Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 2: Mới qua mấy phút, đã xảy ra chuyện gì vậy?




?Edit: Lạc Đình.

***

Tiết hai vào được 10 phút Tống Khinh Chu mới tới. Sau khi giải thích ngắn gọn và xin lỗi, lớp học rất nhanh tiến vào quỹ đạo.

Quan Tầm phối hợp lật sách tới bài một, nghe một hồi, vẫn cảm thấy trạng thái của thầy Tống có gì đó không đúng lắm.

Giống như có chút mất tập trung.

Không phải ai cũng thế đâu. Quan Tầm nhìn chằm chằm vết bẩn loang lổ trên cửa sổ hồn phiêu đến tận mây xanh.

Dưới lầu có cô lao công đang quét lá rụng ở giữa đường lớn, soạt soạt, tiết tấu rõ ràng, âm thanh như ru ngủ người ta. Cậu vẫn đang làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian của kỳ nghỉ. Mà trong kỳ nghỉ hè, ngày mới luôn luôn bắt đầu vào buổi trưa.

Thời tiết sau khi vào thu vô cùng mát mẻ, nhiệt độ độ ẩm thích hợp nhất cho việc ngủ. Trong đầu cậu đang manh nha một ý niệm nguy hiểm, có ý đồ ngăn cậu trở thành học sinh ưu tú.

"Quan Tầm?"

Giọng của thầy Tống truyền đến, hình như là nhắc đến vấn đề gì đó.

Cậu hồi thần, đứng bật dậy. Dưới ánh mắt của hàng chục người, cậu ngoan ngoãn và thành khẩn trả lời.

"Xin lỗi, em không biết."

"..."

Chu Bác lặng lẽ quay lại nhắc nhở, "thầy Tống hỏi có phải hôm qua cậu ngủ không ngon không."

"Hả, hỏi tôi á?"

Cậu mặt không đổi sắc tiếp lời, "cũng tạm, đi ngủ khá sớm."

Tống Khinh Chu nhìn bộ dạng không hề có chút sợ sệt nào của cậu, cảm thấy hơi bất lực.

"Mấy ngày nữa xếp chỗ, để thầy Lưu của bọn em tìm cho em một người bạn cùng bàn, tiện giám sát em một chút."

Trong vòng một tuần, ở trường trung học số 1 sau khi có kết quả thi, mỗi lớp đều sẽ dựa theo thành tích để xếp lại chỗ ngồi. Mỗi tháng thi tháng một lần, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ. Một học kỳ nhiều kỳ thi như vậy, mà sau khi chia lớp, cậu vẫn luôn không có bạn cùng bàn.

Lớp 1 có 50 học sinh, 26 bàn.

Theo nguyên tắc không lãng phí, cậu vẫn rất sẵn lòng ngồi một mình một bàn. Chỗ rộng rãi, vươn tay nhấc chân cũng thoải mái.

Nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ từ chối ngồi chung bàn với bất kỳ ai.

Lời thầy Tống vừa dứt, đã có không ít người bắt đầu sốt ruột.

Chỗ ngồi trong lớp là dựa theo thứ tự mà mọi người tự mình lựa chọn, thỉnh thoảng cũng có trường hợp do giáo viên chủ nhiệm trực tiếp chỉ định.

Chủ nhiệm lớp 1 - Lưu Trung Thư được học sinh gọi thân mật là lão Lưu, vẫn luôn ôm ấp ý nghĩ hận rèn sắt không thành thép với Quan Tầm. Dựa theo thành tích đếm ngược của cậu trong quá khứ, cậu không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể ngồi bàn cuối cùng.

Nếu thầy Tống đã có lời, có lẽ cậu với tư cách là một đối tượng cần được dìu dắt sẽ bị lão Lưu xếp ngồi ở đằng trước.

Những người đang ngồi đằng trước, phần lớn đều e ngại với cách xếp này. Một số là không muốn thay đổi vị trí mình chọn. Nhưng đa số là đối với Quan Tầm - "phần tử khủng bố" với đầy rẫy lịch sử đen tối thì luôn mang thái độ tránh còn không kịp.

Không ai muốn cùng người như vậy trở thành bạn cùng bàn đâu.

"Thưa thầy Tống, hay là thôi ạ."

Tình cảnh trong lớp của mình như thế nào cậu vẫn hiểu rõ. Cậu nói tiếp, "nhỡ ảnh hưởng đến việc học tập của bạn học khác thì không tốt, mà trong lòng em cũng không thoải mái."

Quá hiểu lòng người, thật cảm động.

"Vậy nghiêm túc nghe giảng."

Thầy giáo mỉm cười nhìn cậu, không nói thêm nữa và cho phép cậu ngồi xuống.

Mặc dù là ngày đầu tiên của học kỳ mới nhưng cũng không khác ngày học bình thường. Thời gian nghỉ trưa ngắn, chạy về nhà rồi quay lại thì quá lãng phí thời gian, cậu luôn ở lại trường đến tận tiết tự học buổi tối.

Tan tiết tự học đã là 10 giờ tối.

Cậu vẫn ngồi xe bus về như cũ. Chuyến cuối của tuyến 70 là 11 rưỡi, cậu băng qua đường đi tới trạm xe bus, nhưng lại không dừng bước đứng ở chỗ này đợi xe.

Sẩm tối trời đổ mưa nhỏ, không khí ẩm ướt. Cậu đi dọc con đường, qua hai lần đèn đỏ thì rẽ sang một con phố khác.

Mới đi bộ 10 phút, cũng không xa lắm. Nhưng hoàn cảnh chỗ này so với con phố trường trung học Minh Hải số 1 tọa lạc phải nói là chênh lệch không nhỏ. Đèn đường nhấp nháy, dưới cột đèn chồng chất lá rụng, thùng rác bên đường ngập ngụa dầu mỡ.

Nắp thùng rác không biết đã bay đi đâu mất, bên trong rác thải sinh hoạt chất đống thành ngọn cũng không có người đến dọn, phảng phất mùi thức ăn ôi thiu để qua đêm truyền đến.

Con phố này bẩn thỉu, hỗn loạn, ngõ nhỏ lại nhiều. Xưa nay luôn là hiện trường lựa chọn hàng đầu của đám thanh niên bất hảo nhân dịp trăng mờ gió lớn hẹn đánh nhau giành gái.

Cách không xa, là tiểu khu nơi gia đình cậu sống trước đây.

Sau khi chuyển đi, thỉnh thoảng cậu sẽ về một chuyến. Nhưng cậu đến, không phải vì hoài niệm cái gì cũng không có hứng thú với cảnh tối lửa tắt đèn kéo bề kéo lũ đánh nhau.

Cậu đi tới cửa hàng trà sữa vẫn sáng đèn nơi góc phố, đẩy cửa quán nhỏ hẹp, gọi một cốc hồng trà phô mai sữa.

"Thêm đậu đỏ và thạch dừa, bỏ đá, 50% đường."

Gọi quá nhiều lần, quen thuộc đến nỗi lời như chui tuột ra khỏi miệng. Quan Tầm xách cốc trà sữa đã được đóng gói xong trở lại trạm xe chờ đợi, cả một đường không hề quay lại liếc một cái nào.

** LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com

Cậu trở lại khu nhà cao cấp mình đang sống. Không khí trong lành, xanh hóa tốt, tất cả đường đi đều sạch sẽ gọn gàng. Trong khu nhà, ánh đèn ấm áp ổn định trong đêm tối, bảo vệ đi tuần đêm mỉm cười chào hỏi cậu. Giống như một thế giới hoàn toàn khác.

Khi về đến nhà, em gái và mẹ cậu đang giành ly kem cuối cùng.

Một mình Vu Nhân mang theo con trai con gái đến đây sống. Bà đã qua tuổi 40, nhưng sự quyến rũ vẫn còn. Lúc này đang mặc một chiếc váy có đai, tóc đen da trắng, sóng tóc lớn xõa tung đầy vai, đứng sóng đôi với con gái trước tủ lạnh.

Nửa đêm, trong tủ lạnh rỗng tuếch, đây là thứ an ủi duy nhất còn lại. Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi 24h, nhưng không ai muốn hơn nửa đêm chạy xuống đó một chuyến cả.

"Đưa mẹ cái này." Vu Nhân nói, "ngày mai mua cho con một hộp."

"Không cần. Mai con cũng có thể tự mua được."

Quan Đồng nhíu mày từ chối, nhưng khi nhìn thấy Quan Tầm đang đi vào thì đột ngột sửa miệng, "...hai hộp."

Vu Nhân không ngờ nhóc con này lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy, vì vậy lập tức chốt lại phòng ngừa cô đổi ý, "thành giao."

Quan Tầm xách trà sữa đi đến sau lưng mẹ, "nếu anh là em sẽ không đáp ứng nhanh như vậy."

"..."

Quan Đồng nhìn trà sữa trong tay cậu, cười híp mắt, "anh."

Vu Nhân cũng quay lại, thấy cậu xách túi đồ trở về, chán nản thở dài. Cảm thấy mình bị hai đứa con bắt tay lừa gạt.

Thắng lợi đến quá dễ dàng khiến nhiệt tình với ly kem của bà biến mất hơn nửa. Đến gần nhìn thấy cậu lấy bia lạnh từ trong túi ra. Tâm tình bà vui sướng hoan hô một tiếng, cầm lấy bia thỏa mãn về phòng.

"Uống ít thôi."

Cậu ở phía sau nhắc nhở, "đừng đuổi bản thảo cả đêm."

Bà phất tay, trở về phòng đóng cửa. Cậu biết bà căn bản nghe nhưng không để trong lòng.

Rống xong một câu đó, cậu bèn chuyển đến ánh mắt đang tha thiết mong chờ của Quan Đồng.

"Em vì trà sữa mới gọi anh hả?"

Cậu đưa trà sữa cho cô, thuận tay đè nhúm tóc vểnh lên của cô xuống. Thấy cô vì giành ăn với mẹ, vội vàng đến mức quên tháo bao ngón.

"Em cũng ngủ sớm một chút, đừng vẽ tranh đến khuya như vậy nữa."

"Biết rồi."

Cô nhóc lạnh nhạt gật đầu, ôm trà sữa về phòng, đi được hai bước thì quay lại hỏi.

"Ngày mai uống hồng trà kem hả?"

Cậu bĩu môi, giơ tay búng một cái không nhẹ không nặng lên trán cô, "mai lại nói."

Hai mẹ con lần lượt trở về phòng. Cậu đứng trước tủ lạnh, đem đồ ăn vặt và đồ uống mình mua trên đường ra để vào từng tầng.

Làm xong tất cả, cậu cầm lấy cây kem mới vài phút trước còn hot hit, chớp mắt đã không còn ai hỏi thăm, cậu ngồi xuống sô-pha chầm chậm xé lớp giấy bọc bên ngoài.

Hương vani nồng đậm tan trong khoang miệng, lạnh buốt ngọt ngào. Cậu dựa vào sô-pha vừa ăn vừa lướt xem tin nhắn trên điện thoại.

Lâm Khải Phong là thanh niên nghiện internet, y nhắn trên wechat hỏi cậu có muốn đánh hai ván game trước khi đi ngủ không.

Cậu không biết nghĩ gì mà từ chối.

Có lẽ do mùa thu, hôm nay cậu luôn cảm thấy không có tinh thần chơi.

Một ly kem nho nhỏ ăn hết rất nhanh. Cậu đặt điện thoại xuống, quay về phòng mình tắm rửa. Một lát sau từ nhà vệ sinh đi ra, cậu thả đầu xuống mép giường.

Trần nhà là màu trắng thuần nhạt nhẽo.

Đây là bốn năm trước dọn tới. Bốn năm trước cha mẹ cậu ly hôn, một mình Vu Nhân ra ngoài mua căn nhà này. Hơn 100m2 ba phòng hai sảnh, vừa đủ cho một nhà ba người ở.

Qua 12h đêm, khu nhà vô cùng yên tĩnh. Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, bầu trời đen kịt không có một vì sao.

...Thời gian này, bầu trời ở bán cầu Tây sẽ như thế nào nhỉ?

Cậu cầm điện thoại ở bên cạnh lên, trượt đến thư mục cuối cùng trên màn hình chính, tìm đến một APP không hay dùng.

Mạng PP là trang web kết bạn nhỏ, nhằm cung cấp nền tảng học tập và giao lưu cho thanh thiếu niên tới từ các nước khác nhau. Vì nhằm vào đối tượng học sinh nên điều kiện sàng lọc tình trạng học tịch của người đăng ký rất nghiêm ngặt. Vì tính giám sát cao nên môi trường rất lành mạnh. Nhưng chức năng chỉ có một nên người dùng cũng không nhiều.

Thanh thiếu niên bây giờ đều thích tính năng mới mẻ thú vị. Phương thức kết bạn truyền thống như vậy rõ ràng đã không thể thỏa mãn yêu cầu của họ.

Trang web nhỏ như vậy, không những không vỡ nợ, thậm chí còn tung ra app mới.

Quan Tầm đăng ký app này từ rất lâu về trước rồi, chỉ có một nửa tự nguyện. Chủ yếu là vì không thích học tiếng Anh, được cô giáo giới thiệu phương pháp tìm một người bạn tâm giao để luyện tập khả năng biểu đạt ngôn ngữ. Bởi vậy lúc đăng ký luôn mang theo tâm tình hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng cậu thật sự tìm được một người bạn tâm giao trên đó, mà cuộc nói chuyện mở màn của hai người vô cùng kỳ lạ.

"I lost my father." (Tôi mất cha.)

"lucky you:)." (Bạn thật may mắn.)

*Phần in nghiêng trong ngoặc là Đình dịch, cuộc trò chuyện của đôi trẻ bằng tiếng Anh, Đình vẫn giữ nguyên.

Eva là một cô gái rất thú vị, ít nhất là trong hiểu biết của cậu là như vậy.

Ý định ban đầu của cậu là học tiếng Anh. Nhưng không ngờ tình cờ gặp được bạn tâm giao là con lai, cha ruột của Eva là người Trung Quốc, cô sử dụng tiếng Trung rất thành thạo. Chẳng bao lâu, đối thoại giữa hai người đều biến thành tiếng Trung.

Từ sau khi quen biết, phạm vi tán gẫu của hai người rất rộng. Theo một khía cạnh nào đó thì cô là đối tượng phát tiết tình cảm của cậu trong suốt một thời gian dài. Đến khi đã đối xử chân thành với nhau thì cậu còn nghi ngờ không biết người vừa đánh ra những lời quái dị trên khung chat kia rốt cuộc là ai.

Cậu đăng nhập vào tài khoản của mình trên điện thoại, tìm kiếm người liên hệ gần nhất.

Trong nhật ký hoạt động của pp, Eva là người bạn duy nhất của cậu, quanh năm độc chiếm danh sách.

Nếu không phải cô, Quan Tầm cảm thấy mình sẽ không đi download ứng dụng mà lúc nào cũng có nguy cơ bị sập này.

Trong danh sách biểu thị lần nói chuyện gần nhất là vào nửa tháng trước.

Cách nói chuyện của hai người rất kỳ quái. Rõ ràng là app trò chuyện trực tuyến nhưng lại bị biến thành chiếc bình trôi*[1]. Bình thường khi nào nhớ đến cậu mới lên mạng xem, trả lời tin nhắn của Eva từ mấy tuần trước.

Hiển nhiên đối phương cũng như vậy.

Lâu dài, hai người gần như đạt đến sự ăn ý ngầm. Thi thoảng họ sẽ chia sẻ một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống của nhau, không vội vàng cần nhận lời hồi đáp. Như những người bạn già nói chuyện nhà, hòa hợp đến không ngờ.

Quan Tầm ngẫm nghĩ, sau đó mở hộp thoại bắt đầu đánh chữ.

"Eva:

Lâu rồi không gặp.

Trước tiên trả lời câu hỏi của cậu từ mấy tuần trước nhé. Tôi quả thực biết phân biệt chòm sao, nhưng biết không nhiều.

Bầu trời trong thành phố rất hẹp. Tôi thích về quê hơn, mùa đông mà hôm nào trời trong, có thể nhìn rất rõ chòm sao Orion*[2], sáng ngời luôn. Mặc dù chất lượng hình ảnh không đúng ý người lắm nhưng mà nếu có cơ hội, tôi nghĩ sẽ nhớ chụp cho cậu xem.

Thành phố tôi đang sống vừa bước vào thu, trời mưa rất nhiều ngày. Hôm nay khai giảng, học kỳ mới vẫn nhàm chán như cũ. Lớp của tôi có thêm một bạn mới là học sinh chuyển từ Mỹ về. Tôi vẫn chưa nói chuyện với cậu ta, nhưng thấy cậu ta có vẻ khá dễ ở chung. Có lẽ các cậu còn từng ở chung một châu lục đấy?

Lần sau cùng nhau tán gẫu đi, cậu định thời gian, xem lúc nào thì cậu rảnh. Tôi thì lúc nào cũng được.

Chờ tin từ cậu:)

Tầm."

Xác nhận gửi đi.

Cậu nghĩ, mình thật vô vị, thế mà lại nói chuyện phiếm với "chiếc bình trôi" về bạn học mới mình còn chưa cả đối mặt bao giờ.

Hôm sau tới lớp, cậu lại nghe được càng nhiều lời đồn liên quan đến bạn học mới.

"Bọn họ nói hôm qua thầy Tống lên lớp muộn 10 phút, là ở bên ngoài gọi điện thoại."

Thời gian nghỉ giữa giờ, Chu Bác tận tâm tận lực đóng vai người truyền tin tức, vô cùng thích thú nói, "có người nghe được. Là liên quan đến Lộ Sưởng, nói tới chuyện trước đây cậu ta đã từng bị bắt nạt ở trường cũ, thật đáng thương."

"Hình như mấy chuyện bắt nạt trong mấy trường học ở Mỹ vô cùng nhiều. Haizz cậu nói xem có thật không nhở?"

Quan Tầm đưa mắt nhìn nhóc đáng thương bị bắt nạt trong lời đồn ở bàn đầu tiên, người ấy đang bị hai ba bạn học vây quanh hỏi đông hỏi tây.

"Không biết."

Cậu thu hồi ánh mắt, "chưa đi bao giờ."

"Đứng dậy, tôi muốn đi WC."

"À à."

Chu Bác buôn dưa xong, hài lòng rời đi từ vị trí trống bên cạnh cậu, trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Cửa sau đang mở, nhưng lần này cậu lại chủ động bỏ gần tìm xa lượn qua đằng trước một vòng, khi đi qua bàn đầu giả bộ lơ đãng liếc hai cái.

Tò mò là thứ mà con người ai cũng có.

Lộ Sưởng không hề phản ứng lại ánh mắt như có như không này, hắn đang bận đối phó với các câu hỏi nhiệt tình của bạn cùng lớp.

Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như cũ, không thay đổi gì, dường như không hề có hứng thú với câu hỏi của những người này nhưng rất kiên nhẫn đáp lại.

Mặc dù ít nói, đa phần là câu ngắn nhưng hễ có thể trả lời thì đều trả lời lần lượt từng câu một.

Là một cậu chủ nhỏ lễ phép.

Trong lòng cậu thầm nhủ như vậy.

Đi WC về, cậu lại đi qua bục giảng nhưng phát hiện người vây quanh Lộ Sưởng đều đã tản hết.

Hắn ngồi chỗ của mình, lưng thẳng tắp, vẻ mặt đổi thành bộ dạng tránh xa người ngàn dặm.

Thậm chí cậu còn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ chán ghét của hắn.

...Mới qua có mấy phút, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cậu trở lại chỗ ngồi của mình. Vừa đặt mông xuống, Chu Bác ở đằng trước vội vàng xoay người nhìn cậu, trong mắt rõ ràng rục rịch sự hưng phấn.

Chỉ thiếu điều viết lên trán dòng chữ, "tôi có tin tức, cậu muốn nghe không?".

Quan Tầm: "nói."

"Vừa nãy mấy người phía trước đến lôi kéo làm quen với Lộ Sưởng, có lẽ là hỏi người ta đến phát phiền á. Cậu biết cậu ta trả lời như thế nào không?"

"Cậu ta nói gì?" Quan Tầm hỏi.

Vẻ mặt Chu Bác nghiêm túc hẳn lên. Cố tình bắt chước ngữ điệu cứng nhắc lạnh lùng của người kia, nói.

"Fuck off." (Cút.)

*Chú thích:

-[1]: 漂流瓶(chiếc lọ / bình trôi): Trong thời Trung cổ, đây là một trong những phương tiện hạn chế để mọi người liên lạc qua đại dương bao la.

Các dải giấy được niêm phong trong lọ trôi thường chứa thông tin quan trọng hoặc những lời chúc chân thành. Việc phát hiện ra một chiếc lọ trôi dạt có thể đến từ một cánh đồng không xác định có thể là một loại bất ngờ, bí ẩn, tai nạn và mong đợi đối với các thủy thủ cổ đại...

Ngày nay, thì hình thức này được biến tấu trở thành chai điều ước. Người ta viết điều ước, điều mong muốn của mình vào chai rồi thả xuống biển nhằm mong muốn điều ước của mình thành sự thật.

Ngoài hình thức truyền thống này, TQ đã cho ra đời những trang trực tuyến theo hình thức này như Baidu Drifting Bottle Bar, Baidu Drifting Bottle Club, QQ Mail Drifting Bottle, Kuodi.com, v.v. Loại bình trôi trên mạng này sau khi gửi đi sẽ được mạng phân phối tự động và không xác định được người nhận. Đôi bên hoàn toàn xa lạ sẽ tâm sự dễ dàng hơn. Bên mình có dịch vụ này không các bạn mình!? Mình thấy nó khá thú vị nên chú thích cho mn hiểu nè.

-[2]: Chòm sao Orion phiên sang tiếng Hán thành Lạp Hộ, nghĩa là Thợ Săn, là một chòm sao nổi bật, có lẽ được biết nhiều nhất trên bầu trời. Các sao sáng nhất của nó nằm trên xích đạo và được quan sát từ khắp mọi nơi trên thế giới khiến cho chòm sao này tương đối được nhiều người biết.

*Tác giả có lời muốn nói:

Quan Tầm: Rõ ràng là khen cậu.

?Đình có lời muốn nói: cuối chương tác giả sẽ viết đôi ba lời tâm sự. Nếu như nó liên quan đến truyện thì Đình sẽ edit còn không thì thôi nhé.

? Đình nói chứ một chương của tác giả hơn 3k chữ á, thấy nản ghê, những truyện trước mình làm không dài như này...