Không Có Kiếp Sau

Chương 187




Dưới cơn mưa xối xả.

Mưa dệt thành một màn nước hoa râm, che lấp tầm mắt nhân loại.

Sigma giơ dù, màn hình tối đối màn hình tối với người máy toàn thân ướt đẫm. Lúc Sigma cho rằng người máy nọ đã “chết”, thì hắn bỗng lên tiếng chào hỏi.

“Xin chào.”

“… Xin chào.” Sigma cẩn thận quan sát người máy trước mắt: Đây là một người máy màu trắng, bởi đang vùi trong rác nên cơ hồ nhìn không ra màu sắc vốn có. Hắn đặt mình dưới đống rác kế bên mấy cái thùng rác, để tiết kiệm vị trí, hai tay hắn còn bó lấy đầu gối, cả người rút thành hình chữ nhật có kích thước nhỏ hết cỡ.

Chẳng biết người máy nọ đã đợi trong mưa bao lâu, trên vỏ ngoài đã có vết rỉ sét, một phần kim loại còn sinh mốc.

Sigma nhận ra hắn, đây là người máy ngồi sau lưng họ trên phi thuyền, trước ngực có tấm thẻ trả hàng.

Thời điểm hai người máy đối diện nhau, một chiếc xe tải từ xa chạy đến, ngừng lại một cách quy củ trước điểm đổ rác, hai người máy trên người in chữ “bảo vệ” bước xuống xe.

Họ làm như không thấy hai người Sigma, bắt đầu thu dọn rác rưởi dưới đất theo quy luật định sẵn. Khi rác dần giảm bớt, một trong hai người máy rốt cuộc dọn đến dưới chân Sigma.

Màn hình tối lia mắt qua qua hai người máy, nó mở miệng nói: “Xin chú ý, đây là nơi đổ rác sinh hoạt của dân chúng, rác kim loại phải đưa tới bãi rác kim loại cách đây 300m.”

Nó coi Sigma và người máy màu trắng như rác bị quăng lộn chỗ.

“…” Sigma không lên tiếng, nhanh chóng lắp hai cái đùi, rồi lập tức nhét dù vào tay người máy màu trắng, dồn sức nâng đối phương lên.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, Sigma tức tốc nâng người máy màu trắng vọt đi.

Trước hành động đột ngột này, người máy màu trắng căn bản vô phương phản kháng: Năng lượng của hắn chẳng còn bao nhiêu.

Hắn chỉ có thể cầm cây dù trong tay, tận khả năng che đầu Sigma. Dù lớn lắm, dẫu chủ yếu che cho Sigma, hắn cũng không cần dầm mưa nữa.

Hắn nghĩ chắc Sigma muốn đưa mình tới trung tâm xử lý rác chính xác.

Mấy hôm nay trốn ở đây, hắn đã bị ném qua đó bốn lần, rồi lần nào cũng tự mình chạy về.

Tại sao chứ?

Chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi.

Rõ ràng đã ngồi lên xe về xưởng, nhưng hắn chỉ nán trên đó chốc lát lại bước xuống.

Hắn biết kết quả xử lý đang chờ đợi mình. Hoặc đổi thân thể khác, hoặc đổi trí não khác, cũng có thể không đổi gì cả, toàn thân bị tháo rời.

Vô luận là kết quả nào, hắn đều không muốn biến thành như vậy.

Sau đó, hắn liền xuống xe.

Là thành phố cơ giới, nơi nơi chốn chốn ở Pendra đều xuất hiện bóng dáng người máy. Những người máy này đều có chủ nhân, có việc làm, có chỗ đi, có nơi thuộc về. Nếu không, người máy chỉ có thể xuất hiện tại một nơi, đó là bãi rác.

Thế là hắn quyết định ẩn náu trong đống rác.

Thực ra điều này cũng chẳng có ý nghĩa lắm, khi năng lượng của hắn hao hết, không thể nhúc nhích nữa, tự nhiên sẽ bị dọn đến trung tâm xử lý rác kim loại, người máy phân loại ở đó nhất định có thể lựa hắn ra, rồi đuổi hắn về nơi vốn phải đi.

Ngoại trừ cơ thể bị tổn hại càng nghiêm trọng, kết cục của hắn chẳng có gì thay đổi.

Nhưng, hắn vẫn làm vậy.

Màn hình tối của người máy màu trắng ngày càng ảm đạm, trước khi tự động tắt máy, hình ảnh cuối cùng về thế giới phản chiếu trong màn hình tối của hắn không phải mưa to che trời lấp đất, mà là một cái dù in hoa văn đáng yêu.

Dù rất lớn, che chở hắn trong ấm áp.

Cũng trước khi tắt máy, một bàn tay của hắn cố định dù thật chắc, mà tay kia thì siết thành nắm đấm.

***

Hắn cứ ngỡ đời mình tới đây là hết rồi, dè đâu —

Hai tiếng sau, hắn lại bị ai đó khởi động máy.

“Sigma, mời cậu giải thích đây là chuyện gì.” Hắn nghe thấy một âm thanh vô cùng nghiêm khắc, chủ nhân giọng nói hẳn là người máy.

“Sigma nhặt nó về, không có phá hoại của công, không phá hoại văn vật, không bất kính với vĩ nhân…” Hắn nghe người máy kia đang thanh minh cho chính mình.

“Em… có chắc là nhặt không? Nhặt ở Cơ giới Tô Mai à?” Rồi hắn nghe được một giọng nhân loại, hắn có ấn tượng với giọng nói này, bởi đó là nhân loại đầu tiên đáp lại chào hỏi của hắn.

“Sigma nhặt nó ở bãi đổ rác sinh hoạt cách nhà đại sư Kenda 300m đó!” Sigma thề thốt chắc nịch.

“Nhưng…” Nhìn tấm thẻ trả hàng trước ngực người máy màu trắng, Mục Căn hiển nhiên cũng nhận ra thân phận hắn, trên thẻ có chữ Cơ giới Tô Mai. Sau một thời gian sinh hoạt tại Pendra, cậu đương nhiên biết mấy người máy này sẽ tự động về xưởng sản xuất chờ xử lý.

“Người máy không phải rác sinh hoạt, địa điểm sai rồi.” Beta lạnh lùng nói.

Mục Căn: … Ơ? Bác hai ơi, chuyện bác cần để ý hổng phải cái này đâu… Hầy!

Cả nhà đang mải thảo luận đến chẳng biết trời trăng gì về người máy Sigma nhặt được, thì người máy màu trắng đã sửa chữa xong, tiếp đó ngồi dậy.

“Xin chào.” Hắn chào mọi người.

“Xin đừng trách cứ người máy Sigma, là tôi tự nguyện đi bãi rác sinh hoạt.” Trước tiên hắn biện bạch thay Sigma.

“Ớ?” Mục Căn ngẩn người.

“Sản phẩm máy móc không nên đưa tới bãi rác sinh hoạt.” Beta cứ túm chặt vụ này không chịu buông orz.

“Đúng vậy, tôi biết, nhưng nếu đến địa điểm chính xác, tôi sẽ bị trả về xưởng sản xuất rất nhanh.”

Âm thanh của người máy này hơi khác với nhóm Alpha, bớt đi cảm xúc thiên về kim loại, nhiều thêm một phần ôn hòa. Cách tự thuật của hắn rất chậm rãi, dường như hoàn toàn không ngại bản thân chính là rác rưởi cần chuẩn bị mang tới địa điểm đúng đắn trong miệng mọi người.

Nhóm người máy nhóm đều im lặng, cuối cùng vẫn là Mục Căn mở miệng trước: “Chào cậu, tôi là Mục Căn, mấy người máy bên cạnh là người nhà tôi, từ phía này theo thứ tự là bác Epsilon, bác Beta, bác Eta, bác Pi, ba ba, Manh Manh dễ thương… Cuối cùng, đứng trước mặt cậu là Sigma và bác Alpha, bác Alpha là người lớn nhất trong nhà chúng tôi, còn Sigma là em trai tôi.”

Mục Căn lễ phép giới thiệu người máy nhà mình với hắn.

Người máy màu trắng dơ hầy đơ máy.

“Xin hỏi, cậu cũng là người máy sao?” Hắn dè dặt hỏi, thiết bị quét hình cho hắn biết người đối diện chắc chắn là nhân loại, song lúc này hắn bắt đầu hoài nghi thiết bị của mình cổ lỗ sỉ rồi.

Mục Căn ngớ người một chốc, sau đó cười sang sảng: “Không, tôi là nhân loại. Xin hỏi tên cậu gì?”

Người máy màu trắng lại đơ, đoạn hắn giới thiệu tên mình một cách cực kỳ cẩn trọng: “Tên tôi là Z29234556643… Cậu có thể gọi ngắn gọn là người máy Z2093.”

Đây là số thứ tự của hắn, người máy xuất xưởng chung đợt rất đông, số của hắn tương đối dài. Vì chủ nhân còn mua rất nhiều người máy khác ra lò cùng hắn, nên không đặt tên cho hắn.

“Chào người máy Z2093.” Mục Căn cười, chìa tay với hắn.

Người máy Z2093 vội vàng vươn tay ra, để ý thấy tay mình quá dơ, hắn ngần ngừ chốc lát, nhưng đã bị đối phương nắm chặt ngay tắp lự, còn lắc qua lắc lại.

“Có thể hỏi thăm chi tiết hơn không? Hôm bữa tôi thấy cậu lên xe rồi mà…” Mục Căn thoáng do dự, nhưng vẫn nói ra nghi vấn của mình.

“Đúng vậy, sau khi lên xe 3 phút 50 giây, tôi lại xuống xe.” Người máy Z2093 thẳng thắn đáp.

“Vi sao…” Vì cái gì chứ? Mục Căn muốn hỏi ngay từ đầu, song cậu hả mấy chốc đã hiểu rõ nguyên nhân.

Người máy Z2093 vươn ra bàn tay vẫn nắm chặt từ bấy tới giờ phía về phía Mục Căn, rồi mở ra, tiết lộ viên đá đủ màu sắc sặc sỡ bên trong.

“Vì cái này.” Hắn thong thả đáp.

“Viên đá này, tôi cảm thấy nó rất đặc biệt. Nếu trở lại Cơ giới Tô Mai, lúc xử lý cơ thể tôi, nhân loại nhất định sẽ vứt nó đi, dù nhân loại không xử lý tôi, chờ tôi ghi lại hệ thống cũng sẽ quên mất nó.”

Từ đầu chí cuối, ngữ khí của người máy vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nghe hắn nói xong, Mục Căn trầm mặc.

“Viên đá này có gì đặc biệt?” Sigma lại chủ động bắt chuyện với người máy Z2093, hắn cũng là người mê sưu tập đá mà!

“Viên đá này có tổng cộng 13 màu sắc, hơn nữa bên trên còn có 13 lỗ hổng, phân bố hết sức quy luật.” Người máy Z2093 nghiêm túc trả lời.

“Nhưng nhìn nó chả đẹp tí nào, tôi có một viên màu lam đẹp lắm nha.” Sigma nhịn không được phải khoe khoang hàng giếm của mình một chút.

“Rất đặc biệt, nhưng tôi nghĩ viên đá này đặc biệt hơn, năm năm trước tôi nhặt được nó trên đường đi mua thức ăn, nó đã ở bên tôi năm năm rồi.” Người máy Z2093 dịu dàng nắm viên đá trong lòng bàn tay.

Đến bây giờ, Mục Căn đã hoàn toàn vỡ lẽ “đặc biệt” theo lời người máy này nghĩa là gì.

Không giống Sigma, người máy này không hiểu đẹp xấu, cũng chẳng hiểu thích là cảm xúc gì, mỗi khi gặp trúng vấn đề mà logic của hắn không giải thích được, hắn sẽ quy kết thành “đặc biệt”.

“Tôi cảm thấy viên đá này rất đặc biệt” = “Tôi nghĩ viên đá này rất đẹp”

“Tôi nghĩ viên đá này đặc biệt hơn” = “Tôi thích viên đá này hơn”

Thực chất chỉ là viên đá nhặt ở vệ đường mà thôi, nhưng người máy này rất thích nó, cẩn thận giữ nó bên mình suốt năm năm. Hôm nay bị trả hàng, có nguy cơ bị tiêu hủy, song hắn lại không lo lắng cho mình, mà sợ mình không thể giữ viên đá đặc biệt ấy nữa, thậm chí sẽ lãng quên nó.

Nhìn hai người máy vẫn đang thảo luận, Mục Căn chẳng biết nói gì mới phải, chỉ có thể tiếp tục lặng thinh