Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 5: Đây là bạn cùng bàn của cậu




? Edit: Lạc Đình.

Cuối cùng thì tiết tự học buổi tối cũng tới. Thoạt nhìn trong lớp rất yên bình, thực tế thì giấy nhỏ điên cuồng di chuyển qua lại, tim ai cũng rục rịch vì tò mò, thậm chí thừa dịp thầy chủ nhiệm không có ở đây rỉ tai nhau thì thầm to nhỏ.

"Lão Lưu nói chút nữa sẽ để Lộ Sưởng chọn chỗ đầu tiên, dựa vào cái gì chứ?"

"Quan tâm bạn học mới mà. Nói như thể người ta cướp chỗ của ông không bằng."

"Tôi thấy không công bằng, cậu ta cũng không phải là dựa vào bản lĩnh thật sự thi được hạng nhất."

"Tôi chỉ mong cậu ta đừng có ngồi vào cái bàn mà tôi muốn! Tôi với XX đã nói là sẽ ngồi cùng bàn rồi!"

"Ông với XX? Hai người yêu nhau lúc nào?"

"Hoảng hốt à hahaha yêu sớm làm chậm trễ việc học, nếu Lộ Sưởng thật sự ngồi ở chỗ của ông thì coi như thay thầy hành đạo."

"..."

Trong lớp sóng ngầm tuôn trào, đầu bút của Quan Tầm chọc tới chọc lui trên giấy nháp, không có tâm tình làm bài.

Người ta không trộm không cướp, thích ngồi đâu thì ngồi đó. Quản chuyện của các cậu cái rắm ấy.

Cậu ngẩng đầu, người ở bàn đầu tiên vẫn trầm tĩnh ngồi đó, giống như tảng đá nhỏ yên lặng bất động trước sự hỗn loạn xung quanh.

Sau sự kiện nói tục lần trước, Lộ Sưởng ở trong lớp giống như phải đối mặt với cục diện bị cô lập. Bề ngoài thì mọi người vẫn rất khách khí với hắn nhưng thật ra là không có ai dám kết bạn với hắn.

Ngộ nhỡ lại bị mắng một câu, sẽ bị bao nhiêu người vây xem cười nhạo lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta chứ, nịnh hót hay đại loại thế. Nhóm người này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn cần sĩ diện.

Nếu là ở lớp khác, Quan Tầm nghĩ, có lẽ hắn đã bị chủ nhiệm lớp tìm đi tâm sự từ lâu rồi. Đặc biệt với thân phận học sinh quốc tế sẽ luôn được quan tâm hơn cả.

Tốt nhất nên ở lớp của thầy Tống sát vách. Học sinh lớp 2 ngày ngày rắm thối*[1] không chịu nổi, ỷ vào lớp mình có nam thần tính tình tốt chủ nhiệm, khoe khoang không hề kiêng nể gì.

*[1]: Nguyên tác臭屁 nghĩa bóng là tự mãn nhưng Đình thấy có vẻ như là ngôn ngữ mạng nên để nguyên.

Nhưng cố tình hắn lại bị gửi vào lớp 1, dưới tay của lão Lưu.

Lưu Trung Thư đã dạy toán ở trường trung học số 1 mấy thập niên rồi, tuổi đã qua nửa trăm, học sinh dưới tay nhiều không đếm xuể, làm giáo viên chủ nhiệm hết lần này đến lần khác.

Ông là người nghiêm khắc và cứng nhắc, từ trước đến nay luôn lấy thành tích làm nguyên tắc. Bất kể bạn là nam hay nữ là học sinh trong nước hay nước ngoài, trong mắt ông, ngoài điểm thi cao thấp ra thì không có ai khác biệt cả.

Để Lộ Sưởng chọn chỗ đầu tiên, bởi vì hắn không tham gia kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước nên không thể xác định được thứ hạng mà xếp chỗ, mới dành được sự quan tâm như vậy. Sau này chắc chắn sẽ không có nữa.

Cậu ta sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Lòng tò mò của Quan Tầm đột nhiên thức tỉnh.

Mười mấy phút cuối cùng, lão Lưu đuổi tất cả ra khỏi lớp.

Học sinh của cả một lớp đều đứng trong hành lang, vô cùng chật chội. Quan Tầm ỷ vào mình xếp hạng thấp mà trốn xa một chút, đứng ở hành lang dựa vào cửa lớp 2 chờ đợi.

Có học sinh lớp 2 nhìn thấy cậu đứng bên ngoài, biết lớp bên cạnh đang xếp chỗ, nhao nhao nhô đầu tới xem.

"Lộ Sưởng."

Quả nhiên người đầu tiên tiến vào lớp là hắn. Có không ít người nằm nhoài ra cửa sổ nhìn hắn đi vào, trợn to mắt. Đám đông xôn xao một trận.

Không cần biết hắn ngồi chỗ nào cũng sẽ có người "rối loạn". Quan Tầm không cho là như vậy, cũng không tiến đến góp vui, tiếp tục không tranh với đời chờ lão Lưu gọi tên mình.

Xếp chỗ chỉ mất 10 phút thôi, lát nữa vào liếc một cái chẳng phải sẽ biết sao.

"Trật tự! Đừng làm ồn đến lớp khác." Lão Lưu đứng trước cửa lớp 1, tiếp tục đọc danh sách, "Mục Dạng, vào đi."

"..."

Khi đọc đến tên Quan Tầm, trong lớp đã ngồi đầy, bên ngoài chỉ còn lại ba người.

"Quan Tầm."

Nghe đến tên mình, cậu đứng thẳng dậy, tiến vào, băng qua các hàng ghế và theo thói quen tiến về bàn cuối cùng.

Hôm nay người nhìn cậu nhiều hơn thường ngày. Quan Tầm bị hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, thầm nghĩ mọi người đều là bạn học, có chuyện gì vậy, gần đây cậu rất ngoan cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Sao không nhìn thấy Lộ Sưởng nhỉ?

Trong dư quang cũng không quét thấy người, cậu có chút buồn bực. Đến bàn cuối cùng thì vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên quái dị.

Ánh mắt của quá nửa bạn học trong lớp đổ dồn về phía cậu.

Một lát sau, cậu vẫn đứng ngẩn người ở lối đi giữa hai dãy bàn, gõ gõ vào góc bàn cuối cùng.

Lộ Sưởng ngồi ở chỗ cuối cùng dựa vào hành lang, nghe thấy tiếng gõ mới ngẩng đầu liếc cậu một cái.

"Cho tôi đi vào." Quan Tầm nói.

"Bạn cùng bàn."

** LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com

Trong tiềm thức của cậu, bàn cuối là nơi thuộc về mình. Không ai tranh vị trí này với cậu, cũng không có ai tình nguyện ngồi chỗ này. Ai ngờ nó lại trở thành điểm mù của cậu, cho nên đi hết nửa lớp, cậu cũng không phát hiện ra Lộ Sưởng ngồi ở đâu.

...Càng không nghĩ đến cậu chủ nhỏ này lại đến đây ngồi.

Lộ Sưởng đứng dậy mà không nói một lời, nhường lối, nhìn cậu đi vào trong ngồi bên cửa sổ.

Tiếng chuông tan học vừa reo, trong nháy mắt cả lớp ồn ào hẳn lên. Mọi người vô cùng phấn chấn dọn sách dịch ghế, cất đồ đạc của mình vào chỗ ngồi mới.

Quan Tầm không mất chút sức này, cậu thích thú quan sát Lộ Sưởng chạy từ bàn đầu đến bàn cuối hai lần chuyển sách về chỗ ngồi, nhanh chóng thu dọn mã sách gọn gàng, lại lau dọn sạch sẽ chỗ ngồi.

Mãi đến khi không còn gì để làm nữa. Hắn lại rút một quyển ngữ văn từ đống sách giáo khoa vừa thu dọc xong, mở ra.

"...Cậu vẫn chưa về nhà sao?"

"Chúng ta thuận đường." Quan Tầm hỏi, "đi cùng không?"

Lộ Sưởng liếc cậu rồi lại làm như không đối mắt với cậu vội vàng cúi đầu xuống từ chối, "không cần đâu, cảm ơn."

Quan Tầm gật đầu, không nói gì nữa. Cậu thu dọn đồ đạc cầm áo khoác, chống một tay lên mặt bàn sau đó nhảy ra ngoài.

Chu Bác bị dọa sợ hết hồn, ôm tiểu thuyết của mình nói thiếu hiệp thân thủ thật tốt.

Cậu ồ một tiếng, ném sách bài tập cho cậu ta. Không quay đầu mà đi ra ngoài, chỉ quơ tay nói "mai gặp". Bóng lưng tịch mịch khi rời đi giống như bậc vương giả.

Một tiếng "mai gặp" không biết là nói với ai.

Lộ Sưởng vừa mới đứng lên nhường đường, thấy thế lại ngồi xuống, vẻ mặt bình thản nhìn cậu trang bức*[2] xong, phất ống tay áo biến mất ở cửa lớp.

*[2]: Theo baidu có hai nghĩa, một là hành vi tự thỏa mãn hoặc thậm chí gian dối phô trương và chạy đua để đạt được sự phù phiếm, cho người khác thấy khí chất mà người ta thiếu và không có. Một nghĩa khác là chỉ người khác giả vờ che giấu tài năng của mình, nhưng nếu người khác thật sự đến nhờ giúp đỡ, sẽ không tỏ ra thương xót, không giúp đỡ người khác (chỉ để thể hiện tài năng của mình).

Một lúc lâu sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, cúi xuống một lần nữa.

**

Buổi tối sau khi vào thu thời tiết tương đối mát mẻ. Trước trạm xe bus, Quan Tầm mặc áo khoác đồng phục, thở dài nhìn màn hình điện thoại đen sì.

Cậu đã ngồi ở đây 10 phút rồi. 10 phút trước cậu vừa bước lên xe, máy quét thẻ báo thẻ xe bus của cậu chỉ còn 1 tệ 8 hào.

Giá vé của tuyến 70 là 2 tệ. Cậu cảm thấy hai hào bị thiếu này có thể báo ứng cho hành động tùy ý trang bức (nhưng đạt được) vừa rồi của mình.

...Như thể định trước cậu không thể trở thành bậc vương giả.

Cả buổi chiều không để ý, điện thoại vì hết pin đã tự động tắt máy. Ở trường đều dùng thẻ của trường để quét mã mua cơm mua đồ, không thì chạy đi tìm Lâm Khải Phong cấp cứu, cậu chưa bao giờ có thói quen mang theo tiền mặt trong người.

Mà lúc này, bạn tốt Lâm Khải Phong của cậu đang hô mưa gọi gió trên Summoner's Rift*[3], không thể bận tâm đến khốn cảnh vì thiếu 2 hào mà không thể về nhà của cậu.

*[3]: Tên một bản đồ trong game Liên Minh Huyền Thoại.

"Sao lại ngồi ở đây?"

Dì Tần tan làm về nhà, thấy cậu ngồi ngẩn ngơ ở trước trạm xe bèn đi qua hỏi, "về nhà đi, đã muộn thế này rồi. Mai lại đi học muộn."

"Không muộn được ạ."

Cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn nói, "không phải là xe bus còn chưa tới sao. Cháu đợi bạn học, lập tức đến ngay. Dì mau về nhà ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Đừng giống như cháu."

"Tôi không lười biếng như bọn trẻ các cậu."

Dì Tần không nhịn nổi cười, nhắc cậu hai câu bèn rời đi, "nhanh về nhà đi, đêm tối ở bên ngoài không an toàn."

"Haizz, cháu về ngay đây ạ."

Từ đây về đến nhà phải qua 8 trạm xe bus. Cậu tính toán qua loa quãng đường, dứt khoát từ bỏ ý tưởng trải nghiệm tăng tốc độ chạy tự do.

Cậu đợi Lộ Sưởng.