Không Cần Tự Trọng

Chương 17: Mỹ thực




"Huy với Trang ở lại chơi xíu đi, chị với chồng đi đón con một chút quay lại ngay."



Một chút quay lại ngay chính là về và không bao giờ quay lại, thói quen của Thương là vậy, bình thường mỗi khi giới thiệu đàn ông cho Trang cô thường dùng cách này, vừa đơn giản vừa không quá lố. Cô có nằm mơ cũng không biết được rằng Trang hiện tại vì một người con gái khác mà thay đổi bản thân trong vô thức, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.



Sau khi Thương và chồng về rồi Huy mới thoải mái hơn một chút, anh nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện mình, càng nhìn càng thấy nét đẹp của Trang phù hợp với mình. Gương mặt tuy không quá sắc sảo nhưng lại tinh tế hài hòa, đôi môi được tô son cẩn thận kia khi nói chuyện khiến anh muốn chồm người đến mà hôn lên môi cô, để cho đôi môi xinh đẹp ấy thêm phần bận rộn.



"Em có nghe chị nói chuyện không dạ?"



Nãy giờ cô có nói vài chuyện nhưng mà có vẻ như Huy không rảnh để nghe, đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô hệt như trên mặt cô có dính thứ gì đó, cô huơ huơ tay để kéo hắn về thực tại thì hắn cười trừ một tiếng. Đúng thật là một đứa nhóc còn chưa lớn hoàn toàn, bao nhiêu yêu thích để lộ ra trên mặt như thế này, nếu là Trang của trước đây thì cậu nhóc này thảm rồi.



"Chị có biết là chị rất xinh không?" Biết là mình nhìn nãy giờ cũng không thoát được mắt Trang nên Huy đành phải thú thật một câu, vừa là câu hỏi vừa cho Trang biết rằng cô rất đẹp, hắn không nhìn không được.



Trang cười: "Cậu làm bên sản xuất nhạc, bao nhiêu cô ca sĩ đẹp chẳng gặp, khen đãi bôi quá đi."



"Thật, chị đẹp thật!"



Cô bật cười, phàm là ai khen cô đẹp đều là người tốt, người xấu thường là những kẻ dối lòng và không thật thà. Đang cười thì nhìn sang bàn bên thấy Mây đang ngồi đối diện mình, đôi mắt cú vọ của Mây như trố ra nhìn chằm chằm cô nãy giờ, hai tay đan lại gác cằm lên, cả gương mặt thách thức hệt như ghi trên đó rằng: "Đồ dâm phụ bỏ mặc chồng ở nhà đi chơi với trai."



"Chết rồi, thôi chị về nhé?" Trang vội vã gom cái ví trên bàn bỏ vào bên trong túi xách, đứng lên dự định đi đến chỗ Mây cùng ra về, nhưng nhìn kĩ hơn thì thấy Mây cũng không phải đi một mình, cô nàng phụ tá tên Đan của Mây cũng đang ngự tại nơi này. Vậy nên thay vì lo sợ vì bị bắt gặp, cô hếch mũi thách thức, ai sợ ai cơ chứ?





"Để em chở chị về."



Cằm của Trang nâng lên một góc bốn mươi lăm độ, hứ một tiếng rồi đi về cùng cậu chàng điển trai, khi đi ngang qua Mây do mãi ngước mặt lên nên không thấy Mây gạt chân ở dưới bàn, thành ra suýt chút là ngã. Cô tức tối, đi lại trước mặt Mây mà hỏi: "Làm gì gạt chân tôi?"



"Đi thì nhớ nhìn đường đi chứ?"




Trang điên máu nhưng không thể làm được gì Mây, trên ai hết cô biết nếu xảy ra một trận cãi nhau thì cô cũng sẽ thua, cái miệng nhỏ của Mây vô cùng lợi hại. Huy tò mò nhìn mối quan hệ của hai người nhưng không hỏi, chỉ nhìn cô xem cô sẽ làm gì tiếp theo, Trang mỉm cười dịu dàng bảo: "Về thôi, về nhà tôi pha trà cho cậu uống."



Pha trà cái gì chứ? Mây tức muốn phát điên, còn muốn dẫn trai về nhà cơ đấy!



"Ai cho cô pha trà cho người ta đấy?"



Cuối cùng một người cũng bị một người chọc cho tức chết, mặt của Mây đỏ bừng bừng lên hệt như mặt trời, mà bản thân nàng cũng không biết vì sao nàng lại trở nên khó ở đến vậy. Rõ ràng là ngay khi bản thân của nàng còn chưa có cảm tưởng gì về mối quan hệ này thì cảm giác ghen tuông đã xuất hiện đầu tiên, nàng ghen ngay khi bản thân nàng còn chưa biết đó chính là ghen tuông.



"Mây... ai vậy em?"



Nhìn cô gái kia có vẻ không phải người đàng hoàng, cách chưng diện cho cô biết rằng cô gái này ít nhất cũng thạo vài ngón nghề ăn chơi, có thể không chơi ma túy, không chơi hàng không bay lắc nhưng ắt hẳn quan hệ khá phóng túng. Mây là dạng người sẽ thích những cô gái thế này sao? Cô những tưởng Mây thích các cô gái dịu dàng, thích cái gì mềm mỏng và cảm giác chinh phục, có phải cô sai hay không? Hay chỉ là một chút lầm tưởng của cô?


"Chị tự về xe nhé, em xin lỗi chị rất nhiều."



Trước khi Đan kịp từ chối Mây đã đứng lên nắm cổ tay của Trang lôi đi một mạch ra khỏi quán cà phê, bóng của hai người họ khuất dần trong thang máy, bỏ lại hai người chẳng biết phải làm sao trước tình huống bất ngờ thế này.



Trong thang máy, Trang cười hí hí nhìn bàn tay của Mây đang nắm cổ tay mình, chẳng hiểu sao cô lại muốn cười thẹn thùng như thế, nhưng cô nghĩ nếu cô không cười cô sẽ lỗ mất. Mây cũng không thèm chấp nụ cười của Trang, nàng cũng không buông tay đang nắm cổ tay Trang ra, vì nàng nghĩ nếu nàng không nắm cô nàng sẽ chạy đi mất. Hai người cùng nhau ra khỏi tòa nhà, chiếc xe màu xanh nhạt của nàng bon bon chạy trên đường lớn, chạy một lúc lâu nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại làm như thế.



"Alo, chị Đan?"

"Ừm ừm, cám ơn chị nhé, ngày mai hẹn chị đi cà phê sau nhé?"



Trang gác tay mình lên gần cửa, hừ một tiếng: "Cà phê cà pháo gì tầm này."



"Giờ đi đâu?" Sau khi tắt điện thoại hai người lại một lần nữa cùng nhau rơi vào khoảng không, chẳng ai biết là sẽ đi đâu làm gì tiếp theo, mà hai người cũng không biết vì sao hai người lại đi cùng nhau như thế này.




"Khách sạn... hoặc nhà cô nếu cô muốn tôi, cà phê hoặc rạp chiếu phim nếu cô muốn giải trí lành mạnh, bar pub nếu cô muốn say, nhà hàng âu hoặc á nếu cô muốn no. Tôi mạnh dạn đề cử nhà cô, giường ấm chăn êm tôi lại xinh đẹp thế này, có thể dùng tôi để giải trí, để say hay để ăn, gì cũng được."



Nói ra một câu động trời nhưng mặt của Trang chẳng có gì gọi là biến sắc, nhìn có vẻ như đang nói một chuyện vô cùng bình thường chứ không phải đang gạ người khác. Mà Mây cũng không phải là người đồng tính, nàng không có ham muốn về thân thể phụ nữ, Trang nói như vậy là Trang đang nói bậy.

"Cô có thể nói cái gì hay ho hơn không? Ba mẹ đẻ cô ra đặt cô tên Đoan Trang là muốn cô đoan trang hiền thục, cô làm vậy coi được không?"



Ba mẹ của Trang đặt đầy kì vọng vào người Trang, cho đến khi Trang dẫn cậu bạn trai đầu tiên của mình về nhà. Cậu chàng là một thằng nhóc chưa học hết cấp ba giống Trang, tóc thì vuốt vuốt các kiểu, áo sơ mi trắng màu cháo lòng vẫn soái ca trong lòng Trang. Ông bà không cấm con gái yêu đương, cho đến khi cậu chàng cung kính chào ông bà, ông bà vui vẻ hỏi tên, cậu chàng bảo: "Dạ con tên Nghĩa ạ."



Từ đó ba mẹ Trang biết rằng đặt kì vọng vào người Trang không bằng đặt kì vọng vào Lu, Lu còn không biết cãi ông bà.



"Thồi, nói nhiều."



"Thồi cái gì mà thồi, thôi thì nói là thôi, cô thích thồi không?"



Trang nghiêng người nhìn Mây, mị lực phát ra như một ánh hào quang lấp lánh, cô không tin cô xinh đẹp như vậy mà Mây lại không động lòng phàm được.

"Vậy giờ cô chọn đi, đi đâu, nhanh lên bác tài ơi, tối nay em đắt show lắm."



"Nhà tôi."



Có một cô gái chẳng có liêm sỉ che miệng cười hí hí, vừa cười vừa đỏ mặt, màu đỏ của mặt lan xuống tận cổ. Thì ra Mây cũng không nhịn được trước vẻ xinh đẹp mị hoặc nhất hành tinh vũ trụ của cô, thì ra cô vẫn xinh đẹp quyến rũ nhất trần đời.



Mây nhìn thẳng, nhưng màu đỏ trên người nàng cũng đang phản bội nàng.