Không Có Kiếp Sau

Chương 1




“Thế giới này tồn tại vì con –”

Điều thứ 1300: Người máy mất chủ nhân giám thị nên bị tiêu hủy ngay — [Ấn bản thứ 53 về Điều lệ Quản lý tổng hợp người máy giữa các hành tinh]

“Nhiên liệu không đủ! Nhiên liệu không đủ!”



“Mức độ hư hại của đuôi thuyền là 65%, hãy lập tức phái kỹ sư sửa chữa!”

“Phi thuyền sắp bay khỏi khu vực thiên thạch, trước khi nhận được thông báo chính thức, xin các vị hành khách đừng tháo dây an toàn trên người, rất cám ơn sự hợp tác của quý vị.”

Ánh đèn trong khoang thuyền đã chuyển sang cảnh cáo đỏ biểu thị tình huống cực kỳ nguy hiểm, tiếng còi báo động, giọng nam máy móc và giọng nữ nhân loại êm tai đan xen nhau, cấu thành cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Theo lý thuyết, dưới tình huống như vậy, bên trên cái gọi là phi thuyền này đáng lẽ nên rối loạn, bị nỗi tuyệt vọng tang tóc bao trùm, mọi người vẫy vùng trong vô vọng, phát ra tiếng gào thê lương suy sụp…

Nhưng chẳng có gì sất.

Trên phi thuyền vô cùng tĩnh lặng, trong khoang chỉ có vẻn vẹn năm “nhân loại” đang phân công phối hợp đâu vào đấy. Bốn “người” trong số đó đang kiểm tra các chỉ số thân tàu trên bàn điều khiển. Về phần người đứng đầu, sau khi đọc nhanh và xem lướt qua số liệu những người khác báo cáo, hắn chỉ lẳng lặng lệnh một câu.

“Sigma đi lấp lỗ hổng trên khoang.” Giọng hắn mang âm điệu máy móc cực kỳ lạnh lẽo.

“Vâng.” Đáp lại hắn cũng là âm thanh máy móc cứng ngắc lạnh lùng.

Người được gọi là Sigma nhanh chóng di chuyển đến khu vực lộn xộn nhất. Vì diện tích tổn hại của đuôi khoang thuyền quá lớn, linh kiện trong phi thuyền đang bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Không khí quý giá trong phi thuyền cũng rò rỉ từ đó, nếu cứ tiếp tục như vầy, nhân loại bình thường chắc mẩm sẽ chết!

Tuy nhiên, “hình người” đang im lặng làm việc trong phi thuyền lại không phải nhân loại thực sự.

Dẫu bọn họ cũng có đầu và tứ chi, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với nhân loại, toàn thân họ ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại, vị trí mắt người bị màn hình tối thay thế. Giờ phút này, do não trung tâm đang tính toán cao tốc, nên các khung hình sàng lọc trên màn hình tối nhảy liên tục, người bình thường nhìn vô chỉ thấy ánh sáng xanh như mây mù phía trên.

Bọn họ là người máy.

“Sigma đi lấp lỗ hổng trên nóc khoang.” — nhân loại sẽ không dễ dàng nhận lệnh, nhưng người máy tên Sigma lại tiếp nhận chẳng chút chần chừ.

Người máy Sigma cẩn thận né tránh tất cả vật va chạm đang bay dội vào trong, rồi mất 0.00003 giây tìm đến chỗ hư hại trên đuôi thuyền, xác định xong vị trí hư tổn và kích thước, hắn tức khắc lần theo vách khoang để mò tới buồng sửa chữa, lúc phát hiện công cụ sửa chữa đã sớm bay ra ngoài, màn hình tối của Sigma thoáng đen đi trong nháy mắt.

Tìm không thấy vật liệu sửa chữa, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ đồng bạn giao phó —

Mà hình tối nhấp nháy mấy cái, Sigma nghĩ ra phương án giải quyết: Hắn vội vàng dỡ chân mình ra!

Cơ thể bọn họ tạo thành từ kim loại cực kỳ đặc thù không để lại vết hàn nối, ngoại trừ bên chế tạo và bản thân người máy, không ai biết cách gỡ làn da kim loại này ra.

Ngay từ thời điểm xác định phương án, trí não của Sigma đã tức tốc tính toán diện tích vật liệu cần dùng. Để gom góp đủ vật liệu tu bổ lỗ hổng trên khoang thuyền, Sigma dâng ra tổng cộng hai đùi và mông của mình.

Kim loại dùng cho người máy có độ kết dính rất tốt, Sigma vừa lấy chính mình làm miếng vá dán lên, chỗ sửa đã tự động kết chặt với kim loại xung quanh.

Miếng vá từ đùi Sigma vững vàng áp lên đuôi khoang thuyền như một miếng băng dán vết thương màu bạc.

“Nhiệm vụ thực hiện hoàn tất.” Xác nhận không còn chỗ bất ổn, Sigma hồi âm cho các đồng bạn đang điều khiển khoang thuyền.

“Đã nhận được.” Màn hình tối của người máy đứng đầu hơi lóe lên, trong lúc trả lời, động tác làm việc trên bàn điểu khiển của hắn không hề đình chỉ. Cũng bởi tốc độ quá nhanh, tay hắn thoạt nhìn đã triệt để biến thành ảo ảnh.

Hệ thống trí tuệ trên thuyền vũ trụ và trí não của tất cả người máy là tài nguyên hưởng chung. Vì thế, thông qua tin tức hệ thống thuyền vũ trụ không ngừng phản hồi cho người máy, bọn họ có thể “thấy” rõ cảnh tượng bên ngoài khoang thuyền.

Thiên thạch lớn nhỏ trôi nổi xung quanh thuyền cùng lơ lửng với bọn họ giữa vũ trụ, ngoài ra còn vô số xác phi thuyền hư hỏng.

Louis đệ nhất – người được xưng là “Quyền trượng của Thượng đế” trong lịch sử – đã vùi thây tại đây.

Mấy trăm năm trước, thời điểm vị Hoàng đế bệ hạ ngông cuồng kia đến đây, đúng lúc gặp cảnh chòm sao nổ tung vạn năm khó thấy, Hoàng đế và đội hộ vệ của ngài bị bao vây trong vụ nổ lan rộng cả vũ trụ, kể từ đó, thần tượng vũ trụ nổi danh nhất thời bấy giờ cũng mất tích trong vụ nổ. Thời gian sau, vô số nhà thám hiểm và khách hành hương nối đuôi nhau tới nơi này bái tế, hy vọng tìm được dấu vết sót lại năm xưa. Nhưng có lẽ uy nghiêm đế vương là điều không thể mạo phạm, khói độc sinh ra sau vụ nổ và mảnh vỡ hành tinh tràn ngập khắp chốn, chẳng một đội thám hiểm nào có thể tiến sâu vào. Kết quả là rất nhiều anh hùng phải khom lưng chào thua, về sau không còn ai muốn tới gần nữa.

Trong những năm tháng dài dằng dặc sau đó, do ảnh hưởng của lực hút hậu vụ nổ và gió mùa vũ trụ, nơi này tụ tập càng nhiều thiên thạch và rác rưởi vũ trụ, chẳng ai đi đo đạc diện tích thực tế của khu vực thiên thạch, chỉ có thể tính ra số liệu đại khái là chín tỷ km bằng cách tính toán.

Không ai sinh sống tại đây, nơi này đã thành một lăng mộ chân chính.

Lăng Hoàng Đế Biển Chết – ngay cả Bản đồ các vì sao đang hiện hành cũng thống nhất gọi bằng tên này.

Hiệu suất hợp tác của mấy người máy quả là đáng sợ, tại khu vực rải rác dày đặc thiên thạch, con thuyền vũ trụ nho nhỏ của họ tránh được 99% thiên thạch va đụng!

Đúng là một kỳ tích!

Có điều, nhiên liệu phi thuyền sắp cạn, vận may của họ đã sắp không thể tiếp tục kéo dài.

Sigma dùng cánh tay còn có thể hoạt động chống nửa thân mình lên, cẩn trọng gạt cửa sổ, màn hình tối hướng ra vũ trụ bao la ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng hiện lên sắc màu kỳ dị.

Là một người máy mới khởi động đang trên con đường đào vong, trong cuộc đời vô cùng ngắn ngủi của hắn, ngoại trừ đồng bạn trên phi thuyền, hắn chưa được mở mang chút tri thức nào. Đến thiên thạch sắp đâm nát bọn họ cũng là thứ quá đỗi mới lạ với hắn.

Sigma nhìn ra cửa sổ chốc lát, đoạn chú ý thấy một viên đá nhỏ màu lam nơi góc cửa sổ, trên phi thuyền làm gì có thứ này, lẽ nào viên đá này là mảnh thiên thạch mới lọt vào?

Thế rồi, người máy nhỏ tuổi mừng húm, hắn cẩn thận cất viên đá vào không gian trữ vật trên bụng mình.

Tờ giấy trắng Sigma đang mải khám phá thế giới, các đồng bạn của hắn lại rơi vào bầu không khí nghiêm trọng.

“Cảnh báo, nhiên liệu chỉ còn 0.1%! Không thể sử dụng hỏa lực trục xuất thiên thạch.” Một người máy khắc chữ “π (Pi)” trên lưng chợt lên tiếng.

“Dựa theo điều 1300 của [Điều lệ Quản lý tổng hợp người máy giữa các vì sao], chỉ còn 58 phút 30 giây nữa chương trình tự hủy bên trong chúng ta sẽ khởi động.” Lần này, người nói chuyện là người máy in chữ “η (Eta)” trên mặt.

Người máy đứng đầu rốt cuộc dừng động tác ảo ảnh trên bàn điều khiển.

Vì vậy, mọi người đều thấy rõ chữ a (Alpha) trên tay trái hắn.

Chẳng qua không muốn bị tiêu hủy thôi mà.

Được nhân loại chế tạo ra, họ vẫn luôn cố gắng chấp hành nhiệm vụ con người giao cho, mãi tới một hôm, họ đột nhiên hay tin mình sắp bị tiêu hủy.

Lý do là trí lực và võ lực của người máy thuộc series “Chữ cái Tử thần giữa các vì sao” đã vượt quá tầm kiểm soát của con người. Vì sự an toàn của loài người, trí năng nên bị tiêu hủy đồng loạt, thân máy dùng để chế tác những công cụ khác có lợi cho đời sống hơn.

Thế nên, đám người Alpha bỏ trốn.

Chẳng những tự mình trốn, mà còn dẫn theo đồng bạn Sigma chưa kịp khởi động máy.

Chỉ không muốn bị tháo dỡ thành một đống ngổn ngang;

Chỉ không muốn cứ vậy biến mất;

Chỉ không muốn chết thôi mà.

Mà hình tối lấp lóe ánh sáng đỏ âm u, Alpha im lặng không có bất cứ hành động gì. Âm thanh đếm ngược cảnh báo khởi động chương trình tự hủy đã vang lên, hắn buông xuôi chống cự.

Mọi người máy đều giống hắn, họ không cố sức làm gì nữa, trái lại bắt chước Sigma, bắt đầu tò mò nhìn ra trời sao ngoài cửa sổ.

Bên cạnh thân phận người máy, những kẻ mới chập chững có được năng lực suy nghĩ như họ cũng chỉ là đứa trẻ vừa chào đời mấy năm thôi, bọn họ dạt dào lòng hiếu kỳ với thế giới xa lạ.

Nhưng mà! Ngay lúc này —

Như thể được ông trời che chở, một khối thiên thạch đồ sộ ngang ngửa phi thuyền bỗng dưng dời sang chỗ khác. Khu vực thần bí bị thiên thạch phủ lấp, chưa từng bị người đời phát hiện cứ vậy vạch trần chiếc mạng đen che mặt trước mắt mấy người máy!

“Phi thuyền đã thoát khỏi khu vực thiên thạch! Phi thuyền đã thoát khỏi khu vực thiên thạch! Phát hiện hành tinh chưa xác định phía trước! Phát hiện hành tinh chưa xác định phía trước! Xin xác nhận có hạ cánh khẩn cấp không? Xin xác nhận có hạ cánh khẩn cấp không?”

Sau khi thông báo quan trọng vang liên tục hai lần, Alpha tức thì lấy lại quyền khống chế phi thuyền.

“Xác nhận hạ cánh khẩn cấp!”

Giọng nói máy móc lạnh lẽo tuyên bố mệnh lệnh kế tiếp, người máy vẫn đang đứng bên cửa sổ mau chóng về vị trí cũ, phi thuyền tả tơi dốc cạn chút sức lượng cuối cùng để bay tới hành tinh xam xám đằng xa —

Nhảy vào tầng khí quyển, phi thuyền của mấy người máy cạn sạch nhiên liệu trên đường hạ cánh, người máy tơi tả bò ra từ phi thuyền cũng tả tơi nốt, bọn họ vừa “thấy” sự vật trước “mắt” liền đứng hình vài giây.

Trên mảnh đất hoang vu đến vắt chày ra nước, bọn họ bắt gặp một bé trai.

Bé trai đang há mồm chảy nước mũi nhìn họ một cách ngây ngốc.

Trời ơi đất hỡi! Đây là một con người mà!

Gặp một đám người máy mặt mũi đáng sợ (?!), thiếu tay gãy chân (← Sigma vẫn chưa gắn lại chân), trong mắt nhóc con lập tức đong đầy nước.

Thôi xong! Nó sợ rồi!

Màn hình tối của nhóm người máy không hẹn mà cùng nhấp nhoáng ánh sáng đỏ cảnh báo.

Càng lúc càng nhiều nước mắt ngưng tụ trong mắt bé trai, đôi mắt to của cậu rốt cuộc thừa nhận không nổi sức nặng của nước, nước mắt chảy dọc theo gò má gầy.

Nhưng theo dòng lệ tuôn rơi, trên mặt bé trai lại hiển lộ nụ cười tươi rói.

“Ba ba, mọi người về rồi!”

Cặp giò ngắn tủn phi như bay, bé con mềm mềm ôm lấy cẳng chân cứng ngắc lạnh băng của Alpha.