Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 1: Tôi không còn là người đẹp trai nhất lớp nữa rồi




? Edit: Lạc Đình.

***

Cơn gió tháng chín thoảng qua mặt, mang theo sự mát mẻ ẩm ướt của trời đất vào thu.

Hai ngày trước mới đổ trận mưa lớn, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, chỉ trong một đêm cả thành phố nơi nơi đều ngập màu xanh của lá cây. Trước trạm xe bus đối diện cổng trường, bà dì khoác chiếc áo may-ô màu cam, giơ cây chổi cao gần bằng thân người ra sức quét, thu lá rụng thành từng đống vào ven đường.

Cách đó không xa, xe bus tuyến 70 giảm tốc lái tới, chầm chậm dừng lại.

"Đến trạm trung học Minh Hải số 1, xin hành khách kiểm tra hành lý đồ đạc, xuống xe từ cửa sau."

Quan Tầm ngồi ghế trong cùng của hàng cuối, dựa vào cửa sổ xe gật gù cả quãng đường.

Lời nhắc nhở đến trạm vừa vang lên, cậu giống như phản xạ có điều kiện mở mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Trạm dừng quen thuộc ở trước mắt. Một giây sau, cậu vội vàng đứng dậy cầm áo khoác, hai ba bước đã vượt đến trước cửa.

Xe còn chưa dừng hẳn. Cửa sau mở ra, bà dì đứng nhường đường ở bên cạnh, một chàng trai chân dài mặc đồng phục màu trắng xanh nhảy xuống.

"Chào buổi sáng dì Tần."

Cậu vắt áo khoác lên vai, khóe mắt cong cong, mở miệng chào hỏi.

Cậu cười như vậy, mơ hồ lộ ra răng nanh nhỏ.

"Cả kỳ nghỉ không gặp, có nhớ cháu không?"

"Sớm chỗ nào? Chuông vào học đã kêu xong được một lúc rồi."

Dì Tần liếc nhìn cậu, ghét bỏ nói, "ngày đầu nhập học đã đi muộn, nhìn có giống học sinh không hả."

"Còn không nhanh lên, xem cổng trường có cho vào hay không?"

"Ài, không phải đi bây giờ sao."

Cậu không để ý vung tay, vẫn cười tít mắt như cũ, thong thả băng qua đường đi về phía trường học.

Cậu không định đi vào bằng cổng chính. Đi qua phòng bảo vệ chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, cậu không định chủ động nhận điểm phạt đầu tiên của học kỳ này đâu.

Men theo tường ngoài của trường đến một khúc ngoặt, cậu rút điện thoại từ trong túi ra, đèn nhắc nhở nhấp nhánh vui mừng. Cậu ấn vào thì hiện ra vài tin nhắn wechat.

Là tin nhắn của Lâm Khải Phong, gửi đến từ nửa tiếng trước.

"Tiết buổi sáng mày không đến, có chuyện gì à em trai? Ngủ quên à?"

"Tao xem thời khóa biểu, tiết đầu của bọn mày là tự học. Mày cũng quá may rồi đấy."

"Nhưng mà tiết đầu của bọn tao là tiết của lão Lưu!! Anh em chắn tai họa cho mày rồi [tạm biệt]"

Cậu đọc xong thì bật cười, lại cất điện thoại vào túi, dừng bước.

Chỗ này là đằng sau trường, cách cửa sau một đoạn. Cách bức tường, đối diện căng-tin ở bên trong.

Cậu đứng dưới chân tường, đầu ngón chân nghiền nát lá cây trên nền đất ẩm ướt. Một tầng rất dày, lúc rơi xuống vạn nhất tư thế không ổn thì có thể giảm xóc một chút.

Lâu lắm không leo tường rồi, đột nhiên có chút hoài niệm.

Giờ này, ai lên lớp thì lên lớp, ai dạy học thì dạy học, trong quá khứ xác xuất trèo tường bị bắt cũng không lớn.

Ngược lại có khả năng gặp dì trong căng-tin. Quan Tầm mặc áo khoác lên người, suy nghĩ dù sao cũng muộn rồi, hay là thuận đường đi mua đồ ăn sáng nhỉ.

Động tác nhanh hơn não. Bữa sáng còn chưa nghĩ ra kết quả, cậu đã lùi về sau vài bước, chạy lấy đà cự ly ngắn sau đó nhanh nhẹn nhảy tót lên đầu tường.

Bốn phía không một bóng người. Cậu từ trên tường nhảy xuống tiếp đất vô cùng vững. Cậu phủi ống tay áo không hề có một hạt bụi, hai tay đút túi ung dung đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Đang là tiết đầu tiên của buổi sáng, trong sân trường vô cùng vắng vẻ.

Lớp cậu ở lầu bốn. Lúc vừa định lên lầu, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cậu dừng bước, xoay người không hề do dự đi về hướng ngược lại.

"Đứng lại không được động. Đang trong giờ học mà chạy đi đâu. Cậu của lớp nào?"

Tiếng vặn hỏi từ đằng sau truyền đến. Cậu bình tĩnh xoay thân, theo tiếng mà đến trước mặt thầy phụ trách giáo dục, chân thành nói.

"Thầy, em không nhịn nổi, muốn đi WC."

Cậu chỉ nhà vệ sinh cách đó không xa, tư thế đứng xoắn xuýt, biểu tình ngại ngùng.

Thầy giáo đi kiểm tra liếc nhìn cậu, lại nhìn đồng hồ, "sắp hết tiết rồi, nhịn thêm mấy phút nữa không được à?"

"Đi đi, không có lần sau."

"Dạ dạ." cậu cảm kích gật đầu lia lịa, "cảm ơn thầy, lần sau em sẽ không như thế nữa."

Thuận lợi lừa gạt qua ải. Vì đang là học sinh ngoan, cậu bị ép phải đến WC mấy phút, trong lúc buồn chán không kìm được bèn đến trước bồn rửa tay soi gương.

Ngũ quan rõ nét, trong gương là khuôn mặt cậu không thể quen thuộc hơn. Thứ xa lạ duy nhất là kiểu tóc cậu chưa từng nhìn thấy trên đầu mình.

Hôm trước em gái tự tay cắt đầu đinh cho cậu.

Em gái ruột.

Vẫn là đầu đinh tròn, cắt cũng ổn đấy.

Quan Tầm đứng trước gương, cưỡng ép tẩy não chính mình. Chuông hết tiết vừa reo, cậu lập tức phi ra ngoài, ngược dòng người đang xuống lầu. Vừa tránh bạn học đang đi xuống vừa ngẫm nghĩ có phải mình quên mất chuyện gì hay không.

Lên đến lầu bốn, vừa bước đến cửa lớp, cậu đã nghe thấy có người gọi tên mình từ sau lưng. Hoàn toàn giống ngày thường oang oang không tim không phổi.

Lâm Khải Phong chạy dọc hành lang. Nhìn thấy cậu xoay người bèn miễn cưỡng hãm phanh, lưỡng lự trong nháy mắt mới tiếp tục đi tới.

"Đầu của mày..."

"Giọng của mày có thể to thêm tí nữa không hả?" giờ phút này cậu chỉ muốn che miệng thằng nhóc này lại.

"Không cần ngại, không phải chỉ là cắt tóc thôi sao."

Lâm Khải Phong nín cười, ném sô-cô-la và sữa chua cho cậu.

"Tranh thủ thời gian đi, hết tiết đầu các thầy cô đều đi họp cả rồi. Không có ai đi kiểm tra đâu."

Ài.

Cậu đột nhiên nghĩ ra mình quên cái gì rồi, chậc một tiếng.

Quên ăn sáng.

"Nhưng đầu của mày, vị Tony*[1] nào cạo vậy?"

*[1]Thầy Tony: ngôn ngữ mạng, chỉ những người làm nghề cắt tóc, chủ yếu dùng để mỉa mai, chế giễu "một thân kỹ thuật và tài hoa của họ", ý trên mặt chữ là " cầu xin anh cắt đẹp một chút ạ." Bởi vì, ở hiệu cắt tóc không gọi là TONY thì gọi là Kelvin, nghe thấy sang. Mà TONY vừa sang lại vừa dễ nhớ lên được sử dụng rộng rãi.

Cắn người miệng ngắn*[2]. Quan Tầm nhận đồ ăn, cắm ống hút vào hộp sữa chua, nói thẳng, "Quan Đồng cắt đấy."

*[2]Câu đầy đủ là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Tranh thủ chưa vào lớp, hai người đứng ở hành lang tán gẫu mấy câu.

Quan Tầm nói chuyện xảy ra dưới lầu cho bạn nghe, Lâm Khải Phong vừa nghe thấy liền vui vẻ, "diễn vai học sinh ngoan cũng ra dáng gớm nhỉ. Cặp sách của mày đâu? Ngày đầu nhập học đã tay không đến à."

Cũng may là tay không đến, bằng không cho dù kỹ năng diễn xuất có thượng thừa thì cũng không che giấu được— Có ai đi vệ sinh còn đeo cặp sách sau lưng chứ?

"Không phải là tay không đến."

Cậu ngậm sô-cô-la, rảnh tay móc từ trong túi áo đồng phục và quần dài ra hai cái bút bi cho y xem, "đây không phải là đồ dùng học tập sao."

"..."

"Có tiến bộ nhờ."

Tự cậu cũng cảm thấy tự hào về bản thân, "xịn hơn năm ngoái. Năm ngoái đi học chỉ mang một cái."

Lâm Khải Phong: "vậy tao có phải khen mày hay không?"

Cậu nhai sô-cô-la, mơ hồ không rõ mà mỉm cười.

Nhân lúc cậu ăn, Lâm Khải Phong bèn quét cả đằng trước lẫn đằng sau đánh giá cậu rồi tổng kết, "kiểu tóc này của mày, chính là dựa vào nhan sắc chống đỡ."

Y đã quen biết cậu từ lâu. Khi đó đa phần cậu để kiểu đầu đinh vuông, từ trước đến nay tóc không bao giờ dài quá hai ngón tay. Trên mặt lộ ra vẻ hung ác, đôi mắt sáng ngời như sói con, vô cùng dữ dằn.

Hiện tại cậu đã cải tà quy chính quay đầu là bờ, quyết tâm trở thành học sinh mẫu mực. Nhưng tóc tai vẫn như cũ không bao giờ dài quá hai ngón tay.

"Đừng nói nữa, nhìn ngoan hơn đầu đinh vuông nhiều."

Y chớp mắt, "Quan Đồng của chúng ta đã lớn thật rồi, có đức hạnh."

"Em gái của tao. Không phải chúng ta."

Cậu ăn xong uống xong thì nhét vỏ kẹo vào hộp sữa chua đã uống hết. Ngắm thùng rác cách đó hai mét, ném trúng một cách chuẩn xác, "sắp vào giờ rồi mày về lớp đi." . Truyện Xuyên Nhanh

"Đã lãng phí thời gian quý báu của cả một tiết rồi. Lẽ nào lương tâm của mày sẽ không đau đớn sao?"

Ăn uống no nê cậu bèn đuổi người. Lâm Khải Phong ai oán nói, "mày là đồ đàn ông lãnh khốc vô tình."

Quan Tầm phì cười.

"Không, tao chỉ là học sinh ba tốt bình thường không hề hiếm thấy."

** LacAnDinh080221.wattpad.com và beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com

Tiết thứ hai, Quan Tầm đạp tiếng chuông tiến vào lớp.

Giáo viên còn chưa đến, trong lớp không thể nào yên tĩnh nổi. Ngược lại vừa nhìn thấy cậu bước vào, có không ít người lập tức ngậm miệng. Lực uy hiếp so với giáo viên chủ nhiệm cũng không khác là bao.

Khối c2, c3 Minh Hải, hầu hết học sinh trong lớp đều được lên trực tiếp từ trường c2, học sinh trường khác không nhiều. Rất nhiều người trước khi chia lớp đã biết nhau rồi. Cũng bởi vậy mà không ít người đều đã nghe qua "truyền thuyết" liên quan đến Quan Tầm được lưu truyền rộng rãi trong trường.

- -Tên xấu xa kia bị người ta ném đầu phải nằm viện hơn tháng, là học sinh cá biệt đánh nhau không cần mạng.

Ngày đầu nhập học lớp 11, Quan ác bá thế mà lại thay đổi kiểu tóc, không biết là có điềm gì không đây. Bạn học ngồi đằng trước đồng loạt cúi đầu, liếc trộm cậu.

Lớp 1 là "lớp thực nghiệm" của trung học Minh Hải, tự nhiên là nơi học bá tụ tập. Trong đó cũng không thiếu những thành phần đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, trong mắt coi những đứa chỉ chăm chăm vào học tập đều là mọt sách.

Đối với những người này, mặc dù không thể nói là chán ghét, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại cảm thấy phiền, Quan Tầm nghĩ nếu không phải cửa sau bị khóa, chẳng ai nguyện ý ở chỗ này để bị nhìn ngó như khỉ thế cả.

Cậu lười để ý những người này, phóng tầm mắt qua bục giảng, chuẩn bị đi xuống dưới. Nhưng khi xuống dưới bục, lại bị người ngồi trong góc bàn đầu tiên thu hút sự chú ý.

Là một cậu trai chưa thấy bao giờ. Dáng ngồi ngay ngắn, mặt mày thu liễm, nhìn không ra biểu cảm. Da trắng như sứ, xương cốt ưu việt, tóc ngắn mềm mại màu nâu lạnh rủ ở bên tai, đẹp trai không kể xiết.

Đây là cậu chủ nhỏ ở đâu tới thế?

Quan Tầm đi qua bàn đầu, thờ ơ liếc hai lần, tiếp tục đi về phía sau. Thẳng đến chỗ ngồi của mình ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ.

Ngăn bàn chất đống sách giáo khoa mới phát, trên bàn cũng đặt sách ngữ văn. Cậu ngồi xuống nhìn một cái rồi móc bút trong túi áo ra chọc bạn học đằng trước.

"Tiết này học gì thế?"

"Ngữ văn, tiết của thầy Tống."*

Người đằng trước quay lại, thấp giọng hỏi, "cậu cần thời khóa biểu không? Tôi chép giúp cậu một bản nhé?"

"Ừ."

Cậu gật đầu nói, "sách này là cậu giúp tôi nhận à? Cảm ơn." Buổi sáng khi phát sách cậu không có mặt. Trên mặt bàn chồng chất một đống sách, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhận ra người bàn này chưa đến.

"À, chuyện nhỏ thôi."

Chu Bác rút tờ khóa biểu viết tay từ trong sách giáo khóa ra đưa cho cậu, chân thành nói, "bài tập vật lý học kỳ này vẫn phải nhờ cậu rồi."

Sau học kỳ một lớp 10, khi phân ban là dựa vào thành tích để xếp. Lớp 1 là lớp thực nghiệm ban tự nhiên, lớp 2 là ban xã hội, lấy 50 người. Những lớp khác đều là lớp song song*[3].

*[3]: Đình nghĩ là lớp có cả người học ban tự nhiên và xã hội, có thể hiểu là lớp thường không chuyên ban như lớp 1 và 2.

Lúc vừa mới phân ban, tin Quan Tầm chen vào lớp 1 ở vị trí thứ 50 khiến không ít kẻ mở rộng tầm mắt. Sau khi ở chung nửa học kỳ, Chu Bác phát hiện người anh em này ngoại trừ thành tích đội sổ ra thì cũng không đáng sợ giống lời đồn.

Trong đó có khả năng là y và Quan Tầm chiếm giữ vị trí số 1, số 2 từ dưới lên trong một thời gian dài nên nảy sinh chút tình hữu nghị cách mạng cũng nên. Nhưng phần lớn vẫn là thái độ vui lòng chia sẻ bài tập về nhà của cậu, người gần đạt điểm tối đa môn vật lý.

Cũng đạt đến một trình độ nào đó.

Học sinh của lớp 1, cho dù là đội sổ đi chăng nữa thì tùy tiện xách một người ra cũng có thể xưng học bá. Mà học bá thì sẽ không chép bài tập sao?

Chu Bác liếc đống tiểu thuyết còn dày hơn cả sách giáo khoa trong hộc bàn của mình, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.

"Nói thì dễ."

Quan Tầm thuận tay vứt thời khóa biểu vào góc bàn, lật lung tung mấy trang sách văn.

...<<Đằng Vương Các Tự*[4]>>.

...<>.*[5]

Cậu không yêu thích môn văn, chủ yếu là không thích học thuộc lòng bài khóa, nhưng lại có hảo cảm với giáo viên dạy văn.

Tống Khinh Chu là giáo viên chủ nhiệm lớp 2, chưa đến 40, một thân ôn hòa nho nhã của người trí thức. Khi đứng lớp mang lại cho người ta cảm giác trăng sáng gió mát, dẫn dắt từng bước. Người cũng như tên.

Từ trước đến nay, thầy Tống luôn đúng giờ, đa phần đều đến trước để chuẩn bị. Hôm nay không biết vì sao, đã vào giờ mấy phút rồi mà vẫn chưa tới.

"Nhìn thấy người đằng trước kia không? Người ngồi bàn đầu ấy."

Giáo viên chưa đến. Chu Bác liếc bạn cùng bàn đang chăm chỉ chuẩn bị bài, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện phiếm, "sáng nay cậu không tới nên bỏ lỡ. Lão Lưu tự mình dẫn học sinh chuyển trường đến đấy."

"Nghe nói là con lai, vừa vào lớp tất cả con gái lớp chúng ta đều nhìn thẳng."

Con lai?

Cậu cảm thấy khá thú vị, "lai chỗ nào? Thành Nam với Thành Bắc hay là đầu thôn với cuối thôn?"

"Xùy." Chu Bác nói, "người ta là học sinh từ nước ngoài chuyển về có được không."

"Không ngờ trên mạng nói cũng đúng phết, nhan sắc của con lai quả thật xuất sắc." Thậm chí còn chinh phục được thẩm mỹ thẳng nam của cậu ta.

"Ây, cậu đổi kiểu tóc rồi?"

Nói đến đây, cậu ta mới phát hiện mái tóc ngắn của cậu bị cạo gần như dính vào da đầu, "rất...có tinh thần."

"..."

Quan Tầm hỏi: "cậu ta tên gì?"

"Cậu ta?" Chu Bác phản ứng lại, trả lời, "Lộ Sưởng. Cậu ta tên là Lộ Sưởng."

Lộ Sưởng.

Rõ ràng hồi nãy đi qua, cậu chỉ lơ đãng nhìn qua, nhưng hiện tại đầu óc vừa động, trong đầu lập tức hiện ra bộ dáng cậu chủ nhỏ của người kia.

Cậu vừa nhìn đã dễ dàng thấy được sau gáy của người ngồi bàn đầu kia, thở dài.

"Sao đấy?"

Chu Bác cẩn thận hỏi.

"Không có gì, có chút phiền muộn."

Cậu dùng giọng điệu tiếc nuối nói.

"Tôi không còn là người đẹp trai nhất lớp nữa rồi."

*Chú thích:

[4]: Đằng Vương Các Tự: bài tự nổi tiếng của nhà thơ Vương Bột – người được mệnh danh là một trong "Sơ Đường tứ kiệt" (bốn nhà thơ kiệt xuất giai đoạn đầu của nhà Đường). Bài tự miêu tả Đằng Vương Các. Đằng Vương Các là tên gọi của ba nhà lầu có gác do Đằng Vương Lý Nguyên Anh thời Nhà Đường cho xây dựng tại các tỉnh Giang Tây, Tứ Xuyên và Sơn Đông. Bài tự của Vương Bột đề cập đến Đằng Vương Các tại Giang Tây.

[5]: Tiêu Dao Du: có nghĩa là ngao du tự do tự tại (theo kiểu nói vui của người hiện đại là xách ba-lô lên và đi, kiểu đi phượt ấy.) Tác phẩm này trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Ông là một triết gia và tác gia đạo giáo nổi tiếng Trung Quốc.

*Tác giả có lời muốn nói:

Lâu rồi không gặp mọi người! (nghiêng người cúi chào.)

Chương đầu, phần đối diễn của hai bạn nhỏ vẫn chưa có. Trước tiên, chúng ta gặm gáy của bạn Sưởng cho đỡ thèm đi nha _(:з" ∠)_

Theo thông lệ quốc tế, chương đầu tiên bạn nhỏ nào để lại bình luận đều có lì xì rơi xuống nha. Đến tối mai hết hạn lại cùng nhau phát, mua.