanh nhung Đồng Kỳ đâu phải người mù, cô nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Có nhiều người nhìn thế này, ngày mai chắc sẽ lên hotsearch đấy?“

Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt đáp: “Các cô ấy không đám phao tin đồn đâu, anh quản lý rất nghiêm, về phần truyền thông cũng nằm trong lòng bàn tay anh, nếu em muốn lên, anh lập tức sẽ để lộ hành tung của chúng ta.“

“Đừng, đừng, em sợ bị phỉ nhổ, fan lão bà của anh rất nhiều đó.“

“Nhưng vợ thì chỉ có một thôi.“

“Chậc.“

Người thì ở trong tầm mắt nhưng nhóm nhân viên muốn nhìn lại không dám nhìn. Liêu Thành Xuyên cùng Đồng Kỳ đi vào thang máy, đi thẳng xuống lầu, ra cửa, Liêu Thành Xuyên lái xe.

Đồng Kỳ ngồi ở ghế phụ, Liêu Thành Xuyên điều chỉnh kính chiếu hậu, sau đó lái xe rời khỏi.

Đồng Kỳ nói: “Ăn cơm xong, chúng ta đến bệnh viện Nhân Dân thăm dì giúp việc theo giờ nhé”

Liêu Thành Xuyên nhìn cô: “Dì ấy bị gì?“

“Tai nạn giao thông.“

“Có nghiêm trọng không?“

“Nói là gãy xương bó bột.“

“Được.“

Chiếc Audi màu đen lái trên đường lớn, chạy thẳng đến nhà hàng. Nhà hàng lần này chính là nơi mà lần trước Liêu Thành Xuyên với Kiều Thiến đến, tầng cao nhất nhà hàng.

Liêu Thành Xuyên cắt bít-tết cho Đồng Kỳ, rót nước trái cây, lau miệng.

Giám đồng nhà hàng đi đến chào hỏi, cười vô cùng rạng rõ, đánh giá từ trên xuống: “Nghe nói cậu mua hai chiếc xe Audi mới mà không chạy, lại còn mua 999 đóa hoa hồng ở nhà hoa Lãng Mạn, sau đó còn đặt làm một viên kim cương ở Tiêu Lị nhà tôi, ừm, tất cả nhứng thứ đó đều là vì vị mỹ nữ này sao?“

Liêu Thành Xuyên lấy khăn giấy lau từng ngón tay với khớp xương rõ ràng, ngẩng đầu thờ ơ nhìn anh ta: “Rất kỳ lạ sao?“

Giám đốc nhà hàng cười híp mắt: “Rất kì lạ, sau đó Kiều Thiến còn lấy thân phận bạn gái cậu đến bảo chúng tôi giảm giá, tôi có thể không để ý sao?“

Liêu Thành Xuyên: “Tôi đâu có bảo anh để ý.“

“Vậy là được rồi, mỗi lần đều muốn chúng tôi giảm giá, chậc ——” – Giám đốc nhà hàng nửa thật nửa đùa.

Sau đó xoay người chào hỏi với Đồng Kỳ: “Chào cô, tôi tên Long Huy, là bạn của Liêu Thành Xuyên.“

“Xin chào, tôi là Đồng Kỳ.“ – Đồng Kỳ nở nụ cười mỉm.

“Cô rất xinh đẹp.“

“Cám ơn.“

Liêu Thành Xuyên: “Cậu có thể đi rồi.“

Long Huy: “… …“

- -----oOo------