Không Gian Truyền Thừa

Chương 8




Ngô Thiên Kỳ đã mời mọi người ở lại đây 2 ngày, anh muốn đợi những người trong gia tộc đến, sắp xếp cho họ sau đó sẽ cùng nhóm người Uyển Lâm đến trường Đại học ở thành phố Y, tìm kiếm người nhà họ An và người đang giữ ngọc bội của Như Ý.

Khi trời vừa sụp tối, ánh Mặt Trời cuối cùng trong ngày tắt đi, thời gian Zombies hoạt động mạnh mẽ lại bắt đầu.

Có lẽ vì 3 ngày đầu chúng chưa thích ứng được ánh sáng Mặt Trời, nên cả đoạn đường đi đến nhà họ Ngô của Uyển Lâm, Hoài Nam và Như Ý không đến nỗi nào. Zombies họ gặp cũng chỉ xấu xí hơn người thường một chút, da thịt chuyển sang màu xanh, có những chỗ bị thâm đen do hư thối, nhưng nói chung đa số bộ phận đều đầy đủ. Rất có thể đây là những người bị nhiễm “nhẹ”, cho nên có thể tiếp xúc với ánh Mặt Trời buổi sáng.

Đến tối hôm nay, khi quan sát Zombies bên ngoài, mọi người thực sự cảm thấy buồn nôn. Có con bụng bị mở hẳn ra, ruột lòi ra ngoài, vừa đi vừa kéo lê đoạn ruột đó theo. Có con thì 2 tròng mắt treo lủng lẳng, như thể lúc nào cũng có thể rớt ra. Ghê tởm hơn, có những con bò trên đường, chỉ còn nửa thân trên, loại Zombie này nếu không để ý sẽ bị tấn công lúc nào không hay. Tất cả Zombies hiện giờ đều bị thối rửa dần, mùi hư thối từ chúng bốc lên nồng nặc, trong không khí bây giờ không còn mùi gì khác nữa.

May mắn là Zombies không nhìn thấy, không cảm nhận được ánh sáng, chúng săn mồi dựa vào mùi của con người và âm thanh, nhưng chỉ trong phạm vi nhất định, nếu ở quá xa sẽ không ngửi thấy. Nhưng Như Ý đã nói, càng về sau Zombies sẽ càng tiến hóa, có thể nhìn, có suy nghĩ, thậm chí bày chiến lược để tấn công căn cứ.

Quan sát một lúc thì ai về phòng người nấy. Nhà họ Ngô rất hào phóng, cung cấp nước cho mọi người tắm rửa, nhà họ còn có máy phát điện, xung quanh đây đều là người giàu có, dự trữ những thứ này cũng không có gì lạ. Lúc Uyển Lâm bước ra khỏi phòng tắm, vừa hay anh hai cô đang gõ cửa phòng.

Hoài Nam lo lắng cho tình trạng của em gái. Tuy cả ngày nay cô không biểu hiện gì nhiều nhưng anh biết, đối với cái chết của ba mẹ, cô vẫn chưa buông xuống được.

“Em không sao”. Đọc được suy nghĩ trong mắt của anh hai, Uyển Lâm đáp lại anh bằng một câu rất nhẹ nhàng.

“Lúc trước ba đã nói, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, nửa đời người ba vì gia tộc, đến cuối cùng khi không thể thay đổi được nữa, ba mẹ đã lựa chọn vì anh em chúng ta. Em thà rằng ba mẹ làm vậy, còn hơn là tận mắt nhìn thấy ba mẹ ra đi vì bệnh tật hay vì Zombies, kết quả như bây giờ đã rất tốt rồi.”

Hoài Nam than nhẹ, khẽ vuốt đầu em gái. Sao anh lại không biết những điều này chứ, chẳng qua anh không ngờ cô đã sớm nghĩ thông suốt, ba mẹ dạy hai anh em anh tự lập từ nhỏ, dạy cho họ có trách nhiệm, dạy họ mạnh mẽ, kiên cường, có lẽ là chờ ngày này. Mặc dù vậy anh vẫn đau lòng em gái mình, không muốn cô phải đối mặt với những điều này.

Uyển Lâm sợ anh hai suy nghĩ lung tung nên vội điều hòa không khí: “Đúng rồi, game thực tế ảo của anh bây giờ không thể ra mắt nữa, mà nếu ra mắt sớm thì không chừng lúc này đã có nhiều người có khả năng giết Zombies hơn rồi.”

Hoài Nam gật đầu: “Đúng vậy. Sớm biết thế anh đã cho ra mắt từ trước, có lẽ đã giúp được không ít người.”

Thứ 2 người vừa nhắc đến chính là game nhập vai mà công ty anh cô xây dựng. Trong game này, người chơi sẽ tự trải nghiệm nhân vật của mình, đây là game vận động đích thực, chỉ có người nhanh nhẹn, khỏe mạnh mới có thể đánh quái, tiêu diệt boss, game này không còn đơn thuần là cày bàn phím nữa, mà khi vào game mọi thứ sẽ giống i như thật vậy. 2 anh em tập võ từ nhỏ, cộng thêm họ thường xuyên đích thân trải nghiệm game này, nên thân thủ 2 người đều không tệ, càng không sợ mấy con Zombies bên ngoài kia, vì quái trong game của anh hai có con còn đáng sợ hơn nữa.

Đúng lúc Thiên Kỳ và Như Ý tìm đến, 4 người bắt đầu thảo luận về công việc ngày mai. Chỉ còn 2 ngày nữa Zombies sẽ hoàn toàn thích ứng với ánh Mặt Trời, nên họ định sáng mai sẽ đi một vòng tiêu diệt Zombies xung quanh, luyện tập dị năng và thu thập thêm vật tư. Họ cũng muốn đi quan sát xem đã xuất hiện Zombie cấp 1 chưa, phải nhanh chóng tìm cách thăng cấp dị năng, nếu không họ sẽ không thể tập hợp đủ 5 gia tộc được.

Dị năng ngoài chiến đấu để thăng cấp và dùng tinh hạch của Zombies cùng động thực vật biến dị ra, người ta chưa phát hiện ra cách khác. Nhưng nếu trong lúc chiến đấu mà sử dụng dị năng đến cạn kiệt sẽ hoàn toàn mất đi dị năng, trở thành người bình thường. Còn nếu hoàn toàn phụ thuộc vào tinh hạch để thăng cấp thì sẽ biến thành Zombies cấp cao. Phải biết kết hợp giữa thực chiến và sử dụng tinh hạch hợp lý mới dễ dàng thăng cấp được.

Uyển Lâm lúc này có một suy luận táo bạo, liền nói ra để mọi người cùng nghiên cứu thử. “Theo lý thuyết thông thường thì bất kỳ thứ gì, khi vượt quá giới hạn sẽ gây hậu quả xấu, vậy nếu chúng ta chỉ sử dụng đến điểm giới hạn thì sẽ như thế nào?”

“Ý em là nếu chúng ta chỉ sử dụng dị năng đến khi gần cạn kiệt, sau đó nghỉ ngơi khôi phục lại thì sẽ nhanh chóng thăng cấp dị năng hơn đúng không?” Hoài Nam rất nhanh hiểu được ý của Uyển Lâm.

“Suy luận này khá hợp lý. Mọi người khi chiến đấu đều sợ cạn kiệt dị năng mà trở thành người bình thường, cũng không có nhiều người dám dùng dị năng chiến đấu đến khi gần cạn kiệt, vì như thế rất dễ gặp nguy hiểm, lỡ như Zombies tấn công sẽ không sử dụng dị năng tiếp được nữa.” Thiên Kỳ tán thành với suy luận của hai anh em Uyển Lâm.

Như Ý nói thêm: “Đúng là kiếp trước tôi chưa từng nghe ai nhắc đến việc này. Nếu không ngày mai khi ra ngoài chúng ta có thể thử một chút.”

“Tốt. Vậy ngày mai khi thu thập vật tư trở về, em sẽ thử theo cách đó, 3 người ở bên cạnh bảo vệ em là được.”

“Không được” Hoài Nam và Thiên Kỳ đồng thanh hô lên.

“Dị năng của chúng ta đều mới ở giai đoạn đầu, em làm vậy lỡ như 3 người chúng ta không kịp bảo vệ hoặc xảy ra sự cố gì thì thế nào? Quá nguy hiểm. Lần này hãy để anh thử trước đi.” Hoài Nam không muốn để em gái mạo hiểm, liền giành làm việc này.

“Em nghĩ tốt nhất chúng ta nên dẫn dụ Zombies đến gần nhà, sau đó mới làm theo cách này. Nếu đến khi em tiêu hao gần cạn kiệt dị năng mà Zombies chưa tiêu diệt hết thì còn 2 người các anh và Như Ý ứng phó, bảo vệ em an toàn hơn. Quyết định như vậy đi, em sẽ cẩn thận mà.”

Lời này của Uyển Lâm không sai, để Hoài Nam, Thiên Kỳ và Như Ý bảo vệ cô tương đối an toàn hơn là để hai cô gái và một chàng trai bảo vệ.

Thống nhất xong vấn đề này mọi người lại bàn thêm về lộ trình ngày mai. Tìm càng nhiều thức ăn và nước uống càng tốt.

Chuyện Uyển Lâm có không gian giờ đã không còn gì bí mật nữa. Thiên Kỳ cũng không giấu giếm về không gian của mình, nơi đó có thể cho sinh vật sống tiến vào, nhưng trong đó toàn là sa mạc, nắng gay gắt, lại không thể mang thức ăn, nước uống, vào đó mỗi người chỉ còn bộ quần áo trên người, tuy có thể tạm tránh Zombies nhưng chỉ cầm cự được vài tiếng đồng hồ, nếu không ra kịp sẽ thành thây khô trong không gian đó.

Dị năng của Thiên Kỳ là hệ lôi biến dị, sấm sét màu tím, mặc dù chưa gặp qua hệ lôi bình thường nhưng hiển nhiên của Thiên Kỳ là rất mạnh. Hệ lôi cũng rất khó gặp chứ đừng nói đến biến dị. Mọi người rất mong chờ ngày mai để thấy được uy lực của hệ lôi biến dị này.

Đột nhiên Uyển Lâm nghĩ ra một chuyện, cô mang từ trong không gian ra một máy phát điện, nhờ Thiên Kỳ thử dùng dị năng của mình sạc đầy điện vào đó. Thiên Kỳ rất phối hợp, từ từ cho dị năng đi vào, rất nhanh máy phát điện đã sử dụng một ít nay đã đầy trở lại. Uyển Lâm dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thiên Kỳ. Tất cả mọi người, chỉ trừ Hoài Nam là biết rõ. Em gái anh chắc chắn đang có suy nghĩ là sau này sẽ có điện để đun nước tắm, không phải tắm nước lạnh nữa, vốn dĩ em gái anh rất sợ lạnh mà.

Đêm dần trôi qua, trong đêm chỉ có tiếng Zombies đi lại, tiếng la hét khi những người đang trốn bị Zombies phát hiện. Khu biệt thự nhà họ Ngô rất rộng, dù gì Ngô gia cũng là gia tộc hàng đầu thành phố Z, ở trong khu biệt thự to lớn, hiện đại cũng không có gì lạ. Càng may mắn hơn là nơi này ít người, Zombies tụ tập không nhiều, đợi sáng mai nhóm người Uyển Lâm sẽ dọn dẹp bớt một ít Zombies, tránh cho chúng tăng số lượng quá nhanh mà tấn công vào nhà.