Không Thể Yêu

Chương 115: Ngoại Truyện 8: Bảo Bối Của Cố Lệ Thần




Hai ngày sau…

Thông tin Hàn Thiên Từ là ái nữ của Hàn Tử Sâm được Hàn thị công bố.

Nữ minh tinh 17 tuổi nắm trong tay một nửa gia sản của Hàn gia, lại còn là con gái của người có tiếng nói nhất Nam thành.

Những tin tức bao nuôi đều bị tát vào mặt, ái nữ của Hàn Tử Sâm thì cần người nào bao nuôi.

Vết thương của Tử Yên có chút nghiêm trọng, nhưng không một ai dám lên tiếng bênh vực, ở Nam thành này, không ai có cái gan đắc tội với Hàn gia Hàn Tử Sâm.

Hàn Thiên Từ vết thương ở chân cũng có chút sưng viêm, cảnh quay của cô nhiều cảnh hành động nên cả Hàn Thiên Từ cũng không thể đến phim trường.

Buổi tối, Hàn Thiên Từ thay một chiếc váy màu trắng đi xuống lầu.

“Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao?” - Quản gia thấy Hàn Thiên Từ liền lên tiếng hỏi.

“Vâng, cháu muốn đi sang nhà chú Cố.” - Hàn Thiên Từ không giấu giếm.

Quản gia nghe vậy liền nói: “Tiểu thư, Hàn gia có lệnh, cô nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Cái gì?” - Hàn Thiên Từ nhíu mày: “Sao có thể?”

Trước nay, baba và mami chưa từng cấm cản cô bất cứ việc gì.

“Vâng, đây là lệnh của Hàn gia, xin tiểu thư đừng làm khó tôi.”

Hàn Thiên Từ mím môi quay về lại phòng ngủ.

Cô hiểu tính của baba và cả mami, nếu hai người đã quyết định, dù có cầu xin cũng sẽ không thay đổi được.

Tiểu Từ gọi cho Cố Lệ Thần nhưng bên kia không có người nhận cuộc gọi.

“Chết tiệt, lão già xấu tính.”

Cô tức giận đến mức ném điện thoại lên giường.

Cô đi đi lại lại trong phòng, lòng như lửa đốt, nếu cứ bị giam lỏng ở trong nhà, mọi câu hỏi trong lòng cô, sẽ không có ai giải đáp.

Hàn Thiên Từ vội vàng chộp lấy điện thoại, vội vàng gọi cho Lâm Thiên Vũ.

“Anh Tiểu Vũ, giúp em.”

Lâm Thiên Vũ lái xe mô tô đến phía bên ngoài dinh thự Hàn gia lúc 10h tối.

Sau đó nhìn thấy một con sóc nhỏ mặc bộ quần áo màu đen như kẻ trộm trèo qua tường cao.

“Tiểu Từ, nhảy xuống đi, anh đỡ em.” - Lâm Thiên Vũ đưa hai tay ra.

Hàn Thiên Từ từ trên cao nhảy xuống, được Lâm Thiên Vũ đỡ chính xác, nhưng hai người vẫn lăn ra đất.

“Cảm ơn anh, anh Tiểu Vũ.” - Hàn Thiên Từ vội vàng đứng lên.

“Đi trước đã, người của baba em sẽ nhanh phát hiện.” - Lâm Thiên Vũ đội nón bảo hộ cho Hàn Thiên Từ, sau đó lên xe nổ máy.

Hàn Thiên Từ ngồi phía sau, ôm lấy Lâm Thiên Vũ, chiếc xe mô tô nhanh chóng rời khỏi dinh thự Hàn gia.

Đi đến một cửa hàng 24h, Lâm Thiên Vũ mua hai lon coca, đưa cho Tiểu Từ một lon.

“Nói đi, có chuyện gì rồi?” - Lâm Thiên Vũ vỗ đầu Tiểu Từ hỏi.

“Anh Tiểu Vũ, em thích chú Cố.” - Tiểu Từ khui lon coca lạnh, uống một ngụm, tỉnh táo lại một chút: “Nhưng mà, có người nói… chú Cố thương em chỉ vì em giống mami, người trong lòng chú Cố là mami em.”

Lâm Thiên Vũ cười cười, búng vào mũi Hàn Thiên Từ: “Em vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp, lại sợ không cạnh tranh lại Thẩm a di à.”

“Em mới không sợ.” - Hàn Thiên Từ mở to hai mắt nhìn Lâm Thiên Vũ: “Nhưng mà…anh không thấy em thích chú Cố là điều kỳ lạ sao?”

“Ngốc, em và chú Cố, trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu thích nhau thì có gì sai. Tiểu Từ, anh trai ủng hộ em.” - Lâm Thiên Vũ nắm tay kéo Hàn Thiên Từ đi ra khỏi cửa hàng: “Đi thôi, đi tìm chú Cố của em, nếu đánh mất người mình yêu… sẽ hối hận cả đời.”

Hàn Thiên Từ mỉm cười gật đầu, đi theo Lâm Thiên Vũ hướng ra chiếc xe mô tô phân khối lớn.

Rất nhanh, Lâm Thiên Vũ đưa Hàn Thiên Từ đến trước nhà của Cố Lệ Thần, mở nón bảo hộ cho cô em gái nhỏ, Lâm Thiên Vũ ôm lấy hai vai Hàn Thiên Từ, hướng lưng về phía mình, mặt về phía cửa ra vào.

“Đi đi, đi theo trái tim của em, cô gái nhỏ.”

Hàn Thiên Từ bấm mật khẩu nhà của Cố Lệ Thần theo sinh nhật của mình, cửa lập tức mở ra.

Cô bước một chân vào bên trong, quay đầu nhìn lại anh Tiểu Vũ, nhận được ánh mắt cổ vũ của Lâm Thiên Vũ, bản thân có thêm mấy phần tự tin.

Hàn Thiên Từ đi vào bên trong liền nghe tiếng xe mô tô rời đi.

Lúc này đã hơn 11h đêm, nhưng Cố Lệ Thần không có ở nhà. Cô đi một vòng, mọi thứ đều không có gì thay đổi, bức tranh trong phòng khách vẫn là ảnh của cô chụp năm mười lăm tuổi.

Hàn Thiên Từ nhìn bức ảnh cô và Cố Lệ Thần chụp trong bữa tiệc ra mắt bộ phim đầu tiên thì híp mắt cười, cả tuổi thơ của cô, đều ở bên cạnh người đàn ông cô yêu thích.

Hàn Thiên Từ đi vào phòng tắm rửa mặt mới phát hiện bộ quần áo trên người đang dính dơ, có lẽ do khi cô nhảy khỏi tường ngã xuống đất.

Là người thích sạch sẽ, Hàn Thiên Từ cảm thấy có chút chướng mắt liền nhanh chóng cởi bỏ đi tắm một chút.

Tắm xong, quấn khăn đi ra ngoài, kéo một chiếc áo sơ mi của Cố Lệ Thần mặc tạm, nhìn đồng hồ đã gần 12h đêm.

Hàn Thiên Từ nằm trên giường, muốn đợi Cố Lệ Thần trở về sẽ hỏi rõ ràng, không ngờ nằm một lát lại ngủ quên trên giường lớn.

1h sáng…

Cố Lệ Thần một thân toàn mùi rượu được trợ lý dìu tới cửa nhà, sau đó trợ lý cũng nhanh chóng rời đi.

Anh đưa tay lên cổ, nới lỏng cà vạt, loạng choạng đi về phía phòng ngủ.

Kể từ ngày gặp Thẩm Y Nhiên, nhận lời Thẩm Y Nhiên sẽ không động tâm với Hàn Thiên Từ, không ngày nào Cố Lệ Thần tỉnh táo quay về nhà.

Hừ… ở cái độ tuổi 40 tuổi… vẫn phải trải qua cảm giác thất tình.

Giàu có, quyền lực, địa vị,… tất cả đều vô nghĩa khi không thể nắm giữ được cô gái mình yêu thương.

Toàn thân dường như bất lực, bước chân nặng nề và cô đơn đi trên cầu thang lạnh lẽo.

Gần đây Cố Lệ Thần tránh né Hàn Thiên Từ, chỉ sợ gặp người sẽ không khống chế được trái tim mình.

Đàn ông dù có định lực đến mức độ nào, cũng sẽ ngã gục trước nữ nhân trong tim.

Huống hồ, khó khăn lắm Cố Lệ Thần mới có thể mở lòng với một cô gái.

Cánh cửa phòng mở ra, Cố Lệ Thần nhìn thấy một thân ảnh nằm trên giường.

Chiếc áo sơ mi quá rộng, hở cả bờ ngực cao vút, đôi chân dài trắng nõn nà, một bên góc áo đã bị hất lên, lộ ra bờ mông láng mịn cong vút.

Sự mong nhớ, dục vọng, tình cảm phong ấn như bị một nắm đấm bằng sắt đấm vỡ tan tành, không còn chút định lực hay kiềm chế nào ở đây nữa.

Toàn thân Cố Lệ Thần lao đến, hôn lên bờ môi đỏ mộng mà anh từng ao ước. Nụ hôn bá đạo và chiếm hữu phá vỡ mọi định kiến, mọi chênh lệch tuổi tác, mọi rào cản.

Hàn Thiên Từ bị hôn đến tỉnh lại, hơi thở nặng nề nóng ấm và ngập mùi rượu phả vào mũi cô có chút không thể thở được.

Đôi mắt hé mở, Hàn Thiên Từ nhìn thấy người trên thân chính là Cố Lệ Thần, cô bé có chút hoảng… đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.

Bờ môi Cố Lệ Thần rất lạnh, hút hết sinh lực trên môi của Tiểu Từ, di chuyển xuống cổ cô, bờ môi đi đến đâu liền cắn mút lấy da thịt trắng nõn, để lại một dấu hôn đỏ ửng.

Tiểu Từ đưa hai tay ôm lấy cổ Cố Lệ Thần, giọng nói đầy mị hoặc: “Chú Cố.”

Giọng nói non nớt yếu ớt của Hàn Thiên Từ kéo lý trí của Cố Lệ Thần quay về.

Một chút nữa thôi, anh thật sự đã muốn bé con này…

Một cảm giác tội lỗi vây kín tâm trí, giọng nói của Thẩm Y Nhiên chất vấn vang vọng bên tai.

Cố Lệ Thần bật dậy khỏi người Hàn Thiên Từ, nhìn cô gái non nớt nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp mê đắm, ánh mắt mụ mị bị d.ục vọng nhấn chìm.

“Chú Cố, sao vậy?” - Hàn Thiên Từ mơ màng hỏi.

Cố Lệ Thần day day thái dương, nhắm mắt lại quay mặt đi: “Tiểu Từ, sao con lại ở nhà của chú.”

Hàn Thiên Từ đứng lên, đi về phía Cố Lệ Thần, ánh mắt nhìn vào mắt anh, toàn thân áp sát vào người anh: “Tiểu Từ ở nhà chú có gì lạ lắm sao?”

Cố Lệ Thần nhìn xuống, bờ ngực hững hờ lấp ló sau chiếc áo sơ mi rộng cổ, trên đó còn có mấy dấu hôn ửng đỏ.

Bị áp sát như vậy, Cố Lệ Thần liền lùi một bước, bé con như vậy làm sao anh khống chế được.

Hàn Thiên Từ lại tiến lên một bước: “Không phải chú Cố nói Tiểu Từ cứ xem đây là nhà của mình sao?”

Bị áp sát một lần nữa, lần này có vẻ khoảng cách của hai người dường như không còn khoảng trống, Cố Lệ Thần nuốt nước bọt lùi thêm một bước.

Hàn Thiên Từ không buông bỏ, tiếp tục áp sát Cố Lệ Thần.

“Chú Cố nói đi, tại sao chú lại hôn Tiểu Từ.”

Lần lùi lại bày, chính thức bị Tiểu Từ ép vào bức tường lạnh phía sau.

“Nhìn vào mắt Tiểu Từ đi, nói cho Tiểu Từ biết vì sao người lại hôn con.”

Cố Lệ Thần nhìn vào mắt Hàn Thiên Từ, đôi mắt to tròn trong veo, bên trong đôi mắt cô lúc này chỉ lấp đầy gương mặt anh.

Điều duy nhất lúc này anh muốn, chính là hôn cô, không ngừng muốn cô… nhưng cuối cùng, Cố Lệ Thần chỉ có thể dùng một chút lý trí cạn kiệt cuối cùng nhắm mắt quay đầu đi.

Hàn Thiên Từ hôm nay đã đến đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Cô niễng chân, dùng hai tay ôm lấy má của anh, kéo gương mặt anh lại, trực tiếp đối diện, sau đó ôm lấy cổ anh, vươn người về phía trước, bờ mô mỏng đỏ trực tiếp chạm vào môi Cố Lệ Thần.

Nụ hôn của Hàn Thiên Từ không vồ vập và bá đạo, cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi anh, sau đó rời khỏi môi anh.

Cố Lệ Thần có chút luyến tiếc.

“Chú Cố, còn Tiểu Từ hôn người, vì Tiểu Từ yêu chú.”

Cố Lệ Thần đã nhận lời tỏ tình với vô số nữ nhân, nhưng chưa có bất cứ rung động nào.

Lời tỏ tình của Hàn Thiên Từ khiến anh vừa vui sướng, cũng vừa hoảng hốt.

“Chú Cố, không phải chú từng nói, chỉ cần Tiểu Từ muốn, chú sẽ đều đáp ứng, chú còn nhớ không?”

Cố Lệ Thần “ừm” rất nhỏ.

Hàn Thiên Từ vẫn trong tư thế ôm lấy cổ anh, anh phải dùng toàn bộ định lực để khống chế bản thân.

“Vậy Tiểu Từ muốn làm Cố phu nhân, chú có cho không?”

Hàn Thiên Từ buông tay khỏi cổ Cố Lệ Thần, sau đó dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh, một mực kéo mạnh anh nằm xuống giường.

Lúc Cố Lệ Thần nhận ra muốn ngồi bật dậy thì Hàn Thiên Từ đã trèo lên bụng anh, nắm lấy cằm anh: “Chú Cố, sao chú không nói chuyện, là sợ không kiềm lòng được mà thừa nhận rằng chú yêu Tiểu Từ, phải không?”

Lần đầu tiên trong đời Cố Lệ Thần bị một nữ nhân trêu chọc đến mức này.

Nhưng nữ nhân này, lại không thể ăn được.

“Tiểu Từ, đừng nghịch nữa, đi xuống.” - Cố Lệ Thần nghiêm nghị nói.

“Không xuống.” - Tiểu Từ ôm chặt lấy Cố Lệ Thần, toàn bộ cơ thể ép sát vào anh.

“Đừng để chú dùng biện pháp mạnh, đi xuống.” - Cố Lệ Thần đau đầu.

“Chú trả lời đi, vì sao chú hôn Tiểu Từ, trả lời xong Tiểu Từ liền xuống.” - Hàn Thiên Từ bám chặt không buông.

Cố Lệ Thần dùng lực tách Hàn Thiên Từ ra, giọng nói lạnh lùng che giấu sự đau lòng: “Ta say quá, nhận nhầm người.”

Câu trả lời này khiến Hàn Thiên Từ cứng đờ.

Cố Lệ Thần bế Hàn Thiên Từ ngồi xuống giường, bản thân liền đứng lên, bàn tay có chút siết lại khi nhìn thấy vành mắt Tiểu Từ bắt đầu đỏ ửng.

“Tiểu Từ, thay đồ đi, chú Cố đưa con về.”

Hàn Thiên Từ nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt mọng nước nhìn Cố Lệ Thần nói: “Nhận nhầm người? Là nhầm với ai? Nhầm với Tử Yên kia…” - Hàn Thiên Từ tan vỡ: “Hay là nhầm với mami?”